Mục lục
Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Nhiễm Tâm đã sợ đến mức ngay cả nói cũng không nói nên lời. Một người cầm chiếc maniven (dụng cụ khởi động xe hơi quay bằng tay) bằng sắt đi tới. Trong nháy mắt, bà hét lên một tiếng ôm lấy đầu, khi ngước mắt lên đã nhìn thấy trên đầu Mộ Yến Thần đang ở cách đó vài thước đã bị nện trúng một cú hộc máu, một dòng máu đỏ tươi sềnh sệch tuôn ra. Đầu anh nghiêng đi nửa phần, trong mắt toát ra sự lạnh lẽo lẫn sát khí khát máu, một cước đá văng người đàn ông đang dây dưa với mình, đi về hướng tới người đang cầm chiếc maniven.

Tô Nhiễm Tâm chưa từng bao giờ nhìn thấy cảnh bạo lực đổ máu diễn ra gần đến như thế, tay bà nắm trên chốt mở cửa cứ run bần bật, ngay cả cửa cũng không sao mở ra được.

Cảnh sát giao thông xông tới để ngăn lại, cũng bị hung hăng đập vài cái, lại rống giận cố ngăn cản mọi chuyện trước khi phát sinh chuyện bị thương quá nặng. Chủ xe gây chuyện còn đang cùng cảnh sát giao thông rít gào tranh chấp, Mộ Yến Thần đã bỏ qua người đàn ông tay chân kia, đi về hướng bên này xe.

Anh vặn mở cửa xe ra, lên xe, thối lui vài thước, sau đó thừa dịp lách qua khe hở giữa đám người, hướng tới chiếc xe chặn đường kia, hung hăng xô vào. Sự va đập mạnh mẽ khiến Tô Nhiễm Tâm đụng vào thành ghế ngồi ở phía trước, chiếc xe kia bị xô ra, chiếc xe màu đen liền theo sát ở phía sau, giống như một mũi tên mạo xông ra bên ngoài đầy mạo hiểm.

Cảnh sát giao thông ở phía sau hoảng sợ, phẫn nộ bắt đầu đuổi theo.

Đánh lộn đánh lạo, phạm tội đổ máu, Tô Nhiễm Tâm cũng chưa từng bao giờ chứng kiến một Mộ Yến Thần như vậy! !

Rất nhanh xe đã đến bệnh viện.

Khi Tô Nhiễm Tâm xuống xe chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Mộ Yến Thần ôm Lan Khê đi tới,

Vút qua một cái rồi biến mất.

Bà đứng xuống đất, hai chân mềm nhũn, suýt nữa đứng không vững, nước mưa hắt vào trên người lạnh cóng, d∞đ∞l∞q∞đ bà cố gắng kìm lại cái run cầm cập trong người mình! !

...

Bên ngoài phòng cấp cứu, Tô Nhiễm Tâm ngồi đó, cả người như ruộng bị tưới nước, khí chất tao nhã lẫn vẻ xinh đẹp đã sớm biến mất.

Từ lúc Mộ Yến Thần đi vào, tay bà vẫn luôn luôn run rẩy, không biết chờ đợi đã bao lâu, rốt cục cũng đã thấy Mộ Yến Thần từ bên trong đi ra.

Người đàn ông này giống như quỷ sứ dưới địa ngục vậy, vẻ mặt dịu dàng vừa rồi khi ở bên giường bệnh trong phòng cấp cứu đã được tháo ra, một lần nữa trở lại vẻ lạnh lẽo, lúc đi ra, trong nháy mắt, anh quắc mắt lên nhìn Tô Nhiễm Tâm. Tô Nhiễm Tâm thậm chí sợ tới mức thoáng run rẩy, không dám nhìn thẳng vào anh.

"Lan Khê sao rồi?" Tiếng nói của bà trở nên khàn đặc.

Mộ Yến Thần chỉ lạnh lùng liếc nhìn bà một cái, một câu nói cũng không thèm nói, đi qua ngồi ở trên ghế dài, môi mỏng lạnh lùng phun ra bốn chữ: "Cút xa một chút..."

Cút xa một chút? !

Tô Nhiễm Tâm từ trên ghế dài đứng bật dậy: "Cậu dám bảo tôi cút xa một chút? Mộ Yến Thần, cậu cũng biết rất rõ ràng, tôi là bề trên của cậu, vậy mà cậu lại dám nói với tôi một lời như vậy hả? !"

Một nụ cười mang chút khát máu nở rộ ở trên môi "Bề trên? Bà cho rằng bà xứng đáng được coi là bề trên sao?"

"Tô Nhiễm Tâm, tôi niệm tình vì bà đã suy nghĩ trên dưới cho mẹ của Lan Khê, nên đối với bà tôi đã có chút nhượng bộ, cũng có chút khách khí, tôi đã có thể nhún nhường đến như thế, vậy mà bà vẫn còn chưa thấy đủ hay sao? Em ấy đã trưởng thành đến như bây giờ, bà đã chăm lo cho em ấy được cái gì? Chưa từng nuôi dưỡng em ấy, chưa từng dạy dỗ em ấy, thậm chí thời điểm em ấy cần sự quan tâm, yêu thương nhất, bà cũng chưa từng ở bên em ấy để an ủi, thử hỏi bà có tư cách gì mà ở trong này khoa tay múa chân với cuộc sống của em ấy chứ?" Mộ Yến Thần lạnh giọng nói, trong đôi mắt sâu thẳm, tơ máu càng thêm ngưng trọng làm cho người ta sợ hãi, "Em ấy mang thai, đứa trẻ ấy là con của tôi, đứa nhỏ này tôi đã xác định phải giữ gìn, em ấy cũng xác định như vậy rồi. Nếu như bà còn có một chút nhân tính, tốt nhất cũng đừng đến kích động em ấy, càng không nên có ý nghĩ muốn làm cho chúng tôi tách ra ... "

"Ngày trước em ấy đã bị mất một đứa trẻ... Khi đó tôi vẫn còn chưa biết được chuyện hai chúng tôi không phải là anh em ruột, còn lúc này đây, a..." Anh cười lạnh, như quỷ Satan khát máu, "Bà muốn em ấy nhận rõ thực tế, muốn em ấy tách ra khỏi tôi, lại xoá sạch đứa nhỏ thứ hai của chúng tôi có phải không? Tô Nhiễm Tâm, đây là sự yêu thương mà bậc bề trên muốn dành cho em ấy sao? Bà không nhìn thấy mấy ngày nay em ấy đã có bao nhiêu đau khổ rồi sao? Cái gì là chính đáng, tôi không biết, tôi chỉ biết là nếu như bà còn dám động một ngón tay vào em ấy, tôi sẽ không để cho bà còn sống mà đi ra khỏi Trung Quốc đâu, Tô Nhiễm Tâm, bà có thể thử xem."

Anh vừa nói xong, vết thương bị đánh trên trán lại toác ra, máu lại ồ ồ chảy ra ngoài, từng giọt chảy dài trên khuôn mặt tuấn dật tái nhợt kia rơi xuống.

Một y tá đi ngang qua nhìn thấy, không được nhịn được liền hét lên một tiếng, buông cái khay ở bên người, y tá chạy nhanh đến kêu người bên cạnh đi lấy băng gạc bông băng, run giọng nói: "Tiên sinh trên đầu ngài bị thương, xem bộ dáng máu bị chảy ồ ạt thế này, ngài phải nhanh chóng băng bó lại một chút, hoặc là phải kiểm tra thêm xem thế nào, nói không chừng sẽ phải khâu đấy!"

Ánh mắt của Mộ Yến Thần vẫn rét lạnh, sâu thẳm, gắt gao yên lặng nhìn chằm chằm vào Tô Nhiễm Tâm, không chút để ý tới lời nói của y tá.

Tô Nhiễm Tâm lúc này nhìn thấy miệng vết thương làm cho người ta kinh hãi kia, hơi thở cũng bắt đầu bất ổn.

Nước mắt nóng bỏng từ trong đáy mắt dâng tràn, Tô Nhiễm Tâm cố nén chua xót quay mặt qua chỗ khác, nói giọng khàn khàn: "Phiền cô nhanh chóng hãy băng bó cho cậu ấy!"

Những giọt máu kia, mỗi giọt chảy xuống làm trong lòng bà nóng bỏng, giống như đang đốt cháy vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK