Mục lục
Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất tri bất giác, Tường Vi đi ngang qua căn phòng, lại nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh nam nữ rên rỉ cùng thở dốc, cô tò mò quay đầu lại, cửa mở ra khe hở nhỏ, lộ ra khuôn mặt một cô gái, ngũ quan thẳng đứng, đường nét góc cạnh sắc sảo, làn da màu nâu gợi cảm, nhìn thoáng giống lai Tây, áo cô gái bị người đàn ông cởi đến hông, hắn tham lam mút bộ ngực đầy đặn của cô gái. . . . . .

Cô gái bất chợt mở to đôi mắt hình hạnh nhân, hình như là đã phát hiện Tường Vi, cô gái nhìn đối diện cặp mắt Tường Vi, làm Tường Vi run lên!

Ánh mắt này. . . . . . Cô cảm thấy rất quen thuộc, xoay người, Tường Vi định rời đi, dù sao quấy rầy người ta cũng là không lễ phép.

Nhưng không ngờ, từ căn phòng sau lưng truyền đến một giọng nói: “Đứng lại!”

Tường Vi run lên, không thể tin được quay đầu lại ——

Vừa đúng lúc cô gái mở cửa, áo đã kéo lên, che đi bộ ngực đầy đặn, trên tay còn cầm một điếu thuốc, mái tóc quăn, kiểu cách rất giống Âu Mĩ.

“Cô. . . . . .” Tường Vi chăm chú nhìn vào dung mạo cô gái, có chút kinh ngạc.

“Sao nào, không nhận ra tôi sao? Hắc Tường Vi!” Cô gái hít một hơi thuốc lá, quay đầu khiến người đàn ông kia đi ra ngoài, sau đó nói với Tường Vi, “Vào đi.”

Trong lòng Tường Vi có chút run, đi theo cô gái vào trong phòng, vẫn chăm chú nhìn vào cô gái lai Tây xinh đẹp này: “Mai. . . . Mai Linh?”

“Ồ, không tệ lắm, còn nhận được ra tôi!” Cô gái hít một hơi thuốc,thổi ra lần nữa, “Trước kia chỉ nhìn cô qua báo chí, không ngờ nha đầu cô sau khi ăn vận vào lại khiến tôi không nhận ra được, nếu không phải là thím Hắc nói cho tôi biết, cô vẫn chưa có chết, thì tôi thiếu chút nữa là không nhớ rõ cô. Sao nào, mấy năm cách biệt, đã lâu không gặp rồi?”

Ngón tay Mai Linh vân vê làn khói một cách thành thạo, kiểu cách rất phong trần, vóc người cao gầy, so với năm năm trước, cô ta quả thật giống như biến thành người khác.

“Năm đó. . . . . . Tôi đã tìm cô rất lâu, người kia đã mang cô đi đâu?” Tường Vi vẫn không thể tin được, cô gái trước mắt là Mai Linh?

“Còn có thể đi đâu, bị thằng nhóc thối tha Mễ Tư Dương kia cắt đứt sống mũi, nên phải đi phẫu thuật chỉnh hình, sao nào, bây giờ tôi trông đẹp hơn không phải sao?” Mai Linh xoay vài vòng, ánh mắt lai Tây rất phong tình.

“Hoá ra là như vậy , vậy bây giờ cô đang làm việc ở đây à?” Tường Vi lúc này mới hiểu liền gật đầu, “Không ở Hắc gia nữa sao?”

“Vốn là định làm người mẫu cho ‘ Thịnh Thế ’ , nhưng sau đó Thịnh Thế lại phá sản, nên cùng Rhona tới ‘ Nami ’, chẳng qua tôi không có tiền đồ, danh tiếng cũng bị nha đầu Mỹ Nhi kia đoạt đi, đâu còn có mặt mũi mà trở về Hắc gia.”

Mai Linh tránh nặng tìm nhẹ nói, cặp mắt lớn quan sát Tường Vi tỉ mỉ, năm đó khi cô ta nằm trên bàn mổ, cô ta không ngờ tới lại thuận tiện cho nha đầu Tường Vi này, lúc đầu cô ta căn bản không thể tin được vị trí thay thế Mễ Tư Kỳ lại là Tường Vi, sau khi trở về tìm thím Hắc, thím nhìn vào cô gái trên báo chí rồi nói cho cô ta người đó chính là Tường Vi!

Thật là mỉa mai, năm đó cô ta trăm phương ngàn kế lật đổ Mễ Tư Kỳ, kết quả lại bị em trai ả cắt đứt sống mũi, vậy nên lúc đó căn bản không thể dự buổi họp báo, sau đó là Rhona đưa cô ta đi thẩm mỹ viện, cũng vì vậy cô ta mới đem video scandal của Mễ Tư Kỳ bán cho Rhona, không ngờ, lại dọn dẹp mở đường cho nha đầu Tường Vi này, cũng khiến cho cô ta hận nghiến răng nghiến lợi!

Thật may sau đó nha đầu này chết rồi, Mai Linh mới thở ra.

Cho là từ đó có thể bằng dung mạo và trí không của mình, không chỉ có vị trí Người mẫu số một, mà còn thuận lợi leo đến bên cạnh tiên sinh, ai biết tiên sinh cả ngày lẫn đêm đều không thấy bóng dáng, hại cô ta ngay ca cơ hội thân cận cũng không có.

Sau đó, Rhona lại bán đứng Nhạc Tín Dương, khiến ‘ Thịnh Thế ’ phá sản chỉ trong một đêm, không bao lâu, Hắc thị bỏ vốn đầu tư xây dựng công ty người mẫu ‘ Nami ’, từ đó thay thế địa vị của Thịnh Thế, chiếm vị trí quan trọng trong ngành model.

Mai Linh nghĩ ngợi, cứ tưởng rằng những ngày an nhàn của mình lại tới, nhưng không ngờ ba năm trước đây, tiên sinh đua xe bị tai nạn gẫy hai chân, từ đó trở thành người tàn phế phải ngồi xe lăn, giấc mộng của cô ta cũng theo đó mà tan biến, cô ta không cần phải quyến rũ một người tàn tật, vì vậy, cô ta quyết định mau chóng rời khỏi Hắc gia, từ đó trải qua cuộc sống tự do phóng túng **.

Cho đến gần đây, thím Hắc mới nói cho cô ta biết, nha đầu này lại xuất hiện, giờ phút Tường Vi đang ở trước mắt này, làm cô ta có chút cảm thấy chói mắt, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta không thể coi thường, cho dù cô ta ăn mặc rất mộc mạc, khó trách tiên sinh đối với cô ta chết cũng không chịu buông tay, năm năm trước là thế, năm năm sau cũng vẫn vậy!

Giờ khắc này, ghen tỵ thoáng qua đáy mắt Mai Linh, nhưng nhanh chóng bị cô ta giấu đi, tiếp tục nói: “Không nói về tôi nữa, cô thì sao? Nghe thím Hắc nói nói cô ở lại phục vụ tiên sinh?”

Tường Vi khẽ mỉm cười: “Ừ, chờ chân anh ta khỏi hẳn, tôi sẽ rời đi.”

“Hả? Cô nói là tiên sinh chân sẽ khỏi hẳn?” Lời của cô làm ánh mắt Mai Linh lập tức hiện lên tia lửa.

“Ừ, nhất định có thể khỏi!” Tường Vi tin chắc.

“Thật sao? Có lòng tin như vậy?” Mai Linh nghĩ tới, chân tiên sinh có thể khỏi, nói cách khác, dù sao người đàn ông giàu có quyền thế lại có sức quyến rũ như hắn, là đối tượng mà cô ta đã hướng tới từ nhỏ. (van: phò mà đòi trèo cao, người ta liếc còn thấy bẩn cả con mắt)

“Ừ.” Tường Vi nhẹ nhàng gật đầu, phát hiện Mai Linh thật là khác so với trước đây, những năm này cô ta hình như sống trầm lặng hơn rất nhiều, trước kia có bao nhiêu tức giận cô ta đều hiện lên trước mặt, vậy mà hôm nay, dường như là khôn khéo hơn nhiều, nhìn không thấu được cô ta là người như thế nào, có điều, thứ duy nhất có thể xác định chính là bản tính cố chấp tham lam ích kỷ của cô ta, vẫn không hề thay đổi.

“Thẩm Tường Vi!” Ngoài hành lang truyền đến tiếng gầm của Hắc Diêm Tước.

Tường Vi giật mình, chạy ra cửa thấy được Hắc Diêm Tước đang ở đầu hành lang, cô quay đầu lại chào tạm biệt Mai Linh, “Mai Linh, lần sau trở về Hắc gia tôi tiếp chuyện tiếp với cô, bây giờ tôi phải đi trước, bye bye.”

“Ừ, bye.” Mai Linh cười cười, gật đầu một cái, nhìn bóng lưng Tường Vi, ngay sau đó đi theo phía sau cô, len lén nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn cách đó không xa, mấy năm không thấy, không ngờ dung mạo anh tuấn của Hắc Diêm Tước vẫn không thay đổi, có điều, đáng tiếc đôi chân kia!

“Tôi bảo cô đứng ngoài cửa chờ không phải sao? Ai cho cô đi lung tung khắp nơi?” Hắc Diêm Tước không vui quát.

Tường Vi lập tức chạy tới, “Chỉ là rời khỏi một tí, cũng không phải là không tìm thấy tôi.”

“Một lát nữa bảo A Hải đi mua cái điện thoại cho cô, làm việc luôn không có đúng mực, đổi lại cho cô ngồi xe lăn chắc cũng vẫn đi lung tung. . . . . .”

Mai Linh nhìn bọn họ càng lúc càng xa, trong tròng mắt thoáng hiện lên tia tính toán, cô ta chăm chú quan sát, nhìn chân Hắc Diêm Tước rốt cuộc là có đi được hay không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK