"Chị à, xem bạn trai chị doạ bạn gái tôi sợ đến mức bỏ chạy rồi kìa." Bành Nam đắc ý cười nói.
Bành Mộng lạnh lùng trợn mắt nhìn Bành Nam một cái, cũng không giải thích gì với anh ta, quay sang Tần Hằng hỏi nhỏ: "Chúng ta sang bên kia, anh có khát không, tôi đi lấy cho anh cốc coca."
Vừa nói, Bành Mộng liền kéo Tần Hằng đến một bàn dài để trái cây và đồ uống, nhưng sự chú ý của Tần Hằng luôn đặt lên người Bành Nam, anh muốn biết tin tức về Tạ Nhược Đồng mấy ngày qua.
Sau khi gặp Tạ Nhược Đồng lần cuối ở Thu Thuỷ Y Nhân, Tần Hằng không gặp lại cô ta nữa, anh lo rằng Tạ Nhược Đồng không gom đủ số tiền 1 tỷ để trả cho Chu Hải Thạch thì Chu Hải Thạch sẽ thật sự tìm người đến làm gì cô ta. Tần Hằng cũng đã hỏi những bạn học khác về tình hình của Tạ Nhược Đồng, nhưng bọn họ chỉ nói Tạ Nhược Đồng xin nghỉ dài hạn, thỉnh thoảng có về ký túc xá, nhưng phần lớn thời gian đều ở ngoài.
Bởi vì không tìm thấy cô ta, cộng thêm việc mẹ của Chung Khiết, bà Thái Tư tìm đến, Tần Hằng thành ra bận bịu nên quên mất, hôm nay đột nhiên thấy Tạ Nhược Đồng, tất cả những nghi vấn về cô ta đều hiện ra.
"Anh Nam, hàng này anh kiếm ở đâu ra thế? Nhìn không tệ nha." Một tên nhà giàu vây quanh người Bành Nam hỏi.
"Cô em tên là Tạ Nhược Đồng, nơi này không phải rất gần trường đại học Kim Lăng sao? Một sáng nọ, anh thức dậy không có chuyện gì làm nên đi bộ đến đại học Kim Lăng, ngày đó nghe nói có sinh viên tổ chức buổi triển lãm nhiếp ảnh nên muốn đến xem. Lúc đi qua quảng trường của thư viện thì một người đẹp xông thẳng vào anh, em gái này chính là Tạ Nhược Đồng. Đang định mắng chửi một hồi thì nhìn thấy dáng dấp xinh đẹp của Tạ Nhược Đồng, thế là anh đây liền đem những lời kia nuốt lại."
"Anh Nam cơ trí quá." Những người khác được thể cười ầm lên, bọn họ và Bành Nam là cùng một loại người nên không hề cảm thấy Bành Nam dối trá chút nào.
"Đó." Bành Nam đắc ý: "Tạ Nhược Đồng lúc ấy đang khóc lệ đầy mặt, anh mới hỏi thăm thì biết em gái đang thiếu nợ 1 tỷ, hẳn cũng nhìn ra anh là người có tiền liền kéo tay anh nói chỉ cần anh cho tiền sẽ nguyện ý làm bạn gái anh, thích chơi thế nào cũng được, nói thật, anh không thiếu đàn bà, nhưng dáng dấp của em gái này thật hợp khẩu vị của anh đây, không phải chỉ 1 tỷ thôi sao, anh hào phóng cho em ấy, vậy là em ấy trở thành đàn bà của anh."
"Anh Nam thật hào phóng, 1 tỷ nói tiêu là tiêu."
"Anh Nam, cô này hợp khẩu vị của anh, nhất định anh sẽ chơi lâu đúng không? Không giống với mấy cô trước, chưa tới một tháng đã bị đá chứ."
"Nói vớ vẩn, nói sao thì nói, anh đã chi ra hẳn 1 tỷ, không đem cô em "nghiên cứu" cho thật kỹ thì tiền này không phải mất toi sao." Tuy nói Bành Nam là con nhà giàu nhưng tiêu tiền rất thông minh: "Bây giờ anh vẫn chưa cùng cô em kia ở trên giường "súng thật đạn thật", nhưng cơm ngon không sợ ăn trễ, anh sẽ đẩy nhanh tốc độ, ở trên người cô em kia thử nghiệm đủ các loại tư thế..."
Nghe Bành Nam nói chuyện, lông mày Tần Hằng hơi nhíu lại.
"Tôi đi vệ sinh một lát." Tần Hằng nói với Bành Mộng, sau đó xoay người đi vào trong biệt thự.
"Bành Mộng, tớ cứ cảm thấy Tần Hằng với cái cô gái tên Tạ Nhược Đồng có cái gì là lạ." Cổ Tuyết nhìn Bành Mộng, nghi ngờ nói.
Bành Mộng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng của Tần Hằng đang rời đi.
Trong phòng vệ sinh, Tạ Nhược Đồng tựa vào tường, thất thần suy nghĩ, hình ảnh đối mặt với Tần Hằng vừa rồi hiện lên, sao Tần Hằng và chị họ của Bành Nam lại đi cùng nhau? Vừa rồi anh nghĩ gì về cô? Tần Hằng bỗng chốc trở nên giàu có, có phải là do có quan hệ với chị họ của Bành Nam...
Tầm mắt của Tạ Nhược Đồng mơ hồ nhìn thấy trong gương có một người đi vào, vội vàng điều chỉnh cảm xúc của mình, cô ta nhìn về phía người bước tới với gương mặt vui vẻ, nhưng phát hiện người kia thì ra là Tần Hằng.
Nụ cười của cô ta trong nháy mắt trở nên nguội lạnh, cô ta khoanh tay, lại dựa vào tường đầy khinh thường, trong miệng khẽ lẩm bẩm: "Mùi gì mà thối thế không biết."
Tần Hằng thở dài, mấy ngày qua, Tạ Nhược Đồng không thay đổi chút nào, anh đi tới bên người cô ta.
"Cút ngay! Anh không biết anh rất thối sao?" Tạ Nhược Đồng chán ghét nói, bây giờ mắng Tần Hằng một câu thì sự khó chịu cùng phiền muộn trong lòng của cô ta sẽ vơi đi một nửa.
"Nói xong tôi sẽ đi ngay." Tần Hằng biết bây giờ Tạ Nhược Đồng không muốn nhìn mặt mình: "Bành Nam không phải người tốt, cô nên sớm rời xa anh ta đi, nếu cô cứ theo anh ta, kết quả sẽ còn thảm hơn so với ở cùng Chu Hải Thạch."
"Anh nguyền rủa tôi đấy à?" Tạ Nhược Đồng quay đầu lại, thở phì phò nhìn Tần Hằng: "Anh còn mặt mũi nói tôi như vậy, chính anh còn cùng chị họ của Bành Nam ở chung một chỗ, nếu Bành Nam không phải người tốt thì chị họ anh ta cũng chẳng tốt lành gì."
"Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở cô thôi, hơn nữa, tôi cũng không phải bạn trai của Bành Mộng." Tần Hằng lạnh nhạt nói.
"Anh còn nguỵ biện!" Tạ Nhược Đồng một chút cũng không tin lời Tần Hằng nói: "Sao vừa rồi ở vườn hoa không thấy anh phủ nhận mình không phải bạn trai của Bành Mộng? Đừng tưởng có thể lừa được tôi, lần trước anh quyên góp 3 tỷ, còn cả cửa tiệm Thu Thuỷ Y Nhân kia đều là do có quan hệ với Bành Mộng đúng không? Anh chính là kẻ ăn bám trắng trợn, Bành Mộng bao nuôi anh, tất cả những thứ kia đều là cô ta cho anh đúng không?"
"Cái gì..." Tần Hằng nghe vậy thì sững sờ, Tạ Nhược Đồng sao lại nghĩ mọi chuyện theo hướng này?
"Hừ, bị tôi vạch trần nên giả bộ hồ đồ hả?" Tạ Nhược Đồng cười nhạt nói: "Thật không nhìn ra, Tần Hằng anh giỏi tán gái như vậy, trái ôm Chung Khiết, phải ấp Bành Mộng, anh dùng tiền Bành Mộng cho anh để bao nuôi Chung Khiết, tính toán thật không tệ, Tần Hằng, anh không cảm thấy bản thật rất ghê tởm sao?"
"Tôi phục cô rồi." Tần Hằng ngửa đầu không nói nên lời: "Tôi đến để nói cho cô biết Bành Nam chỉ muốn chơi đùa với cô, vừa rồi thừa dịp không có cô ở đấy, anh ta đã nói hết ra rồi, anh ta chỉ muốn lên giường với cô, hơn nữa trước khi cô tới, chính mắt tôi nhìn thấy anh ta cùng một người phụ nữ hết ôm lại hôn..."
"Vậy thì sao?" Tạ Nhược Đồng ung dung nói một câu khiến cho Tần Hằng phải á khẩu: "Từ đầu tôi đã biết Bành Nam chẳng qua chỉ muốn vui đùa với tôi một chút mà thôi, nhưng anh ta quả thật cho tôi tiền, mua quần áo đẹp, đồ trang điểm cho tôi, thế là đủ."
"Dĩ nhiên, anh ta đang chơi tôi nhưng không phải tôi cũng đang lợi dụng anh ta sao? Nhỡ đâu tôi được gả cho anh ta, tôi lập tức sẽ thành phú bà, cho dù tôi không gả được cho anh ta thì cũng chả lo, anh ta có nhiều bạn bè con nhà giàu như vậy, tôi không tin tôi không câu được một người, chỉ cần câu được một người, sau này tôi sẽ trở nên giàu có, so với anh, kẻ mặt trắng ăn bám còn tốt hơn nhiều."
Tần Hằng chợt nhận ra chuyện mình cố ý đến nhắc nhở Tạ Nhược Đồng là một chuyện cười, nguyên lai Tạ Nhược Đồng đã biết rõ. Nhưng nhìn Tạ Nhược Đồng như vậy, Tần Hằng cảm thấy có chút phiền muộn, mặc dù biết Bành Nam chính là kẻ cặn bã không ra gì, nhưng Tạ Nhược Đồng vẫn vui vẻ để anh ta chơi.
Tần Hằng xoay người muốn rời đi thì Tạ Nhược Đồng hung hăng kéo anh lại, Tần Hằng không nói gì nhìn về phía cô ta.
"Anh cố ý đến nhắc nhở tôi, có phải hay không trong lòng không bỏ được tôi?" Tạ Nhược Đồng đắc ý nhìn Tần Hằng: "Anh cũng thật rẻ tiền, tôi đã vứt bỏ anh bao nhiêu lần vậy mà vẫn còn thích tôi? Anh đang hy vọng tôi hồi tâm chuyển ý đúng không, đừng ngu nữa, tên khốn này, dù tôi có qua lại với một con chó cũng sẽ không ở cùng với anh!"
"Cô thích nói gì thì nói." Tần Hằng rất hối hận vì đã đến đây, Tạ Nhược Đồng quả là không hiểu lý lẽ, bây giờ anh chỉ muốn ra ngoài để hít thở không khí.
"Đồ khốn, anh muốn đi đâu?" Tạ Nhược Đồng bắt được cánh tay của Tần Hằng, thật giống như mụ đàn bà đanh đá.
"Buông ra!" Tần Hằng dùng sức giằng ra, nhưng tay Tạ Nhược Đồng giống như kẹp càng cua, nắm chặt lấy anh: "Cô muốn làm gì?"
"Làm gì ư?" Đôi mắt Tạ Nhược Đồng bắn ra một tia sắc lạnh, nghĩ đến sự sỉ nhục Tần Hằng mang đến cho cô lúc trước, Tạ Nhược Đồng liền hận đến nghiến răng.
"Này, cô làm gì vậy!"
"Buông ra, tên biến thái!"
"Người đâu, mau tới đây!"
Tạ Nhược Đồng nắm chặt tay Tần Hằng, bỗng nhiên gào to.
"Cô..." Lúc Tần Hằng nhận ra ý đồ của Tạ Nhược Đồng, thì tiếng bước chân bên ngoài truyền tới, Tạ Nhược Đồng cười lạnh với Tần Hằng, buông cánh tay Tần Hằng ra, ôm cổ áo chạy vọt ra khỏi phòng vệ sinh, vừa vặn đụng phải Bành Nam ở bên ngoài.
"Làm sao vậy cưng?" Bành Nam ôm Tạ Nhược Đồng, lo lắng hỏi, những người khác cũng đang bao quanh Tạ Nhược Đồng, lúc này Tần Hằng từ trong phòng vệ sinh từ từ bước ra.
"Anh ta!" Tạ Nhược Đồng "vô cùng xấu hổ" chỉ Tần Hằng: "Ban nãy anh ta khi dễ em trong nhà vệ sinh, ô ô..."
"Cái gì!" Bành Nam tức giận nhìn về phía Tần Hằng.
"Giỏi lắm, tên này không muốn sống nữa hay sao, đàn bà của anh Nam mà cũng dám đụng."
"Nhìn mặt hắn là biết không phải người tử tế, mẹ nó, đang ở nhà của anh Nam mà dám giở trò."
"Đánh hắn!"
Bành Nam tức giận đến phùng mang trợn má, anh ta buông Tạ Nhược Đồng ra, từng bước tiến gần Tần Hằng: "Đồ khốn, cho mày tham gia bữa tiệc này là nể mặt mày, ngược lại mày lại không biết xấu hổ đúng không? Trèo đầu cưỡi cổ tao, lần này không khiến cho mày nhớ đời thì không được!"
Những người khác khoanh tay xem náo nhiệt, dõi theo Bành Nam và Tần Hằng, đang chờ Bành Nam đánh Tần Hằng một trận.
Bành Nam siết chặt nắm đấm, trong giây tiếp theo sắp đánh vào mặt Tần Hằng.
"Không được đánh anh ấy!" Lúc này, sau lưng Bành Nam truyền tới một giọng thất thanh.
Bành Nam quay đầu lại, chỉ thấy những người khác đang dạt về hai bên, Bành Mộng mặt đầy nghiêm túc đi đến.
Bành Mộng nhìn Bành Nam chằm chằm, từng bước một đi tới cho đến khi đứng giữa Tần Hằng và Bành Nam, chắn trước mặt Tần Hằng.
"Ý chị là sao?" Bành Nam bất mãn nhìn chằm chằm Bành Mộng chất vấn.
"Anh ấy là người của tôi, không ai được động." Lời của Bành Mộng cất lên không còn nghi ngờ gì nữa.
"Anh ta táy máy chân tay với bạn gái của tôi, tôi vẫn không được động tới anh ta?" Bành Nam nhớn nhác nói.
"Tần Hằng, anh động vào cô ta?" Bành Mộng như cũ nhìn chằm chằm Bành Nam, không hề quay đầu, hỏi Tần Hằng.
"Không, tôi không làm gì cả, cô ta đang nói dối." Tần Hằng nhìn Tạ Nhược Đồng nói, người đàn bà này thật độc ác.
"Bạn trai tôi nói, anh ấy không làm." Bành Mộng lạnh lùng nói.
"Chị không nghe bạn gái tôi nói sao, anh ta giở trò với cô ấy, đều là nói thật, bạn gái tôi sao phải nói dối làm gì?" Bành Nam kích động nói, nước miếng cũng đều phun cả ra ngoài.
"Cậu cứ việc tin cô ta, nhưng không được động vào Tần Hằng!" Từ đầu đến cuối giọng Bành Mộng đều giữ một tông giọng - "lạnh lùng", nghe như không gì có thể lay chuyển.
"Bành Mộng!" Bành Nam rống lên, giận đến mặt đỏ tía tai, nhưng ngại thân phận của Bành Mộng trong gia tộc nên không thể làm gì cô ta, cuối cùng chỉ có thể chỉ ngón tay vào Bành Mộng nói: "Được lắm... chị giỏi, chị lợi hại..."
Người Bành Nam lúc này như chứa một bình khí, trong lồng ngực áp lực cực cao.
"Chị Bành Mộng, chị làm vậy là bao che người!" Lúc này Tạ Nhược Đồng lên tiếng, cười lạnh nhìn Bành Mộng: "Anh ta nói anh ta không động vào tôi thì chị liền tin luôn? Chị mới qua lại với anh ta mấy ngày, làm sao rõ bằng tôi, tôi đã bên cạnh anh ta hơn một năm nay!"
Tạ Nhược Đồng nhìn Bành Mộng che chở cho Tần Hằng, trong lòng vô hình tức giận, cô ta không muốn Tần Hằng và Bành Mộng có kết quả tốt, Tạ Nhược Đồng muốn phá hoại hai người họ, khiến họ bất hoà rồi chia tay, tốt nhất là để cho Bành Mộng về phe cô ta cùng trả thù Tần Hằng.
Danh Sách Chương: