Mợ Hắc khó xử nhìn Hắc Diêm Tước, tiến lùi đều khó.
“Đừng có tùy hứng nữa, còn không phải tôi đang sắp xếp cho cô ở lại trong lâu đài sao? Có tin tôi sẽ lập tức cho tài xế đưa cô về không?” Hắc Diêm Tước không vui nhướn mày, “Mợ Hắc, mang theo hành lý, đưa cô ta lên lầu đi.”
“Vâng, thưa tiên sinh. Niệm Tư tiểu thư, xin hãy đưa hành lý cho tôi.” Mợ Hắc vươn tay lấy hành lý trong tay Niệm Tư, nhà họ Hắc lại có thêm một người phụ nữ mang thai nữa, mà Tường Vi và tiểu thiếu gia vẫn đang ở đây, xem ra càng ngày sẽ càng náo nhiệt đây!
Hừ, bà ta sẽ chờ xem kịch vui!
Vị khách không ngờ này, làm Tường Vi lo lắng trong lòng, mang thai đứa bé của Tước, dĩ nhiên cô tin rằng trường hợp này là hoàn toàn có khả năng. Nhưng cô thầm cười chính mình, cô để ý cái gì chứ? Anh ta vốn đâu có thuộc về cô, giữa bọn họ chỉ là một sự sai lầm mà thôi.
Có người phụ nữ khác giúp anh nối dõi tông đường cũng tốt, như vậy thì ít nhất anh sẽ không bá chiếm Tiểu Trạch của cô nữa.
“Mẹ, mẹ đang dọn dẹp gì vậy?”
Tiểu Trạch ngồi trên mép giường, không hiểu nhìn mẹ mình đang sắp xếp túi hành lý, tình cảnh như này, nó đã từng gặp một lần, chính là khi mẹ đưa nó rời khỏi làng chài. Lông mày nhỏ không khỏi nhíu lại, mẹ muốn dẫn nó đi lần nữa chăng?
“…Ừ, thật ra cũng không có dọn dẹp gì đâu, có điều khi còn nhỏ mẹ từng sống ở đây, cũng có tình cảm với vài thứ đồ vật, cho nên muốn mang theo.”
Nói xong, cô cầm con búp bê vải Tiểu Dương cũ rách vẫn đặt trong góc tủ, trong lòng không khỏi xúc động. Cô vẫn nhớ rõ khi cô vừa mới tới nhà họ Hắc, toàn bộ lâu đài nhà họ Hắc bị phong kín, thứ duy nhất cô có thể mang theo, chỉ có Tiểu Dương đã đi theo cô thật nhiều năm, đó là món quà sinh nhật đầu tiên mẹ cô tặng cô. Bây giờ, đã bị cô giặt tới phai màu, hơn nữa bao nhiêu năm qua cũng không có chạm vào.
“Mẹ, chúng ta phải rời khỏi nơi đây sao?” Nhất thời Tiểu Trạch rũ hai bờ vai xuống, mất mát nghiêm trọng hiện ra trong đôi mắt xanh đen.
Tường Vi quay đầu lại, nhìn con trai điệu bộ chán nản trên giường, mấp máy khóe môi, thở dài một tiếng, “Nhanh như vậy đã không bỏ được nơi này sao? Hay là, không muốn đi cùng mẹ?”
Cậu nhóc lắc đầu một cái, như đang lắc trống bỏi, “Dĩ nhiên là không phải ạ, mẹ đi đâu, Tiểu Trạch cũng đi đó!... Nhưng mà, chú bại hoại vừa mới đối xử với chúng ta tốt một chút, tại sao mẹ lại muốn đi? Chẳng phải là ba và mẹ nên ở cùng nhau sao?”
Tường Vi cúi đầu lại gần con trai, nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, khẽ đung đưa___
“Bởi vì ba con, không chỉ có một bảo bảo là con, cũng không chỉ có một người là mẹ, anh ta còn là ba người khác nữa. Cho nên, chúng ta không thể tham lam, không thể có thói quen lệ thuộc vào anh ta, nếu vậy về sau chúng ta muốn đi sẽ càng khó hơn, cho nên thừa dịp hiện tại, mẹ muốn nhanh chóng đưa Tiểu Trạch đi, như thế sẽ không đau lòng, biết không? Uất ức cho bảo bối của mẹ rồi, mẹ xin lỗi nhé, Tiểu Trạch tha thứ cho mẹ, được không?”
