Nước mắt lã chã, người phụ nữ mặc váy cưới trong ảnh, thật ra không hề có chút tươi cười nào, cô từng nhìn mà không hiểu, chỉ thấy rằng mẹ mình mặc váy cưới trông thật xinh đẹp mà thôi, giờ đây mới phát hiện, trong đôi mắt bà, chỉ có sự kháng cự mạnh mẽ. Bà không hề vui mừng….
Qua bao nhiêu năm rồi, mới biết được nguyên nhân tại sao mẹ cô cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, tình yêu, với mẹ con cô mà nói, có lẽ chỉ là sự đau khổ không chịu nổi mà thôi…
Nước mắt không tiếng động chảy ra, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt mẹ trong tấm ảnh, một người phụ nữ dịu dàng thế này, khi còn sống thật thê lương, e là chỉ có Diệu Tư là ánh mặt trời ngắn ngủi chiếu rọi trong sinh mệnh bà, đến cuối cùng, vẫn biến thành ánh hoàng hôn.
Chợt, ngoài cửa có một hồi tiếng vang.
Tiểu Trạch cảnh giác, lao ra che trước người mẹ, một cơn gió thổi qua, với sự nhảy cảm của một thẩn trộm, nó hét lớn một tiếng, “Ai?”
Tường Vi xoay người lại, vội vã lau sạch nước mắt hai bên má, bảo vệ Tiểu Trạch, một đôi mắt hình viên đạn nhìn chăm chăm ngoài cửa, “Là ai ở ngoài?”
Tim đập bình bịch, có một dự cảm xấu, cô mơ hồ cảm giác người tới không có ý tốt.
Quả nhiên, một bóng dáng gầy trơ xương bất chợt xuất hiện ngoài cửa!
Tường Vi hít một ngụm khí lạnh, cơ thể Tiểu Trạch khẽ run lên, ôm chặt con trai, cô kinh ngạc nhìn người phụ nữ quần áo tả tơi trước mắt, trông y như một tên ăn xin, khuôn mặt băng kín vải… Đôi mắt bén nhọn, ánh mắt vội vã lập tức làm lòng cô nổi lên sự nghi ngờ, trong lòng như bị kim châm, cô lẩm bẩm, “Cô?”
“Hừ, tôi không dám nhận!” Người đàn bà cười lạnh một cái, nhìn lướtqua Tường Vi và Tiểu Trạch, rồi ngước nhìn lên bức ảnh cưới treo trên tường, cảm xúc bộc phát, đây chính là ảnh cưới của anh trai và chị dâu cô ta.
“Cô, sao cô lại ở đây? Cô và Nhị gia có khỏe không?” Tường Vi bế Tiểu Trạch lên, nở một nụ cười miễn cưỡng và phòng bị, từ nhỏ cô đã sợ bà cô vang dội mạnh mẽ này, bây giờ nỗi sợ chỉ tăng chứ không có giảm, cô ta đã gần trở thành một kẻ điên khùng, cô sợ cô ta sẽ làm hại tới Tiểu Trạch.
“Aizz…! Không cần mày mèo khóc chuột giả từ bi! Không ngờ Hắc Diêm Tước lại thuyết phục được Alva Aure rút lính đánh thuê về, mà con cờ trao đổi lại là mày! Thật là ông trời châm chọc, Hắc Diêm Tước dùng người nhà họ Thẩm để đối phó với nhà họ Thẩm, thật là độc ác! Mày đừng gọi tao là cô nữa, tao không chịu nổi, nhà họ Thẩm chúng tao không có loại phản bội như mày!” Người đàn bà phẫn hận quát lên, cùng với sự kích động của bà ta mùi hôi thối trên người càng tỏa ra nồng đậm hơn!
Đâu có ai tưởng tượng nổi, một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi, nhưng trông già nua y như đã năm mươi mấy! Mà tất cả, là do Hắc Diêm Tước ban cho!
“Cô…không phải vậy đâu, cháu vốn dĩ không hề biết đó là một âm mưu, cháu….” Thực tế là, đối mặt với người cô này từ đầu tới cuối cô cũng không dám nói ra nguyên nhân kia, cô chỉ muốn Tước đoạt Tiểu Trạch từ trong tay cô và Nhị gia về, bảo vệ an toàn cho con trai, cô có gả cho ai cũng chẳng sao cả. Nhưng không nghĩ được là, Tước còn nhân dịp phá hủy thế lực nhà họ Thẩm đi, khiến bà ta và Nhị gia tan tác chim muông, nhếch nhác bỏ chạy, còn cô, bị coi như kẻ phản đồ của nhà họ Thẩm.
“Mày đừng có giả nhân giã nghĩa nữa! Tao biết thừa lòng của con nha đầu chết tiệt mày hướng về tên đàn ông thối tha kia!” Cô ta lạnh lùng phản bác, nhìn hai mẹ con cô một cái, hai mắt tỏa ra thứ ánh sáng nguy hiểm.
“Cô, cháu không có! Cô, thù hận nhau bao nhiêu năm rồi, không bằng chúng ta buông tha đi, một lần nữa sống những ngày yên bình ở nhà họ Thẩm, có được không?” Tường Vi cố gắng thuyết phục cô mình, cô thật sự đã bị những thù hận này hành hạ tới mức cả người mệt mỏi, cô rất chán nản, cô không muốn thù hận thêm nữa.
“Khốn kiếp! Mày không có tư cách trở lại nhà họ Thẩm!” Cô ta bị Tường Vi chọc giận! Chợt vọt lên, một phát túm lấy mái tóc dài của Tường Vi___
“Á!” Cảm giác đau đớn từ trên da đầu làm Tường Vi thét lên một tiếng, nhưng vẫn dùng tay bảo vệ Tiểu Trạch trong ngực.
“Buông mẹ ra!” Tiểu Trạch giãy dụa kịch liệt, muốn xông lên vật lộn với bà cô đáng ghét này!
Nhưng cô ta dùng sức rất mạnh, tóm Tường Vi lôi tới trước tấm ảnh cưới, hung hăng quẳng cô vào vách tường, chỉ vào tấm ảnh mắng to___
“Mày không có tư cách đứng đây thương tiếc anh trai tao! Mày là một kẻ phản bội nhà họ Thẩm, là nghiệt đồ! Tao cho mày biết, mẹ mày là một kẻ đê tiện, quyến rũ anh trai Hắc Diêm Tước, làm cho nhà họ Thẩm chúng tao gà chó không yên! Chia rẽ hạnh phúc của chị hai tao! Con mẹ nó, mày biết cái quái gì! Thẩm Tường Vi___”
Đét
Một cái bạt tai mạnh mẽ vang dội đánh lên mặt Tường Vi, đau rát, thậm chí lúc vung tay cô ta còn đánh trúng đầu Tiểu Trạch, cậu bé buồn bực kêu đau một tiếng. Tường Vi kếu lên, che Tiểu Trạch đang muốn mở miệng mắng chửi, sợ nó làm cô mình điên tiết thêm.
“….Cô, chị hai, chẳng nhẽ cháu còn có một người cô hai nữa sao?” Nhịn đau trên mặt, cô muốn biết chân tướng sự việc, rốt cuộc mẹ cô đã làm sai điều gì, mà để cho bọn họ hận bà như vậy!
“Hừ! Có nhiều chuyện mày không biết lắm! Lúc nhỏ cô hai mày đã đi Pháp du học rồi, mày làm sao có cơ hội gặp chị ấy! Hơn nữa, chúng tao sẽ không để cho hai mẹ con mày tới phá hoại hạnh phúc của chị hai tao! Nhưng thật không ngờ đã đánh giá thấp khả năng của hai mẹ con mày! Mày có biết mẹ mày đã quyến rũ ai không? Chính là người đàn ông vốn thuộc về chị hai tao!”
Khi cô ta vừa dứt lời, trong lòng Tường Vi xẹt qua một nỗi đau xót, ai cơ… cô ta nói chị hai…
Là Nhã Ca, là Nhã Ca….sao?
Khổ sở nhắm mắt lại, cô chợt hiểu ra, mẹ cô yên người đàn ông của cô hai, khó trách ba cô lại hận mẹ con cô tới vậy, khó trách người nhà họ Thẩm lại thống hận bọn họ như vậy!
Mẹ, vì sao mẹ lại yêu người đàn ông không nên yêu, tại sao mẹ lại dại dột như vậy…
“Sao nào, giờ đã biết mẹ mày tiện chưa? Thẩm Tường Vi, tao cho mày biết nhé, mày còn tiện hơn cả mẹ mày nữa kia!”
Mặt cô lập tức trắng bệch! Hai mắt Tường Vi đẫm lệ nhìn người đàn bà dữ tợn trước mặt, cô đau lòng cho mẹ mình, thở dài thay đoạn tình yêu sai lầm này.