Ngay từ đầu, Duệ Minh đã sớm lường trước được việc này nên đã đem giam giữ Tuệ Lâm cùng mình bên trong kết giới. Nếu không e rằng khi này đã có không ít người phải bỏ mạng oan uổng. Có thể nói lúc trước chứng kiến cảnh các thiên binh thiên tướng thời thượng cổ ngã xuống. Duệ Minh đau lòng khôn nguôi. Không muốn cảnh tượng ấy lập lại lần nữa nên đã sáng lập ra kết giới này. Để một ngày Tuệ Lâm có thoát khỏi phong ấn, một mình chàng sẽ đương đầu với ả.
Điều khiến chàng hối hận nhất chính là năm xưa quá nhân từ, không một đao chém chết ả, cho ả một cơ hội để sám hối nên giờ đây chàng mới phải khổ sở nhìn người mình yêu cùng mình liều chết như vậy. Ngay từ đầu, biết bản thân không cảm hoá được Tuệ Lâm, Duệ Minh đã muốn cùng ả ta đồng quy vu tận. Giờ phút này chàng đã thay đổi chủ ý, chàng muốn diệt yêu nữ, phá bỏ trận pháp đưa Diệp Khanh thoát ra. Nàng nhỏ tuổi như vậy, còn bao nhiêu điều tốt đẹp trên thế gian này chưa được nếm trải, chàng không nỡ nhìn cuộc đời của nàng kết thúc ở đây.
“Yêu nữ nộp mạng đi.” - Duệ Minh hét lớn, trên mặt biểu thị của sự quyết tâm.
Thừa thắng xông lên Duệ Minh tiếp tục đâm ả một kiếm trước ngực, thính giác của Tuệ Lâm bỗng trở nên rất nhạy bén, cảm nhận được nguy hiểm trước mặt liền có phòng thủ. Khi thanh kiếm đâm vào ngực ả, cũng là lúc ả dơ quỷ chảo của mình lên cắm thẳng vào lồng ngực đối phương ngoáy sâu. Máu từ vết thương tuôn trào, nhuộm đỏ xiêm y trắng của Duệ Minh, chàng cắn răng chịu đựng cố khoáy sâu thanh kiếm Thương Long của mình vào người Tuệ Lâm. Lần này chàng sẽ không mềm lòng tha cho ả ta nữa. Nhất định phải khiến ả hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục có như vậy thiên hạ mới được thái bình.
“Ta đến đây!” - Tiếng Diệp Khanh vang lên, xông đến.
Để hạ kẻ thù một cách triệt để, Diệp Khanh nhanh chóng lấy lại tinh thần chiến đấu, một đường bay thẳng tới phía hai người kia, đoản kiếm trên tay biến dài, đường kiếm sáng bóng lóe lên, cắm thẳng vào bên ngực còn lại của Tuệ Lâm.
Ả nhanh nhẹn dùng tay còn lại tích tụ pháp lực chưởng mạnh về phía Diệp Khanh. Khi thanh kiếm nàng vừa đâm tới cũng là lúc nàng bị đánh bật ra xa, văng lên không trung rồi ngã mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn, trên người bị thương không nhẹ, lục phủ ngũ tạng dường như đã bị phế.
“Không! Diệp Khanh!” - Duệ Minh thấy nàng như vậy thì đau lòng hét lớn.
Một phút phân tâm của Duệ Minh, khiến ả ma nữ kia kịp lúc chuyển bại thành thắng ả rút quỷ chảo ra khỏi người chàng, dùng cả hai tay ấn quyết niệm chú gọi ra một quả cầu lửa đánh về phía Duệ Minh.
Không kịp phản ứng lại Duệ Minh hứng trọn đòn đánh vừa rồi, ngã bật ra sau, vừa hay ngay chỗ Diệp Khanh đang nằm thoi thóp. Chàng cố gắng trườn lết về phía Diệp Khanh nắm lấy tay nàng.
“Nàng thế nào rồi?” - Chàng thều thào hỏi.
“Thiếp vẫn ổn.” - Nói rồi nàng cố nở một nụ cười để tăng tính xác thực cho lời nói của mình.
“Có chết ta cũng sẽ mang các ngươi theo bồi táng.” - Ả ta dùng chút sức lực còn lại của mình tiếp tục tạo ra một quả cầu lửa, lần này to hơn lần trước rất nhiều đánh về phía hai người.
Muốn thay người mình yêu hứng trọn kiếp nạn này nên Diệp Khanh đã xoay người nằm đè lên Duệ Minh hy vọng chàng sẽ bình yên vô sự. Lồng thiên cương khi trước Duệ Minh dùng trên người Diệp Khanh ngay thời khắc này phát huy tác dụng. Trước mặt mọi người chỉ thấy có một cái lồng tinh quang bao phủ lấy hai người bảo vệ hai người bên trong.
Hoả cầu của Tuệ Lâm đánh đến va vào tường thành tinh quang vững chắc dội lại về phía Tuệ Lâm, ả ta vì hai mắt đã bị mù không kịp tránh né. Vậy nên cả người ả lúc này như ngọn đuốc cháy sáng, lửa nóng khiến ả đau đớn điên cuồng la hét.
“Không… không thể nào… ta không thể chết như thế này được.”
Thoáng chốc ngọn lửa đã thiêu trụi Tuệ Lâm khiến ả giờ chỉ còn lại đống tro tàn. Ma thần từ đây đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Đất trời cũng bất đầu yên bình trở lại không còn những tiếng nổ đinh tai nhức óc, mây đen cũng tản ra nhường chỗ cho bầu trời xanh thăm thẳm.
Trước mắt đã không còn nguy hiểm nhưng cả hai người Duệ Minh cùng Diệp Khanh lúc này đều mất hết pháp lực, không thể mở kết giới để thoát ra ngoài. Chỉ có thể để mặc cho trọc khí bên trong ăn mòn cơ thể họ dần dần. Tuy tủ thần đang cận kề nhưng trong lòng cả hai đều rất vui vẻ vì bản thân đã chiến thắng ma thần, thành công bảo vệ bình yên cho tam giới.
Họ không quan tâm bên ngoài kết giới bao nhiêu ánh mắt nhìn mình, trong này ôm ấp, nhìn nhau thâm tình, trong mắt chỉ có hình bóng của đôi phương. Gượng người ngồi dậy dựa vào một cây cổ thụ gần đó, Duệ Minh kéo Diệp Khanh nằm lên đùi mình giọng nói ôn nhu của chàng vang lên: “Ngốc! Sao nàng lại đến đây?”