Mặc dù con trai có hơi ngây thơ đáng yêu, nhưng cũng rất thông minh, cô biết, nó nghe không hiểu những gì cô vừa nói, sớm rời xa người đàn ông không thuộc về hai mẹ con cô, đối với cô và Tiểu Trạch mà nói là sự lựa chọn tốt nhất.
“Nhưng mẹ, người không vui, đúng không?” Tiểu Trạch ngẩng đầu lên từ trong ngực cô, một giọt nước mắt rơi đúng vào khuôn mặt trắng nõn của nó, nó chớp mắt mấy cái, nhìn gương mặt đẫm lệ của mẹ, theo bản năng vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng lau đi cho cô.
Tường Vi chớp mắt, vội vàng lau sạch nước mắt nói đến là đến, cười khẽ nói, “Mẹ không sao, cát rơi vào trong mắt thôi. Tiểu Trạch chính là quả hồ trăn của mẹ, tóm lại, nơi nào có Tiểu Trạch, mẹ đều cảm thấy thật vui vẻ, rất hạnh phúc.”
Cậu bé ngước đầu nhìn Tường Vi một lúc, mặt mày nó cực kỳ giống với Hắc Diêm Tước, trong con ngươi lấp lánh, phiếm thứ ánh sáng tinh khiết lộng lẫy, cũng do đôi mắt long lanh trong sáng này, nên mới gọi nó là Tiểu Trạch, đó chính là cái tên thân thiết người mẹ hay gọi con trai.
“Mẹ… hay chúng ta trở về làng chài đi!”
Bỗng dưng Tiểu Trạch thốt ra những lời này, trong mắt nó là sự nghiêm túc. Đưa tay gột qua nước mắt nóng bỏng của mẹ, nó giải thích: “Khi còn ở làng chài, mẹ đều cười rất vui vẻ, nhưng ở nơi này, mẹ sẽ khóc rất đau lòng. Tiểu Trạch cũng đau lòng theo, Tiểu Trạch không muốn mẹ đau lòng.”
“Ừhm, được, được! Chúng ta trở về làng chài!” Tường Vi kích động ôm chặt Tiểu Trạch, con trai quan tâm làm cô cực kỳ cảm động, hít hít lỗ mũi, cô bật cười, “Mẹ và Tiểu Trạch, mãi mãi đều sẽ vui vẻ, có được không?”
“Được ạ!”
Tường Vi dọn dẹp đồ mang đi, đến cuối cùng, mới phát hiện ra rằng mình vốn chẳng có gì để mang theo cả, chỉ trừ Tiểu Dương. Mặc dù đối với cô mà nói, mỗi một đồ vật ở đây đều khắc sâu tình cảm với cô, nhưng cô không có cách nào mang đi được, trừ việc không đáng bao nhiêu tiền ra, chúng toàn là đồ vật nhà họ Hắc đưa cho cô.
Ôm lấy búp bê vải Tiểu Dương, trước khi đi, cô dắt Tiểu Trạch dừng bước nơi ngưỡng cửa đưa mắt nhìn chăm chú, trong mắt thoángqua sự không nỡ, quyến luyến, đau đớn… Nơi đây là thiên đường chữa thương của cô, cho dù có bị uất ức thế nào, có trải qua khó khăn đau khổ gì, chỉ cần trốn vào đây, cô liền cảm thấy an toàn.
Bây giờ phải cáo biệt nó, thật sự có chút không nỡ, nhưng cho dù thế nào, cô cũng phải đi!
Khẽ thở dài một hơi, cô dắt tay con trai, lẳng lặng xoay người, ngước mắt, đầu vai không khỏi phát run, trố mắt nhìn___
“Sao, lại muốn rời khỏi tầm mắt anh, thoát khỏi vòng bảo hộ của anh?”
Bóng dáng cao lớn đứng sau lưng Tường Vi, gân xanh trên mặt mơ hồ hiện lên, có vẻ không vui và tức giận rõ ràng, nhưng anh không có bộc phát ra, lời nói châm chọc trầm thấp từ trong miệng anh thoát ra, anh không ngờ, khi anh đang nỗ lực, khi anh quyết tâm lấy lòng cô, cô vẫn muốn đưa con trai bỏ đi!
Sắc mặt Tường Vi tái nhợt, khóe môi cong lên một nụ cười khổ sở, nhớ tới lần bị người ta đóng đinh lên thập giá năm năm trước, chính là lần cô đã thoát ra ngoài tầm mắt anh, thoát khỏi vòng bảo hộ của anh, đây từng là nỗi đau khắc sâu nhất trong lòng cô!