Mục lục
Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Còn có một thứ này em hãy cầm lấy."

Cái gì vậy?

Lan Khê còn đang hoảng hốt, một chiếc phong bì trong suốt đựng tài liệu đã được nhét vào trong tay cô. Định thần nhìn lại, hóa ra đó là bản báo cáo kết quả kiểm tra DNA ! Cô kinh ngạc một chút, mở ra nhìn thì thấy hai cái tên, dĩ nhiên là tên của bọn họ, nhất thời cô cũng chưa kịp hiểu.

"Cầm lấy đi... " Anh thản nhiên ra lệnh, hai tay chống đỡ ở bên người cô "Sẽ có ích cho em đấy!"

Lan Khê định nói điều gì đó, nhưng cô lại không thể thốt thành lời, đành phải giữ bản kết quả đó ở trong tay.

Giữa lúc anh đứng dậy đi làm thủ tục giao nhận giấy tờ, Lan Khê không nhịn nổi mở ra xem, những từ ngữ chuyên nghiệp ghi ở bên trong cô xem không hiểu lắm, nhưng ít nhất cô có thể hiểu được kết quả cuối cùng... Không biết anh đã làm xét nghiệm lúc nào, nhưng mà...

Nhẹ nhàng nâng mắt nhìn thoáng qua cái bóng dáng cao ngất kia, trong lòng cô chợt dâng lên chút ngọt ngào khó nén.

Phải chăng dù có khổ nữa, có vất vả nữa, thì họ cũng không phải không có khả năng được ở cùng nhau?

Cô cũng đã từng không dám nghĩ ngợi đến tương lai, còn bây giờ, phải chăng cô đã có thể nghĩ được rồi?

"Em cười cái gì vậy?" Làm thủ tục xong xuôi, Mộ Yến Thần trở về, nheo mắt lại, đi đến trước mặt cô dịu dàng hỏi, ngón tay nhẹ nhàng nâng chiếc cằm của cô lên khẽ ve vuốt, "Em nghĩ đến chuyện gì vui vẻ phải không ?"

Lan Khê sờ sờ lên mặt: "Em.. đâu có cười..."

"Có mà. " Anh nói chắc chắn, kéo cô đến gần, môi mỏng khêu gợi phủ xuống bên tai cô: "Trong lòng em đang cười, anh nhìn thấy rồi."

Một luồng cảm giác tê dại từ cổ lan truyền ra khắp người cô. Lan Khê nhất thời ngượng ngùng đứng dậy, không nhịn được liền chui vào trong ngực anh, ôm chặt lấy anh.

Ý cười ở khóe miệng, cũng không nhịn được nữa, càng lúc càng lớn.

Sau khi lên xe, di động của cô liền rung lên, mấy ngày nay có rất nhiều chuyện xảy ra, nhất thời cô cũng không nghĩ ra ai còn có thể gọi điện thoại cho cô, cầm lên xem mới biết, hóa ra là Kiều Khải Dương.

Kiều Khải Dương?

Lúc này Lan Khê mới nhớ ra, cuộc giải phẫu của anh vừa mới kết thúc được một tuần. Mà trong vòng một tuần này, bọn họ đều ở tại khu nhà trọ Vân Sơn cùng Tô Nhiễm Tâm. Tất cả những chuyện bên ngoài đều do một tay Mộ Yến Thần xử lý. Không biết hiện giờ Kiều Khải Dương ra sao nhỉ?

"A lô!" Cô vội vàng nhận điện.

"Hiện tại em cũng xuất viện rồi hả ?" Giọng nói của Kiều Khải Dương có chút khàn khàn, giống như được truyền đến từ một không gian xa xôi nào đó vậy.

"Kiều Khải Dương..." Đôi mắt của Lan Khê đã ươn ướt, cô run giọng hỏi anh, "Mấy ngày nay anh thế nào rồi? Tôi cũng có chuyện cho nên mới không thể liên hệ được với anh, anh... Sao anh lại biết tôi cũng vừa xuất viện?"

Đối phương lặng im, hình như là đang cười yếu ớt. Kiều Khải Dương chuyển để tài nói chuyện trong điện thoại di động: "Tôi muốn nói với em một tiếng trước khi trở về thành phố A ... tôi và mẹ tôi về cùng với nhau... chờ khi tòa án gọi, bà ấy cũng sẽ toàn quyền đại diện thay cho tôi... chắc tôi cũng sẽ không thể trở về đây nữa. Mấy ngày qua tôi không sao, nhưng mà mẹ tôi giống như người theo dõi tôi vậy, dường như đi theo suốt ngày, lại còn không cho phép tôi được liên hệ với em... Tôi cũng không có cách nào, hiện giờ chúng tôi đang ở sân bay, bà ấy đi toilet nên tôi mới vụng trộm gọi cuộc điện thoại này cho em được..."

"Lan Khê, tôi không sao đâu, quả thật chỉ cần qua một thời gian ngắn thôi là tay tôi sẽ có thể trở lại khỏe mạnh... Cũng không có vấn đề gì đâu, cuộc sống sau này khẳng định sẽ không có chuyện gì hết, em không cần thiết phải tạo áp lực cho mình. Còn nữa... Tôi sẽ không làm phiền em nữa, em phải hạnh phúc đấy, biết không?"

Lan Khê có chút nghẹn ngào, không nói được thành lời.

Kiều Khải Dương cười cười: "Bà ấy ra rồi , tôi cúp điện thoại đây, sau này chúng ta cũng ít được liên hệ, phỏng chừng có chết mẹ tôi cũng không cho phép tôi được liên hệ với em nữa rồi. Nhưng nếu như... tôi gặp được một người con gái cũng khiến tôi động lòng y như em, nhất định tôi sẽ gọi điện thoại báo cho em biết, được không?"

"... Anh thuận buồm xuôi gió." Cô chỉ khàn khàn nhẹ nhàng nói ra được mấy chữ.

"Được rồi!" Kiều Khải Dương giương mắt lên nhìn, thấy Tống Mẫn Tuệ đi tới vừa định lên tiếng muốn trách mắng, trong nháy mắt liền cúp luôn điện thoại di động, mở ra vẻ mặt có chút tái nhợt, biểu hiện sự yếu ớt, trên khuôn mặt tuấn tú của anh ý cười từ từ tăng thêm.

Một tay ôm lấy bả vai mẹ mình, anh cúi đầu bắt đầu nhẹ giọng an ủi.

Chính là tâm không theo miệng. Anh chợt nhớ tới ngày đó... Ngày đó nghe nói là dì nhỏ của Lan Khê, đại diện cho cô đến thăm anh, mới hàn huyên cùng anh được vài câu cũng đã gây cho mẹ anh một chút bài xích lẫn xem thường. Bởi vì trước khi đi người phụ nữ ấy chỉ nói một câu với anh... Bà ta nói, Lan Khê đã mang thai, đứa nhỏ này bọn họ dự định giữ lại... Cậu hãy chú ý dưỡng thương cho tốt đi, thật xin lỗi!

Bà ta nói thật xin lỗi?

Dưỡng thương, nếu như có thể chỉ là dưỡng thương tốt, thì cũng có thể. Nhưng vết thương tình cảm thì không biết đến khi nào mới có thể tốt đây?

Có phải cũng giống như tay trái của anh, cho dù có tốt lắm, nhưng ở trong xương cốt vẫn còn giữ lại sẹo, thời khắc nhắc nhở anh cầm không nổi, mà cũng không thể buông xuống được!!!

Thời gian kéo dài mãi, kéo dài mãi qua một đoạn năm tháng, tạm thời anh cũng không biết, sẽ phải trôi qua như thế nào đây!!!.

Chỉ có điều anh cũng không hề hối hận vì đã gặp được cô, cũng như chưa từng bao giờ anh hối hận việc mình bị thương vì đã đỡ cho cô ngày hôm ấy.

...

Xe chậm rãi chạy đến cổng lớn nhà họ Mộ.

Trước gara có một chiếc xe xa lạ đỗ ở đó. Lan Khê cũng không biết là ai, nhưng Mộ Yến Thần nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay, nhưng cũng không nói, anh xuống xe dắt tay cô đi vào trong.

Cô được bao bọc bởi hai chiếc áo khoác, bên ngoài còn khoác chiếc tây trang của anh. Đã vài lần cô muốn cởi ra đưa cho anh, lại bị anh từ chối, ôm chặt hơn. Khi đi tới cửa thấy quản gia ra đón, Lan Khê mới thật sự hoảng hốt, vội vàng khoác trả lại tây trang lên trên người anh.

"Thiếu gia, tiểu thư, công tử nhà họ Nhiếp hiện đang ở bên trong, nói là đến đưa thiệp mời kết hôn cho tiên sinh phu nhân, đã ngồi được một lúc rồi. " Quản gia đến gần lên tiếng thông báo: "Mấy ngày nay, lão tiên sinh ngóng trông hai người trở về, nhưng vì không sao liên hệ được với hai người, nên lão tiên sinh rất lo lắng, còn có... Còn có..."

Quản gia có chút ấp a ấp úng.

"Còn có cái gì? Ba tôi làm sao?" Lan Khê mở miệng hỏi.

Vẻ mặt của quản gia trở nên sa sút: "Sau khi chuyện của nhà họ Nhan được sáng tỏ, tiên sinh và phu nhân đã cãi nhau... Tiên sinh nói phu nhân mắt vụng về, đi coi trọng một người có lòng bất chính, còn định để làm con dâu của nhà họ Mộ, còn thiếu chút nữa đã làm thương tổn đến tiểu thư... nghĩ mà rùng mình đến mấy ngày. Phu nhân dỗ tiên sinh thế nào ngài ấy cũng không hề để ý. Tiểu thư, cô đã tới là tốt rồi, cô mau đi khuyên nhủ tiên sinh đi, nhìn thấy cô không sao thì lão tiên sinh mới có thể an tâm được!"

Mộ Minh Thăng và Mạc Như Khanh cãi nhau?

Bởi vì chuyện Nhan Mục Nhiễm lái xe đâm cô sao?

Điều này xảy ra có chút ngoài ý muốn của Lan Khê. Đôi mắt ướt nước thoáng chút cảm động nhìn vào phía bên trong. Ở bên trong, tiếng nói, tiếng cười vẫn như trước, chắc là bởi vì có Nhiếp Minh Hiên ở đây, nên hai người dù sao cũng phải thể hiện biểu diễn chút ân ái.

Mộ Yến Thần nhìn ánh mắt của cô, trong ánh mắt sâu thẳm, sự lạnh lẽo dần dần dày đặc.

Cô đối với Mộ Minh Thăng có cảm tình sâu nặng như thế, hẳn là không thể dễ dàng dứt bỏ...

Anh đi qua ôm sát lấy eo của cô, đưa cô tiến vào bên trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK