Mục lục
Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tay Mạc Như Khanh run lên, đánh rơi đôi đũa.

Người giúp việc ở bên cạnh hoảng sợ, vội vàng chạy tới nhặt lên, chạy đi đổi cho bà đôi đũa khác

Ánh mắt lạnh lùng của Mạc Như Khanh mang theo sát khí liếc nhìn Lan Khê. Vừa rồi bà còn cảm thấy kỳ lạ, không hiểu vì sao con nhóc này lại hỏi bà những câu hỏi kia để làm gì, hiện giờ bà đã hiểu rõ, hóa ra vấn đề là ở chỗ này đây?

Hừ!... Trong lòng Mạc Như Khanh cười lạnh!

Nhẹ nhàng đón nhận đôi đũa mới, bà tao nhã thong thả từ tốn nói: "Yến Thần là con trai của dì, nó thích gì tất nhiên là rất quan trọng, đối với con, người làm mẹ đây có là gì đâu. Ngay cả khi nó cái nhìn của nó bị lừa gạt đến sai lầm suốt một thời gian, dì cũng chỉ nhắc nhở với nó những cô gái nào có thể qua lại, những người nào không thể... Con cứ nói đi?"

Gương mặt của Lan Khê trắng nhợt, nhưng cô vẫn mềm mỏng tiếp tục hỏi: "Nói cách khác, ý của dì là chỉ cần anh ấy thích, cũng đã đủ để xứng đáng với anh ấy, không có gì là không được, không hề đại nghịch bất đạo, cứ theo đúng như vậy là được, có phải không ạ?"

Mạc Như Khanh cảm thấy sao hôm nay con nhóc này lại khá bướng bỉnh đến kỳ lạ.

Thậm chí trong đôi mắt đẹp của bà chợt lóe lên lộ rõ chút chán ghét khó nén! Ánh mắt bà chiếu vào gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rất giống mẹ đẻ của Lan Khê. Bà có cảm giác mình bị dồn đến bước đường cùng, nhưng trong lòng lại cười lạnh lẽo thâm thúy... con bé này đang muốn thử dò xét bà điều gì đây? Thử thăm dò bằng câu nói “khẩu thiệt vô bằng” kia để bà nói ra một câu bảo đảm sao? Nó lại có thể khờ dại cho rằng, bọn chúng nhất định sẽ được ở chung một chỗ hay sao?

"... Đúng vậy", Mạc Như Khanh đáp lại bằng một câu nói xa xôi, tao nhã kéo lại chiếc khăn choàng trên người xõa xuống vai, buông hàng mi dày xuống, "Đại khái ý của dì là như vậy."

Nghe được những lời này, lòng Lan Khê vốn đang căng thẳng như dây cung đột nhiên chùng xuống. Đôi mắt trong veo như nước ánh lên niềm vui khó nói thành lời. Cô tự tin cười ngọt ngào, gật đầu nói: "Tốt lắm. Dì Mạc, xin người nhớ cho, đây là lời do dì tự nói đấy nhé."

Mạc Như Khanh nhẹ nhàng nâng ly rượu đã nguội lạnh ở trên bàn, sắc mặt bình tĩnh nhưng có vẻ khó chịu!

Lan Khê vui vẻ gắp món ăn cho ông nội và cha mình, trên gương mặt tỏa ra thứ ánh sáng rạng rỡ giống như nắng ấm làm tan băng giá, xem ra trong lòng cô cũng đã thoải mái rất nhiều.

Mộ Minh Thăng nheo mắt lại cười ha hả, đưa bát nhận đồ ăn mà cô gắp: "Hôm nay con làm cái trò gì vậy? Sao lại quan tâm đến chuyện hôn nhân của anh trai thế? Con cũng cảm thấy trong nhà giờ đây quá vắng lạnh sao?"

Nói xong ông ghé mắt nhìn về phía Mạc Như Khanh nói: "Nhân tiện cũng nói luôn, dạo trước bà cũng đã quan tâm như vậy mà còn nhìn lầm Nhan Mục Nhiễm. Nếu như sau này Yến Thần tìm được ai, bà cứ để cho chính nó chọn đi! Ánh mắt của nó chắc chắn không hề kém bà đâu! !"

Mạc Như Khanh đè xuống sự tức giận trong lòng, một lần nữa lại sửa lại bộ dáng ra vẻ dịu dàng áy náy, gật đầu một cái, cười yếu ớt đáp lại.

Nhìn thấy người vợ chỉ vì muốn cầu xin ông mềm lòng tha thứ mà thu lại sự sắc sảo của mình, lửa giận của Mộ Minh Thăng có lớn hơn nữa cũng tan đi. Ông ngước mắt thử dò xét ý muốn hỏi Lan Khê: " Buổi chiều chúng ta đã cùng thảo luận với nhau về chuyện của dì Mạc... Khi nào thì đi được?"

Lan Khê thoáng dừng đũa.

Thấy cha cẩn thận hỏi dò mình, cô ngước đôi mắt trong veo lên,

Trong câu hỏi dò xét kia chứa đựng tình yêu sâu nặng là chuyện đương nhiên. Cha cũng như, cô đều không hề mong muốn trong nhà lại xảy ra cảnh ngả nghiêng rạn nứt.

Khóe miệng nở một nụ cười ngọt ngào, Lan Khê nhẹ nhàng nói: "Con thế nào cũng được, ba ba quyết định đi."

Một câu nói khiến nỗi hổ thẹn trong lòng Mộ Minh Thăng thoáng chốc nhẹ hẳn đi. Ông cười thật thoải mái, nhưng sắc mặt hiền hậu dịu dàng của cô gái ngồi ở bên cạnh ông lại trở nên thờ ơ lạnh nhạt. Khi uống trà, khóe mắt của cô thoáng ánh lên cái nhìn lạnh lẽo vắng vẻ!

***

"Đi thấy hình như gần đây con có vẻ hơi mập hơn nhỉ?" Mạc Như Khanh đi vào bên trong nhà họ Mộ với dáng vẻ tao nhã. Bà nhìn lướt qua Lan Khê nói.

Lan Khê đang giúp bác Lưu bưng chút trà và bánh ngọt mang từ nhà tổ về, động tác thoáng dừng lại một chút.

"Thời gian gần đây con không làm việc, chắc là cũng mập thêm một chút..." Lan Khê nhìn qua mình một chút, sau đó ngước mắt nhìn bà: "Chờ một thời gian nữa, khi anh trai trở lại, con đã có thể trở về thành phố A được rồi. Anh ấy còn có công việc của công ty ở bên kia, còn con cũng đã nhờ học trưởng tìm kiếm hộ công việc rồi."

"Vậy Yến Thần có nói là bao lâu nữa sẽ trở lại không?"

"Anh ấy nói sẽ rất nhanh."

Theo bản năng, Lan Khê cảm thấy có chút kỳ lạ. Cô mang đồ ăn đến phòng bếp sau đó đi ra, khẽ nói: "Dì ngồi nghỉ một chút đi, con đi lên lầu một chút. Có người muốn chuyện với con..."

"... Dì cũng đang có chuyện muốn nói với con." Mạc Như Khanh nói một câu làm cô đang đi lên lầu phải dừng bước lại. Cặp mắt đẹp lạnh lùng của bà quét qua: "Con không sợ hiện giờ khi dì trở về, có thể sẽ có chuyện cần nói với con sao?"

Sắc mặt Lan Khê tái nhợt đi.

Cô vừa định nói thì người giúp việc ở trên lầu gọi cô: "Tiểu thư! Cô có điện thoại gọi ở trong phòng!"

Lan Khê gật đầu một cái: "Tôi tới đây."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK