• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục địa này rộng như vậy cứ chạy khắp nơi tìm người không phải là cách, rất nhanh Diệp Khanh đã nghĩ ra cách, lấy lăng kính vạn hoa ra tìm kiếm. Sau một vài động tác khởi động, rất nhanh Diệp Khanh đã thấy người mình cần tìm thông qua màn hình nhỏ của lăng kính. Chàng lúc này đang ở vùng núi Tuyết Sơn, khắp người đã đầy thương tích.

Nhìn kỹ sẽ thấy chàng và ả ma nữ Tuệ Lâm kia đánh nhau trong một không gian nhất định, người ngoài không thể xen vào, nàng lầm bầm: “Chàng ấy lại dùng kết giới tịnh hoà.”

Kết giới này chính chàng là người sáng lập ra nó, trước nay đều không nhận đệ tử nên những bí thuật và võ công của chàng đều không truyền cho ai. Chỉ có nàng cùng chàng nhiều lần trải qua sinh tử, mới được chàng dạy qua vài lần những thứ mình biết mà thôi.

Cất lại lăng kính vào ống tay áo, Diệp Khanh dùng cân đẩu vân tìm đến nơi xảy ra chiến sự. Thấy có người đến chúng thần tiên đều quăng nhìn về hướng nàng. Người lên tiếng đầu tiên là mẫu thân của nàng: “Con còn chưa khoẻ đến đây làm gì? sao không ở nhà tĩnh dưỡng?”



Ánh mắt dán chặt vào trận pháp, âm thầm quan sát, nàng thong dong đáp: “Con đến trợ chiến.”

Tất cả mọi người kinh ngạc trố mắt nhìn nàng, Diệp Thanh nhỏ giọng mắng nhi nữ không hiểu chuyện của mình: “Cuồng ngôn! Con có biết kia là gì không muốn lao vào trợ chiến. Chúng ta ở đây không ai có thể mở ra được kết giới Tịnh Hoà con có thể sao?”

Diệp Khanh bỏ ngoài tai những lời mẫu thân nói, không đáp, đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía hai người đang bay nhảy bên trong. Trong một khắc, Diệp Khanh nhìn thấy Duệ Minh nhìn về phía nàng, trong đôi mắt sâu thâm thẩm của chàng là một sự không nỡ.

“Chàng không muốn rời xa ta sao?” - Nàng tự hỏi xong cúng tự trả lời: “Được! Nếu chàng đã không muốn rời ta ta sẽ cùng chàng quyên sinh.”

Nghĩ là làm, hai tay nàng bắt đầu kết ấn, bấm quyết, miệng lẩm bẩm đọc thần chú, nhanh như cắt đã lao vào trận pháp trước con mắt kinh ngạc của mọi người.

“Không!” - Diệp Thanh hét lớn. Nàng vào đó chỉ có con đường chết, phải làm sao đây?

Trải qua nhiều chuyện như vậy tiểu hồ ly ngày nào không hiểu chuyện nay đã trưởng thành hơn rất nhiều. nàng ý thức được giữa sự giúp đỡ và phá hoại. Nàng quyết định lao vào trận pháp trợ chiến cho đế quân vò sớm đã nghĩ ra cách chế phục Tuệ Lâm, không trở thành gánh nặng cho Duệ Minh mới xông vào đây.



Từ ngoài Diệp khanh đã quan sát thấy pháp khí của Tuệ Lâm chính là một dải lụa đào đỏ rực, nó được ả ta thuần thục đánh ra thu vào cứ như một con mãng xà lớn hung hăng, mỗi lần lao vào đối phương như muốn nuốt chửng người ta, không cho kẻ thù cơ hội trốn thoát. Nếu thành công chém nát dải lụa đào kia thì Tuệ Lâm chính là mãnh hổ bị chặt mất đi nanh vuốt không còn khả năng gây sát thương cho người khác nữa.

Nghĩ vậy, vừa lao vào trong trận pháp nàng đã dùng xích kiếm, pháp bảo được luyện chế từ chiếc đuôi bị chặt đứt của nàng. Khi đó, lúc nàng ngã vật ra đất, sinh khí trên người không còn, Duệ Minh bế nàng về Thanh Khâu không quên nhặt thanh đoản đao trên đất lên.

Hỏi chàng: “Thứ chàng quý trọng nhất trong tam giới này là gì?” thì câu trả lời chính là “Tiểu hồ ly Diệp Khanh này.” Bởi yêu quý nàng, sớm xem nàng là pháp bảo nâng niu trong lòng bàn tay nên những thứ thuộc về nàng đều đáng được trân trọng.

Đoản đao kia được làm ra từ đuôi của nàng, bị nàng dùng khắc tên trên tam sinh thạch khiến mũi đao bị mòn nhưng dưới bàn tay luyện chế tinh tường của Duệ Minh nó đã trở thành một pháp khí sắc bén, vô cùng lợi hại. Thân thủ của Diệp Khanh bao năm qua cũng thăng tiến rất nhiều, nàng nhanh nhẹn uyển chuyển như một cơn sóng, vừa vào đã chém nát pháp khí lụa đào của Tuệ Lâm.

Ả còn chưa kịp phát tiết đã bị nàng dùng thần nỏ Tuệ Linh bắn một mũi tên vào giữa ngực, máu tươi từ đó chảy giọt, ả đau đớn nhìn xuống vết thương của mình rồi lại nhìn sang Diệp Khanh giờ này đang đỡ lấy Duệ Minh làm chỗ dựa cho chàng, trong mắt là sự căm phẫn: “Tiểu nha đầu, được lắm! Ngươi dám đã thương ta vậy ta sẽ thành toàn ngươi cùng chết với tên tạc tử này.”

Diệp Khanh nhếch mép khinh thường, đáp: “Để xem ngươi có bản lĩnh đó không đã.”

Phực!

Tuệ Lâm nén đau rút mũi tên ra khỏi cơ thể mình, tung quỷ chảo hướng phía Diệp Khanh lao tới. Địch đến thì ta tiếp, thoáng thấy Diệp Khanh cùng Duệ Minh tẻ ra hai đường lộn mèo một vòng, thanh kiếm trên tay hai người loạn động cả hai cùng song kiếm hợp bích. Tuy chưa một lần luyện tập cùng nhau nhưng lại phối hợp rất ăn ý.

Kẻ công người thủ, dụng kế chiến công thần tốc để tiết kiệm sức lực, hai người lao vào cận chiến với ma nữ, Diệp Khanh thành công đâm thêm ả một nhát vào ngay mạn sườn. Tuệ Lâm không vừa tung chưởng đánh mạnh vào giữa ngực Diệp Khanh khiến nàng văn ra xa trăm dặm, thổ huyết.

Duệ Minh bên này sớm nhận ra điểm yếu của ả nằm ở mắt xẹt ngang Thương Long kiếm, một tia sáng loé qua khiến hai mắt ả bị thương nghiêm trọng, huyết lệ chảy dài, đau đớn ôm mặt hét lên: “A”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK