Mục lục
Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi cúp điện thoại, Lan Khê mơ mơ màng màng hơi hoang mang cô nằm xuống giường, sắp ngủ thiếp đi.

Khoảng chửng mười phút sau có người gõ cửa.

Lan Khê tưởng dì Tôn đưa cháo lên, nhưng không nghĩ đến là Mộ Minh Thăng . . .

"Cha." Cô kinh ngạc kêu một tiếng.

Mộ Minh Thăng khẽ tránh né ánh mắt của cô, một hồi lâu mới nhìn chăm chú trên người cô: "Ba thấy khi nãy lúc ăn cơm thân thể con khó chịu, bây giờ có khá hơn chút nào chưa? Dì Tôn có gọi điện cho bác sĩ đến nhà xem thử con bệnh gì hay không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê nhất thời trắng bệch, cô lắc đầu: "Con không việc gì, chưa cần phải mời bác sĩ."

"Ừm. . . . . ." Mộ Minh Thăng lúc này mới yên tâm, ông lơ đãng chắp tay sau lưng đi tới, Lan Khê hơi thấp thỏm, chột dạ không giải thích được, xoay người mang cái ghế cho ba mình ngồi xuống.

"Ba muốn nói gì với con?" Lan Khê cảm thấy ba cô có tâm sự nặng nề.

Mộ Minh Thăng mới vừa ngồi xuống thân hình đột nhiên cứng đờ.

Ngước con mắt già nua lên nhìn con gái của mình, ông nói chậm rãi: "Lan Khê, trước kia ba là quân nhân, cảm thấy thể trạng cường tráng tinh thần khỏe mạnh, không có bệnh tật gì, nhưng mấy năm trước sau khi ngã bệnh đến bây giờ, càng ngày càng cảm thấy thân thể không khỏe. Trước đây con bướng bỉnh tùy hứng, nhưng lần này trở về ba lại không tính toán chuyện trước kia của con, con có biết tại sao không?"

Mặt đỏ bừng, hàng mi thật dài rũ xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Già rồi." Mộ Minh Thăng thốt ra hai chữ .

"Già rồi, coi như muốn so đo cũng không thể so đo được, nếu ba còn so đo nữa, nói không chừng con lại bỏ đi nơi khác làm việc biết đến bao giờ mới trở về nhà?" Mộ Minh Thăng nhíu mày mà hỏi, giọng nói nhu hòa thành thật.

Nhớ tới mấy năm học đại học mình không trở về nhà, đầu Lan Khê càng chôn càng thấp, gương mặt nóng rực.

"Chuyện dì Mạc con bây giờ cũng giống như vậy," Mộ Minh Thăng thay đổi giọng điệu nói, "Mấy năm con không ở nhà nhờ có bà ấy chăm sóc lo lắng cho ba, một điểm cũng không kém hơn so với mẹ con. Đời người đau khổ nhất là già rồi không người bầu bạn, con có hiểu ý ba không?”

Trong lòng Lan Khê đột nhiên giật thót!

Ánh mắt trong suốt lóe lên một tia hoảng sợ, dường như cô hiểu nguyên nhân ba cô đến đây. Mới vừa nãy trong thư phòng ông nhận điện thoại của Mạc Như Khanh, không biết bà ấy nói gì mà ba cô lập tức thỏa hiệp.

"Ba, có phải muốn dì Mạc trở lại?" Cô nhẹ nhàng nghiêng đầu qua hỏi.

Mộ Minh Thăng sợ cô kích động, trước tiên nắm lấy tay cô, nét mặt ông hơi hổ thẹn, giọng nói khàn khàn: "Lan Khê, con nghe ba nói. . . . . . Chuyện nhà họ Nhan kia, cũng nhanh chóng được giải quyết, ba không biết con và Nhan Mục Nhiễm kết thù oán gì mà nó muốn đối phó con như vậy, hiện tại nó cũng cửa nát nhà tan, bản thân thì tàn tật, nếu chúng ta còn so đo thì có vẻ như không có khí độ. Còn về phần dì Mạc con. . . . . ."

Ông cúi đầu thở dài: "Ngày đó bà ấy thật sự khiến ba thất vọng. Nhưng nhớ lại năm đó là ba vứt bỏ bà ấy trước, bà ấy đối với ba yêu nhiều hơn hận, nếu nói là hận thì chỉ hận số mệnh bất công, đành lấy mẹ con làm cớ. . . . . . Con hãy nghĩ lại một chút, lần này là con gái nhà họ Nhan muốn tổn thương con, bà ấy chỉ giấu không nói cho con biết, vậy. . . . . . Tội này cũng không lớn, có thể tha thứ. . . . . ."

Sắc mặt Lan Khê tái nhợt, nhanh chóng rút tay ra khỏi tay của ba mình! !

Trong lòng cô rất đau, giống như bị dao đâm vào.

Cô nhớ tới năm sinh nhật mười tám tuổi của mình, ngày đó cô bị bắt cóc gần như đứng trên bờ vực sắp chết cùng nhục nhã, lúc đó ba cô không biết, vì lúc ấy ông vẫn dang nằm trong bệnh viện sống chết chưa biết.

Lần bắt cóc đó, hoàn toàn không ai nói cho Mộ Minh Thăng biết.

. . . Năm đó người đàn bà tên là Mạc Như Khanh, vì muốn tách cô ra khỏi Mộ Yến Thần, thiếu chút nữa tìm người đoạt trong sạch của cô, phá hủy tánh mạng của cô, bây giờ cô có thể mở miệng nói sao?

Có thể sao? !

"Lan Khê. . . . . ." Mộ Minh Thăng khẩn trương sờ lên tay của cô, "Con đừng kích động, đừng kích động, nếu như con không muốn ba cũng không đưa bà ấy trở lại, để bà ấy ở lại tổ trạch vài ba tháng, ba tuyệt đối không đưa bà ấy trở lại, đúng lúc. . . . . ."

Lan Khê bình tĩnh ổn định tinh thần, ánh mắt trong veo ngẩng lên nhìn ông: "Ba, dì ấy nói với ba thế nào?"

Cô không tin Mạc Như Khanh không nói gì.

Ánh mắt Mộ Minh Thăng ảm đạm, thành khẩn nói: "Dì Mạc con nói. . . . . . Nói bà ấy rất nhớ ba, muốn trở lại với ba, cầu xin ba tha thứ cho, bà ấy còn nói nếu như con muốn thì bà ấy nguyện ý tự mình đến nơi này nói xin lỗi con, cho đến khi con đồng ý cho bà ấy quay về ."

. . . Nói xin lỗi?

Trong lòng Lan Khê thầm cười lạnh, cảm thấy châm chọc.

Nhớ tới tai nạn xe cộ ngày đó, tay trái Kiều Khải Dương vĩnh viễn không thể dùng sức, móng tay cô bấm vào lòng bàn tay đến phiếm đỏ.

Trong lòng, thiên nhân giao chiến.

"Cộc cộc cộc", tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, "Tiểu thư, cháo của cô đã nấu xong, có thể đưa vào được không?"

Lúc này Mộ Minh Thăng mới biết con gái mình chưa ăn cơm, trên khuôn mặt già tràn đầy lúng túng khó chịu, thậm chí còn mang theo vẻ thất vọng, đứng lên nói: "Con trước ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi đi, ba xuống đây. Chuyện kia. . . . . . Con coi như ba chưa đề cập tới, Được rồi. . . . . . Con ở nhà được tốt thì cái gì với ba cũng tốt. . . . . ."

Nói xong Mộ Minh Thăng định đi ra.

Tim của Lan Khê trong nháy mắt bị nhéo chặt, đau nhói ập tới . . .

Cô kêu một tiếng “ba”, đứng dậy đi tới vịn cánh tay ba cô vừa mở cửa, trong mắt Mộ Minh Thăng thoáng qua một tia vui mừng, rồi lại ảm đạm, ngay cửa ra vào cùng dì Tôn lướt qua nhau.

Bưng chén cháo kia qua, nóng đến cô muốn rơi nước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK