“Ba, con biết sai rồi, bây giờ nên làm thế nào?” Du Minh vẻ mặt cầu xin nói.
“Giờ hãy đi với tao đến nhà họ Long đón người, mày tốt nhất cầu nguyện có thể đón Long Linh trở về, bằng không, tao chặt hai chân mày.” Du Chí Hòa trừng mắt nói với Du Minh.
Dù sao ông ta cũng là kẻ lão luyện, trong thời gian rất ngắn đã nghĩ rõ ràng, trước nay Long Linh rất kính trọng ông ta, nếu ông ta ra mặt, rất có thể đón được Long Linh trở về.
Sau khi đón Long Linh trở về, còn bắt Du Minh nghĩ hết tất cả biện pháp, để Long Linh “quên” đi tất cả những chuyện xấu xa mà Du Minh đã làm, để tránh bị Tần Hằng biết, mà mang đến tai hoạ ngập đầu cho nhà họ Du.
“Ồ, vâng, chúng ta đi ngay đi.” Du Minh bị dọa đến liên tục gật đầu nói, hiện có ba ra mặt, anh ta cảm thấy yên tâm rất nhiều.
Nói xong, hai ba con lập tức ra khỏi cửa nhà họ Du, lái xe đi đến Danh Sĩ Uyển.
Tần Hằng từ trên xe taxi xuống, Chung Khiết được Long Nghiên, Long Đằng hộ tống đã đứng ở cổng Danh Sĩ Uyển chờ anh.
Ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, Chung Khiết chớp mắt, ánh mắt toát ra vẻ vui mừng, ánh mắt đã nói lên rất nhiều lời thật lòng muốn chuyển tới Tần Hằng.
Trái tim Tần Hằng rung động, đây mới là ánh mắt Chung Khiết mà anh quen thuộc, lúc này anh đã thật sự tin Chung Khiết của anh đã trở về.
Chung Khiết rời khỏi tay Long Nghiên, chạy về phía Tần Hằng, giờ đây không thể tả được tâm trạng Tần Hằng hạnh phúc cỡ nào, anh giang hai cánh tay, chạy về phía Chung Khiết.
Tần Hằng ôm lấy Chung Khiết, xoay tròn tại chỗ mấy vòng, rồi mới dừng lại.
Nhìn thấy Tần Hằng quen thuộc, Chung Khiết nghĩ đến những chuyện trước đó mình làm với Tần Hằng, trong lòng càng cảm thấy có lỗi với Tần Hằng, thấp giọng nói: “Em xin lỗi, em…”
“Không cần…” Tần Hằng ngắt lời Chung Khiết, Chung Khiết đã có thể nhớ lại chuyện lúc trước, một lần nữa nhận ra anh, đó mới là hạnh phúc lớn nhất đối với anh.
Tần Hằng cúi đầu nhìn Chung Khiết, chỉ cảm thấy Chung Khiết vô cùng xinh đẹp, giống hệt một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Anh từ từ ép xuống, hôn lên đôi môi anh đào của Chung Khiết, Chung Khiết cảm thấy nụ hôn này hết sức quen thuộc, cô nhắm mắt lại, bắt đầu chậm rãi đáp lại.
Tần Hằng và Chung Khiết đều cảm thấy nụ hôn này vừa thật gian nan, vừa rất ngọt ngào.
Nhìn Tần Hằng và Chung Khiết hôn nhau, Long Nghiên thật hâm mộ, cô ta nhớ lại khi mới quen Tần Hằng, cô ta nhón chân lên, muốn hôn Tần Hằng, nhưng bị Tần Hằng từ chối, bây giờ, cô ta muốn hôn Tần Hằng một lần nữa, là chuyện không thể nào.
Bản thân Long Nghiên không hề phát giác, cô ta nhìn một chút, nước mắt liền rơi xuống.
Dù trong lòng hâm mộ, nhưng bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” không hề cảm thấy đau lòng, các cô đang cảm thấy mừng cho Tần Hằng.
Ấn tượng của mấy vệ sĩ Danh Sĩ Uyển với Tần Hằng còn dừng lại ở lúc Tần Hằng vừa tới Lâm An, chỉ là tên nghèo kiết xác.
Nên khi nhìn thấy Tần Hằng lại có thể ôm cô chủ nhà họ Long, thì cảm thấy không hiểu được và còn đố kị.
Rõ ràng Tần Hằng chỉ là tên nghèo kiết xác bán bánh rán, sao anh có thể theo đuổi được cô chủ nhà họ Long chứ, phải biết, những vệ sĩ này cũng đã từng gặp 7, 8 cậu chủ có máu mặt của Lâm An theo đuổi cô chủ Long, nhưng đều bị từ chối.
Cô Long lại bị một tên nghèo kiết xác như Tần Hằng theo đuổi được, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
“Xoẹt” một tiếng, một chiếc Porsche xa hoa dừng lại trước cửa chính khu chung cư.
Du Chí Hòa vội vã kéo Du Minh từ trên xe xuống, hai người vô cùng lo lắng chạy đến nhà họ Long, nhất định phải khuyên Long Linh về nhà, bằng không đợi Tần Hằng biết, Long Linh chạy khỏi nhà họ Du, toàn bộ quá trình là Du Minh lừa gạt Long Linh, thì chắc chắn nhà họ Du sẽ gặp họa lớn.
Trên đường đi, Du Chí Hòa thậm chí bảo Du Minh, nếu Long Linh không đồng ý về nhà cùng anh ta thì anh ta phải quỳ xuống xin lỗi Long Linh, dù dùng bất kỳ phương thức gì cũng nhất định phải mời Long Linh về nhà.
Khi vừa từ trên xe bước xuống, hai ba con đã nhìn thấy hình ảnh Tần Hằng và Chung Khiết hôn nhau thì đều ngơ ngác, trong lòng nặng trĩu, xong rồi, đến chậm một bước rồi, Tần Hằng và Long Linh đã ôm nhau, vậy chắc Tần Hằng đã biết tất cả mọi chuyện.
Vậy anh sẽ đối xử với nhà họ Du như thế nào?
Tần Hằng thế nhưng là cậu chủ của nhà họ Tần ẩn thế.
Nhà họ Tần ẩn thế là khái niệm gì? Đó là sự tồn tại của một tài lực không thể lường được, Tần Hằng muốn đối phó nhà họ Du, vậy thật quá dễ dàng.
Thật lâu sau hai người mới rời môi, Tần Hằng và Chung Khiết nhìn nhau, cảm giác đặc biệt hạnh phúc.
“Cậu Tần.” Long Đằng đi tới trước mặt Tần Hằng và Chung Khiết, ánh mắt nhìn về phía ba con nhà họ Du.
Tần Hằng nhìn về phía ba con nhà họ Du, trong lòng Du Chí Hòa và Du Minh đều phát run, hai chân run rẩy, Du Minh ngồi phịch xuống đất, mà Du Chí Hòa còn có thể đứng đấy.
Tần Hằng vẫn rất buồn bực, anh kéo Chung Khiết đi về phía ba con nhà họ Du, Long Nghiên, bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” đi theo.
“Ngài Du.
.
.”
Tần Hằng nhìn ra ba con nhà họ Du là đến tìm mình, anh vui mừng đến mức quên mất mấy ngày trước Chung Khiết đã gả cho Du Minh, anh đang định hỏi một chút xem hai ba con tìm mình có chuyện gì.
Du Chí Hòa bỗng quỳ trên mặt đất, nói với Tần Hằng: “Cậu Tần, nhà họ Du làm sai rồi, tôi và Du Minh xin lỗi cậu và cô Long Linh, dù cậu xử phạt hai ba con chúng tôi thế nào, chúng tôi cũng không hề oán hận.”
Du Chí Hòa trừng mắt với Du Minh một cái, Du Minh lập tức quỳ gối trước mặt Tần Hằng, sợ hãi nói: “Cậu Tần, tôi sai rồi, quyển nhật ký kia là Mã Dương cho tôi, tôi dựa theo những gì ghi trong quyển nhật ký mà theo đuổi Long Linh, cũng là Mã Dương đưa ra cho tôi chủ ý ngu ngốc đó, trách tôi nhất thời bị sự xinh đẹp của Long Linh làm cho mù quáng, tôi cam đoan về sau sẽ không như thế nữa, xin anh tha thứ cho tôi lần này, tôi xin anh…”
Có rất nhiều chi tiết, lúc này Chung Khiết cũng mới biết được, cô kéo kéo áo Tần Hằng, nói hết chuyện hôm qua mình nhìn thấy quyển nhật ký của mình ở phòng ngủ Du Minh cho Tần Hằng, Tần Hằng nghe xong mới bừng tỉnh, nhưng lúc này, Tần Hằng không hề giận Du Minh.
“Hai người đứng lên đi” Tần Hằng khẽ cười nói.
“Hả…” Du Chí Hòa và Du Minh hai mặt nhìn nhau, bọn họ không hiểu Tần Hằng là có ý gì, mình đã gây ra chuyện khốn nạn như vậy, mà sao thái độ Tần Hằng lại ôn hòa như thế, không hề có vẻ tức giận?
Tần Hằng và Chung Khiết nhìn nhau một chút, không khỏi cảm thấy rất buồn cười.
“Chú Du, cậu Du, hai người đứng lên đi ”
Chung Khiết đi đến bên cạnh Du Chí Hòa và Du Minh, tự tay đỡ hai người lên, Chung Khiết nói: “Thật ra tôi phải cảm ơn cậu Du mới đúng.
Nếu không phải nhờ cậu Du, có lẽ tôi sẽ không thể nhớ lại chuyện trước kia.”
“Hả?” Du Chí Hòa và Du Minh kinh ngạc, khẽ thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cũng không rõ, rốt cuộc Long Linh nhớ tới chuyện lúc trước dưới tình huống như thế nào?
“Bởi vì thấy được quyển nhật ký, cho nên tôi đã nhớ lại chuyện lúc trước, cậu Du, thật xin lỗi, chuyện kết hôn của chúng ta không tính, tôi cũng không thích anh.” Chung Khiết nhìn về phía Du Minh nói.
Du Minh lưu luyến không rời, anh ta thầm hâm mội tướng mạo và dáng người của Long Linh đã lâu, rõ ràng cô đã là phụ nữ của anh ta, suýt chút nữa anh ta đã có thể gạo nấu thành cơm với Long Linh, con vịt đã tới tay lại đột nhiên bay mất, trong lòng Du Minh khó chịu biết bao.
Du Chí Hòa hích Du Minh, trừng mắt lườm anh ta một cái, Du Minh đành phải gật đầu nói: “Được, em nói cái gì chính là cái đó ”
Chung Khiết quay về bên cạnh Tần Hằng, Tần Hằng cười với Du Chí Hòa và Du Minh nói: “Lần này tôi và Chung Khiết có thể quay về bên nhau là tốt rồi, dù hai người là cố ý hỗ trợ hay là vô tâm trồng liễu, đều cám ơn hai người.”
“Chung Khiết…” Du Chí Hòa nghi ngờ nói.
“Long Linh chính là Chung Khiết” Tần Hằng ôm vai Chung Khiết nói.
“Thì ra cậu Tần thật chính là ‘Tần Hằng’ trong quyển nhật ký đó sao?” Du Minh bừng tỉnh, trước đó khi Du Minh nhìn thấy Tần Hằng được ghi chép trong quyển nhật ký đó, có Thiên Đảo của gia tộc, anh ta không hề liên tưởng đến Tần Hằng, chỉ cho là trùng tên trùng họ mà thôi, giờ cuối cùng đã hiểu.
“Ừm, được rồi, nếu như không có chuyện gì nữa hai người có thể về rồi.” Tần Hằng nói, bây giờ tâm tình anh đang vô cùng vui vẻ.
“Vậy cảm ơn cậu chủ đã nương tay với ba con chúng tôi.” Du Chí Hòa khiêm tốn nói.
“Đúng rồi, sau này đừng gọi tôi cậu chủ nữa, từ hôm qua trở đi, tôi đã không còn là người nhà họ Tần rồi.” Tần Hằng hơi mất mát nói.
Không còn là người nhà họ Tần nữa? Đây là ý gì, Du Chí Hòa trong lòng nghi hoặc, nhưng không dám hỏi Tần Hằng, sau khi cáo lui thì lập tức mang theo Du Minh rời đi.
“Chung Khiết, anh dẫn em đi chơi.” Tần Hằng nói với Chung Khiết, lúc này, Chung Khiết là niềm vui lớn nhất đời anh.
“Được.” Chung Khiết cười nói.
Tần Hằng lập tức đi đến ven đường, gọi một chiếc xe taxi, cùng Chung Khiết lên xe, sau đó xe taxi trực tiếp liền lái đi, Tần Hằng cũng không nói gì với bốn cô gái ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt’, anh đang rất vui sướng, đã không còn nhớ gì tới những người khác nữa.
Nhìn xe taxi đi xa, bốn cô gái rất vui mừng, cuối cùng Tần Hằng đã không còn đau lòng như trước nữa, nhìn thấy nụ cười của Tần Hằng, chính là niềm vui lớn nhất của các cô.
Long Nghiên lại cảm thấy hết sức cô đơn, chút vui mừng vừa nãy do Chung Khiết và Tần Hằng nhận nhau giờ đã tan biến hết, Long Nghiên cảm giác mình quá thất bại, vừa rồi Tần Hằng còn chẳng thèm nhìn mình lấy một cái, thật giống như cô ta căn bản không hề tồn tại.
Tần Hằng và Chung Khiết đi tới Hồ Tây, Chung Khiết kéo cánh tay Tần Hằng đi dọc ven hồ, nhìn qua đúng là một đôi yêu nhau thân mật.
“Trước kia chúng ta cũng chưa từng đi dạo như thế này, bây giờ đi thế này cảm giác thật tốt.” Tần Hằng đặt tay lên mu bàn tay Chung Khiết, cảm thán nói.
“Vậy sau này em sẽ cùng anh đi nhiều hơn, chúng ta giống như trong bài hát: ‘Đi tới khi bạc đầu’, Tần Hằng, anh nói xem có Hằng mạn không?” Chung Khiết nhìn Tần Hằng, mắt tràn đầy mong chờ.
“Được!” Tần Hằng bỗng nhiên nhớ lại, đêm mà Chung Khiết mất tích, Lý Duệ bắt cóc cô từng nói, ở khách sạn anh ta và Chung Khiết đã phát sinh quan hệ, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Tần Hằng lại cảm thấy thật đau xót.
“Chung Khiết, đêm em mất tích, anh thật xin lỗi, anh nên đi sân bay đón em, hại em bị tên khốn Lý Duệ mang đi, khiến em còn bị anh ta dẫn tới phòng khách sạn, bị anh ta…” Tần Hằng không nói được nữa, anh cảm thấy mình quá vô dụng: “Nhưng em yên tâm, Lý Duệ kia đã chết rồi.”
Chung Khiết giật mình, cô cũng nhớ lại chuyện mình bị Lý Duệ bắt cóc, không ngờ Tần Hằng lại giết anh ta, đồng thời Chung Khiết cũng cảm giác được, trong lời Tần Hằng hình như ám chỉ gì đó, cô kéo Tần Hằng nói: “Tần Hằng, anh nói em bị anh ta thế nào?”
“Bị anh ta.
.
.
Chung Khiết, mỗi khi nghĩ đến chuyện này, anh đều rất đau lòng…” Ánh mắt Tần Hằng đầy vẻ áy náy.
Chung Khiết hiểu ý Tần Hằng, mặt cô ửng đỏ, sẵng giọng: “Tần Hằng, anh nói là em bị anh ta.
.
.
không có đâu, bây giờ người ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ đấy.”
Tần Hằng sững sờ, lại quan sát vẻ mặt nghiêm túc của Chung Khiết, lập tức vui mừng nói: “Chung Khiết, em nói là em không hề bị anh ta …bị anh ta.”
“Đúng vậy…” Chung Khiết nói xong, mặt đã đỏ đến mang tai, cô cúi đầu, dáng vẻ cô gái nhỏ rụt rè.
Nhưng Tần Hằng đang hết sức vui mừng, anh ôm ngang Chung Khiết, hoan hô lên: “Chung Khiết, em quá tuyệt vời, anh thực quá yêu em, em vẫn là của anh, là của mình Tần Hằng anh, ha ha ha…”
Danh Sách Chương: