Hơn một trăm năm qua, Diệp Thanh đã đi khắp nơi cùng trời cuối đất, để góp nhặt lại những tinh phách nhỏ nhoi của Diệp Khanh nhưng tất cả đều vô vọng, bà không cảm ứng được khí tức của con gái mình. Hết cách, chỉ có thể quay lại chiến trường hỗn chiến năm xưa, nơi mà Diệp Khanh đã ngã xuống, nguyện hy sinh đổi lấy bình yên cho tam giới.
Trở lại đây sau một thời gian dài, tâm tình Diệp Thanh có chút phức tạp, chính nơi này đã cướp đi đứa con gái mà bà yêu thương nhất. Gạt đi những tâm tình không tốt trong lòng, Diệp Thanh đưa đèn kết phách lên, miệng bắt đầu lâm râm đọc chú ngữ. Nhanh chóng, cây đèn vàng phát ra hào quang, bay ra giữa không trung, bắt đầu cường đại.
Diệp Thanh lúc này vô cùng tập trung cố gắng không để bản thân bị chi trí, vì nếu không cẩn thận thứ bà hồi sinh không phải là nhi nữ của mình mà chính là Ma tôn tàn ác Tuệ Lâm, khi ấy há chẳng phải bà sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Càng có lỗi hơn với sự ra đi của con gái mình.
Trăm khó ngàn khó, Diệp Thanh vẫn muốn thử một lần, bởi tình mẫu tử trong bà chính là chấp niệm, là sự cố chấp không thể buông bỏ. Làm mọi cách có thể, kêu gọi tinh phách của con nhưng… một lần nữa bà lại nhận lấy trái đắng. Diệp Thanh không thể nào cảm ứng được sự tồn tại của Diệp Khanh ở đây. Lẽ nào nàng ta đã bị khí độc ăn mòn toàn bộ cơ thể, linh hồn, tất cả mọi thứ thuộc về nàng chẳng còn lưu lại chút gì sao?
Không!
Bà không tin!
Huhu: “Tại sao tạo sao ta không thể tìm thấy con? Tiểu Khanh à, con đang ở đâu trả lời mẫu thân đi, chỉ cần con chịu quay về ta sẽ không trừng phạt con vì tội chạy loạn khắp nơi gây hoạ nữa, ta cũng sẽ không ngăn cấm tình yêu của con, con muốn yêu ai cũng được. Chỉ cần con trở lại bên ta mà thôi.”
Diệp Thanh gào thét trong vô, nước mắt tự lúc nào đã chảy dài trên khuôn mặt, nỗi đau trong bà chắc chỉ có những người mẹ mới có thể hiểu được. Bà quỳ thụp trên nền đất cát nóng bỏng nhưng không cảm thấy chút bỏng rát nào vì trong lòng đang mang một nỗi đau khác lớn hơn.
Hai tay nắm chặt thành quyền, vô tình trong tay nắm lên một nắm đất. Bất ngờ một cơn gió thổi mạnh, cuốn cát bụi bay mù mịt, từ xa Diệp Thanh thấy thấp thoáng một thứ ánh sáng màu xanh lam chói mắt. Cho rằng bản thân nhìn nhầm, bà dụi mắt nhìn lại lần nữa, thật sự bên phía kia có một thứ gì đó phát ra ánh sáng màu lam.
Bán tín bán nghi, muốn biết vật kia rốt cuộc là thứ gì, Diệp Thanh vực dậy chạy về hướng đó, xem xét. Nhặt thứ bị chôn vùi trong cát kia lên, phủi phủi, ánh sáng xanh càng lúc càng rực rỡ hơn. Bà nhận ra đây vậy mà lại là Tâm ngọc chỉ giới mà ngày xưa đế quân đã tự tay đeo cho nữ nhi nhà mình, nó được làm từ chính nữa tâm của chàng.
Hồi ức lần nữa hiện về, ngày đó trong lúc Diệp Khanh cho tất cả là mộng cảnh thì thực chất trong khuê phòng thiếu nữ tất cả mọi người Hồ Tộc đều chứng kiến cảnh chia ly đẫm nước mắt của hai người Duệ Minh và Diệp Khanh.
Trở về từ động Kinh Tuyền sau khi chặt đứt cánh tay đắc lực của Tuệ Lâm là Hoắc Diễm, thay ma tộc thanh lý môn hộ, giao đám ma binh phản loạn cho ma vương Thúc Lịch Hoả xử phạt. Duệ Minh cấp tốc trở lại động hồ ly để xem tình trạng của Diệp Khanh thế nào.
Nơi ngực trái của chàng không ngừng nhói lên, chàng trước đó đã liên kết tâm tình của hai người lại với nhau. Duệ Minh hoàn toàn cảm nhận được cảm giác của Diệp Khanh khi ấy, nàng đang rất hoảng loạn sợ hãi. Hình như đang đối mặt với thứ gì đó rất ghê gớm.
Đưa tay lên bấm độn, chàng phát hiện Tuệ Lâm lại dùng nguyên thần của mình xuất đi khỏi thể xác bị giam cầm. Hiểu ngay ả sẽ đến tìm Diệp Khanh đòi lại giọt nguyên thần hồng khí của mình chàng càng trở nên gấp gáp hơn.
Khi vừa đến nơi, nhìn thấy Diệp Khanh đang hôn mê, trán toát đầy mồ hôi hột, sốt cao không ngừng, miệng thì lẩm bẩm điều gì đó nghe không rõ, Duệ Minh liền hiểu ra vấn đề. Tuệ Lâm đã nhốt Diệp Khanh vào mộng cảnh.
Chàng muốn dùng phép, tiến vào mộng cảnh cứu Diệp Khanh ra ngoài thì Diệp thanh không hiểu chuyện liền đứng ra ngăn cản: “Người đối xử tuyệt tình với nữ nhi nhà ta như vậy còn đến đây làm gì? Ta sẽ không để ngài tổn thương con bé nữa đâu. Ta thật không hiểu nổi đã không cần con bé, ngài còn dây dưa để cho nó thêm hy vọng làm gì?”
“Chuyện rất gấp ta không có thời gian giải thích. Giờ hãy để ta cứu nàng ấy nếu không sẽ không kịp.”
“Hài tử nhà ta, ta tự có cách giúp nó không cần ngài bận tâm. Giờ mời ngài về cho.” - Diệp Thanh nóng nảy đuổi người.