"Nghe thấy không, còn không mau đi ra ngoài!" Mai Linh đắc ý nhìn thoáng qua Tường Vi, bưng đĩa bánh mỳ nướng trong tay mình khoe khoang nói.
Thầm thở dài một hơi, Tường Vi nhận lấy đồ dùng rửa mặt trong tay Hắc Diêm Tước, Mai Linh sẽ không từ bỏ ý đồ, do dù cô muốn đền bù tổn thất thay bác Ân một chút, Mai Linh không bình tĩnh thì cô cũng chịu bó tay.
"Một giờ sau tôi sẽ đến làm phục hồi chức năng." Sau khi Tường Vi nói xong, xoay người rời đi.
Nhưng không ngờ Hắc Diêm Tuốc không kiên nhẫn nói: "Tôi nói cô đi ra ngoài." Ánh mắt của anh nhìn sang Mai Linh.
Mai Linh không khỏi run lên!
"Á? Tiên sinh.......Tôi....." Ngại ánh mắt sắc bén của Hắc Diêm Tước, Mai Linh không dám lỗ mãng, đành phải gật gật đầu: "Đúng, đúng vậy, tiên sinh, tôi bưng bữa sáng xuống....."
Trước khi đi, Mai Linh hung hăng liếc Tường Vi, sớm muộn gì cô ta cũng tìm được cách trị con nhỏ chết tiệt kia!
Tường Vi hơi ngạc nhiên, nhưng cô không lên tiếng, xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt chỉnh chu lại. Có lẽ cô không nên ngăn cản Mai Linh, dù sao cô ta cũng là người có tính cách hiếu thắng, càng ngăn cản cô ta, ngược lại sẽ làm phản hiệu quả.
Nhưng trong lòng có một giọng nói nhỏ đang nói cho cô biết, cuối cùng cô đang để ý cái gì? Trừ hai chân của anh ra, tất cả của anh đều không liên quan đến cô, không phải sao?
Trong phòng tắm mè nheo một lúc lâu, lúc Tường Vi đi ra ngoài, Hắc Diêm Tước đã ngồi trên xe lăn.
Cô hơi ngạc nhiên, người đàn ông này đi đứng bất tiện, dựa vào hai tay vẫn có thể sống được như thế, mà ngay cả khí thế anh ngồi xe lăn cũng cao ngạo giống như một ông vua.
"Ừm! Anh thức dậy làm gì?" Cô nghĩ rằng anh có thể ngủ thêm chút nữa.
Hắc Diêm Tước đẩy xe lăn đến bên cạnh cô, đi thẳng vào phòng tắm. Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, cô biết người đàn ông này bắt đầu tắm rửa.
Chỉ là cô cảm thấy rất ngạc nhiên, anh phải tắm như thế nào?"
"À, cần tôi giúp không?" Tường Vi đang định đi qua, cửa phòng tắm bị đóng lại một cái thật mạnh.
Cô càng hoảng sợ hơn, xem ra người này đúng là đang rất tức giận, nhưng cô không hiểu, vì sao với tính tình anh như thế vừa rồi lại không phát cáu?
Ở trước mặt mọi người vẫn luôn là bộ dạng lạnh lùng, giống như một người không có nhiệt độ, trên thực tế chỉ có cô mới biết được, người đàn ông này đáng giận biết bao nhiêu!
Trong phút chốc, lòng cô xiết chặt lại, chẳng lẽ cô không phải là người ngoài của anh sao?
Trong lúc nhất thời, cả phòng im lặng, chỉ còn nghe tiếng nước chảy róc rách từ trong phòng tắm truyền ra.... ....
... ...... ....
Thời gian trôi qua thật nhanh, kỳ hạn ba tháng rất nhanh chỉ còn một tháng.
Từ sau sự kiện hồ bơi, giữa Tường Vi và Tước hơi bất đồng.
Hắc Diêm Tước bắt đầu lạnh nhạt với cô, trừ bỏ thời gian tập phục hồi chức năng ba lần trong ngày, thời gian còn lại Hắc Diêm Tước đều rất bề bộn công việc, bận đến nổi thường xuyên không thấy bóng dáng anh đâu.
Rất nhanh đã đến thời gian cử hành lễ hội 'Hồn' kim cương như lời Tưởng Diệp và Tường Vi. Càng đến gần thời gian này, lòng Tường Vi càng thêm bất an.
Cô nhất định phải trốn khỏi tai mắt của Hắc Diêm Tước đi đến địa điểm tổ chức lễ hội 'Hồn' kim cương, cô chỉ biết ở đó sẽ gặp được Tiểu Trạch, nhưng phiền nhất chính là, làm thế nào để cô trà trộn vào đó?