Mục lục
[Ngôn Tình] Người Thừa Kế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Cậu làm gì vậy, đừng ngốc nữa, tớ nhìn anh ta cũng không giống như người mà cậu nói, cậu nhìn đồ mà anh ta mặc đi, không tốt hơn đồ của mấy tên ăn xin ngoài đường bao nhiêu…” Cổ Tuyết trừng mắt nhìn Tần Hằng một cái, ấn tượng đối với Tần Hằng cực kì không tốt, cô ta cũng không nghĩ một chút, là cô ta đùa giỡn với Tần Hằng trước.

“Cậu đừng nói nữa.” Bành Mộng nhìn Cổ Tuyết một chút, sau đó nhìn về phía Tần Hằng: “Chào bạn học…”

“Thật xin lỗi, tôi đi trước.” Ấn tượng của Tần Hằng với Cổ Tuyết cũng không tốt, anh vô ý thức cảm thấy, Bành Mộng cùng Cổ Tuyết cùng một chỗ, khả năng cũng có tính cách giống như nhau, không thể trêu vào còn không trốn thoát được sao? Tần Hằng nói xong, nhanh chân hướng về trước.

“Cậu nhìn cậu..." Bành Mộng oán trách nhìn Cổ Tuyết một chút, lôi kéo tay của cô ta, đi theo sau lưng Tần Hằng.

Tần Hằng cảm thấy khát nước, vừa vặn đi qua nhà ăn, Tần Hằng liền đến trong phòng ăn, mua một ly nước đá uống.

Bác gái đưa tới nước chanh qua cửa sổ, Tần Hằng đem thẻ ăn quẹt ở trên máy thanh toán, vậy mà không còn tiền. Nhà ăn của bọn họ rất hiếm lạ, ngoại trừ quét thẻ ăn, cũng chỉ có thể trả tiền mặt, thanh toán bằng cách chuyển khoản, zalopay đều không được phép.

Tiền mặt của Tần Hằng ngày đó đã ném vào mặt của tài xế, hiện tại Tần Hằng vậy mà không có tiền mặt để trả tiền.

“Cái này, bác ơi, cháu trước hết không…” Tần Hằng đang ngượng ngùng chuẩn bị lùi lại, liền nghe thấy máy móc bên cạnh xoạt một tiếng.

Tần Hằng vừa nghiêng đầu, chính là cô gái xinh đẹp nói chuyện với anh lúc nãy.

Chỉ thấy cô gái này có dáng người thon thả, màu da tuyết trắng, tóc mái rẽ ngôi ở hai bên trán, con mắt vừa lớn vừa có linh khí, sống mũi cao, đôi môi mỏng phấn hồng, cả người nhìn đặc biệt thanh tú.

Lúc này, cô ta đang cười nhẹ với Tần Hằng.


Tần Hằng có chút không hiểu, tại sao cô ta phải giúp anh trả tiền, đang muốn biểu đạt sự cảm ơn với cô ấy.

Cổ Tuyết đẩy Bành Mộng một cái, hơi khẽ cau mày nói: “Cậu sao còn trả tiền thay anh ta chứ, anh ta có thể chém gió như vậy, ba mươi tỷ, Ferrari đều có thể chém gió được, tớ thấy anh ta đoán chừng là muốn tiền đến phát điên rồi, nhân phẩm đoán chừng cũng không có gì đặc biệt, cậu hay là đừng nên để ý đến anh ta như vậy...”

Coi như Tần Hằng thật sự là người đêm đó đã cứu Bành Mộng, Cổ Tuyết cũng không để ý đến Tần Hằng một chút nào cả, đồng thời, cô ta cũng cảm thấy, Tần Hằng cũng không lợi hại như Bành Mộng nói, chính là thằng đểu chỉ biết khoác lác trừng mắt mà thôi.

“Tuyết!” Nghe được Cổ Tuyết nói như vậy, Bành Mộng thật sự có chút tức giận, bất luận vừa rồi Tần Hằng gọi điện thoại có phải là đang khoác lác hay không, ở trong lòng Bành Mộng, Tần Hằng đều là đại anh hùng của cô ta!

Tần Hằng nghe được lời Cổ Tuyết, trong lòng lại dấy lên lòng nghi ngờ. Cổ Tuyết nói đừng để ý đến anh là có ý gì? Tần Hằng không khỏi nghĩ đến Tạ Nhược Đồng cùng Dương Ngữ Nhi, lúc hai người bọn họ "để ý" đến anh, đều là đang suy nghĩ làm sao để lừa gạt tiền của anh.

Chẳng lẽ cô gái xinh đẹp nhìn như vô hại này, cũng là đang ngấp nghé tiền của anh? Đây là chuyện có khả năng, dù sao trước đó Tần Hằng quyên góp hơn ba tỷ, trong trường học có không ít người biết.

Nghĩ như vậy, Tần Hằng không khỏi bất giác thấy tức giận, anh không muốn lại bị bất kỳ người phụ nữ nào lừa gạt, bất luận là người phụ nữ nào có ý đồ lừa anh, cho dù rất xinh đẹp, ở trong mắt Tần Hằng đều là xấu xí muốn chết.

Anh đặt nước chanh lên cửa sổ, quay người đi ra ngoài phòng ăn.

Bành Mộng lập tức đi theo sau lưng Tần Hằng, cô ta không biết những gì Tần Hằng đã trải qua, không thể lý giải Tần Hằng vì sao lại phản cảm với cô ta như vậy.

Tần Hằng lái chiếc xe đạp ở trên sân trường, muốn về kí túc xá trước để thoát khỏi đám người Bành Mộng.

Không nghĩ tới Bành Mộng cũng lái xe đạp, ở phía sau chăm chăm theo sát anh.

“Ê này, anh chờ một chút!” Bành Mộng ở phía sau điên cuồng đạp xe đạp, cô ta rất ít khi chạy xe đạp, tư thế đạp xe rất xấu.

Tần Hằng không phản ứng lại cô ta, vẫn đạp xe đạp như cũ.

“Anh dừng lại trước đã, tôi muốn nói với anh chuyện này.” Bành Mộng phí sức chín trâu hai hổ, mới xem như có thể sánh vai với Tần Hằng, cô ta quay đầu, thở hồng hộc nói với Tần Hằng.

Tần Hằng ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta, trực tiếp đạp bàn đạp mạnh hơn, xe đạp vọt lên phía trước, lại khiến Bành Mộng tụt lại ở xa xa.

“Chờ tôi một chút, anh đạp xe nhanh như vậy để làm gì?” Bành Mộng ở phía sau dùng sức đạp xe đạp, nhưng khoảng cách chênh lệch với Tần Hằng càng lúc càng lớn.

Tần Hằng ngược lại là còn rất yên tâm thoải mái. Đối phương muốn lừa gạt anh, anh cho cô ta cơ hội để làm gì?

Đạp xe đến quảng trường bên cạnh thư viện, Tần Hằng vừa cua, chỉ nghe thấy sau lưng uỳnh một tiếng, Tần Hằng lập tức quay đầu nhìn lại, xe đạp của Bành Mộng ngã ở trên bãi cỏ xanh, Bành Mộng cũng té ở trên bãi cỏ.

Lúc này, Tần Hằng có chút áy náy, dù sao Bành Mộng là bởi vì đuổi theo mình mới ngã xuống.

Tần Hằng nhìn thấy Bành Mộng ngã ở trên bãi cỏ, u oán liếc nhìn anh một cái, trong lòng Tần Hằng mềm nhũn, rốt cuộc vẫn là quay đầu đạp xe về vị trí mà Bành Mộng ngã, Tần Hằng đi tới bên người Bành Mộng.

“Anh chạy đi, tại sao không chạy nữa?” Bành Mộng ngã xuống đất, nhìn xem Tần Hằng thở phì phò nói, hiện tại cô ta quả thật có chút tức giận với Tần Hằng.

“Cô sao rồi?” Tần Hằng thản nhiên hỏi.


“Chân gãy, chân cũng đã gãy mất rồi, tự anh nhìn xem rồi xử lý đi” Bành Mộng trừng mắt nói với Tần Hằng.

Tần Hằng có chút thở dài, đưa tay ra với Bành Mộng.

Bành Mộng nhìn Tần Hằng duỗi ra tay, cho dù tức giận, nhưng cuối cùng vẫn nắm lấy. Tần Hằng vừa dùng lực, kéo Bành Mộng lên.

“Có sao không?” Tần Hằng đỡ Bành Mộng, quan tâm hỏi thăm.

“Cổ chân có hơi đau một chút...” Thái độ của Bành Mộng bất tri bất giác liền mềm nhũn.

“Cô chậm một chút...” Tần Hằng đỡ Bành Mộng đang khập khiễng, chậm rãi đi tới bên cạnh một khối đá bên đường, Bành Mộng được Tần Hằng đỡ, trong lòng dần có một tia vui vẻ.

“Cổ chân của tôi đau, anh giúp tôi xoa...” Ánh mắt Bành Mộng nhìn xem Tần Hằng, dịu dàng nói.

Nhìn xem dáng vẻ động lòng người của Bành Mộng, Tần Hằng thật đúng là không đành lòng từ chối, thôi, dù sao cũng là anh khiến người ta ngã xuống, xoa thì xoa.

Tần Hằng ngồi ở trước mặt của Bành Mộng, anh cầm chân đi giày đế bằng của Bành Mộng ở trong tay, nhẹ nhàng hoạt động cổ chân của Bành Mộng.

Ở trên mặt cỏ xung quanh, có mấy bạn học nam đang ngồi đọc sách nhìn thấy cảnh tượng này. Nào còn có tâm tư đọc sách nữa, toàn bộ ánh mắt đều len lén ở trên người Tần Hằng cùng Bành Mộng.

Trong lòng của bọn họ đố kị muốn chết, cô gái ngồi ở trên tảng đá xinh đẹp như vậy, một mỹ nữ loli xinh đẹp, ai không muốn nâng trong tay để yêu thương, nhưng mà lúc này, cô ta vậy mà lại ở cùng một nam sinh mặc quần áo phổ thông, nhìn thì chính là một tên bình thường, mấu chốt chính là, anh ta thế mà còn cầm chân của mỹ nữ loli, đang nhẹ nhàng xoa.

Nam sinh nhìn lén xung quanh hận đến mức hàm răng đều ngứa, bọn họ đều hi vọng mình mới là người cầm chân của mỹ nữ loli kia.

“Sao rồi?” Tần Hằng ngẩng đầu, ấm giọng hỏi.

“Còn hơi đau.” Bành Mộng nhẹ giọng nói. Lúc đầu cô ta cho là Tần Hằng là người đàn ông cương ngạnh, hiện tại xem ra, anh còn có một mặt dịu dàng tỉ mỉ.

Hảo cảm của Bành Mộng đối với Tần Hằng lại sâu hơn một tầng.

Tần Hằng còn đang ngồi xổm trên mặt đất, tỉ mỉ xoa chân cho Bành Mộng.

“Anh cảm thấy tôi như thế nào?” Lúc này, Bành Mộng bỗng nhiên nhẹ nhàng hỏi.

“Có ý gì?” Động tác của Tần Hằng dừng lại, anh kỳ quái nhìn về phía Bành Mộng.

“Nếu như anh cảm thấy tôi không tệ, chúng ta có thể thử quen nhau một chút...” Tần Hằng đã hỏi như vậy Bành Mộng cũng liền nói thẳng, thời điểm đêm hôm đó nhìn thấy Tần Hằng, cô ta liền vừa thấy đã yêu Tần Hằng, cô ta quả thực muốn thử với Tần Hằng một chút, cùng lắm thì không thích hợp, lại chia tay là được rồi.

“Ồ...” Tần Hằng buông chân của Bành Mộng ra, anh nhàn nhạt cười, đứng lên, quả nhiên giống như anh đã nghĩ, Bành Mộng là có ý khác, cố ý tới gần anh.

Trước đó anh căn bản chưa gặp qua Bành Mộng, gặp mặt còn chưa tới một giờ, Bành Mộng này đã thổ lộ với anh, trên thế giới còn có tình yêu vô duyên vô cớ như thế? Hay Bành Mộng là vì lừa gạt tiền của anh mà đến?

Tần Hằng chê cười, chậm rãi quay người chuẩn bị rời đi.


“Từ từ...” Bành Mộng gấp đến độ đứng lên từ trên tảng đá, kéo Tần Hằng lại: “Tôi muốn làm bạn gái của anh, rốt cuộc thì anh có ý gì chứ?”

Trước kia đều là người khác theo đuổi Bành Mộng, Bành Mộng lần thứ nhất thổ lộ cùng người ta, lại bị đối phương không nhìn đến, sao cô ta có thể không tức giận được?

Nam sinh ở xung quanh vẫn luôn nhìn trộm Bành Mộng, trong lòng đang rỉ máu, tiểu mỹ nữ lolita như vậy, tại sao lại coi trọng thằng gà kia, lại còn tỏ tình với anh ta! Mình mặc đồ còn tốt hơn anh ta, tại sao lại không gặp được chuyện tốt như vậy chứ?

“Cô hỏi tôi có ý gì? Chúng ta gặp mặt vẫn chưa tới một giờ, tôi thậm chí cũng không biết tên cô là gì, cô liền tỏ tình với tôi, cô có phải cảm thấy tôi không có đầu óc hay không, nhìn thấy cô xinh đẹp liền mơ mơ hồ hồ đồng ý?” Tần Hằng cười lạnh nhìn xem Bành Mộng hỏi.

“Là tôi sơ ý, tôi gọi là Bành Mộng, anh đang cảm thấy tôi đang lừa anh ư? Không phải mà.” Bành Mộng vội vàng giải thích nói: “Kỳ thật trước đó chúng ta đã gặp qua.”

“Đã gặp?” Tần Hằng một mặt kinh ngạc, em gái xinh đẹp như vậy, nếu như đã gặp, Tần Hằng nhất định sẽ có ấn tượng mới đúng.

“Đúng vậy, không chỉ gặp qua, anh còn giúp tôi một đại ân...” Bành Mộng gật gật đầu nói, cô ta đem chuyện ngày đó, nói một lần với Tần Hằng, Tần Hằng lúc này mới nhớ lại, hình như ngày đó quả thật có một cô gái ở đó.

“Ngày đó tôi thật sự không có cách, may mắn có anh kịp thời xuất hiện, đánh bay toàn bộ bọn họ, tôi cảm thấy anh đẹp trai đến ngây người, cho nên tìm rất nhiều manh mối, đi đến đại học Kim Lăng tìm anh.”

“Hoá ra là như vậy...” Tần Hằng chậm rãi khẽ gật đầu, lúc này anh mới tin tưởng, Bành Mộng không phải là vì tiền của anh, đến lừa gạt anh.

Lúc này, Cổ Tuyết bước nhanh đi đến trước mặt Bành Mộng, vừa rồi cô ta không đạp xe, vẫn luôn đi tới từ đằng xa, nhìn thấy xe đạp ngã ở trên cỏ, Cổ Tuyết lo lắng mà hỏi thăm: “Bành Mộng, cậu không có sao chứ?”

Bành Mộng không để ý, ánh mắt của cô ta vẫn luôn tập trung ở trên mặt Tần Hằng.

“Cho nên, anh nguyện ý quen tôi sao?” Lúc này Bành Mộng vẫn rất tự tin, cô ta cảm thấy hiểu lầm đã được xoá bỏ, lấy điều kiện của mình, Tần Hằng nhất định sẽ đồng ý với mình.

“Cái gì, cậu tỏ tình với anh ta, anh ta chính là một tên bình thường mà…” Cổ Tuyết sốt ruột nói, ở trong mắt cô ta, Tần Hằng đến cả đầu ngón chân của Bành Mộng đều không xứng, nhưng cô ta cũng biết cá tính của Bành Mộng, chỉ cần là đồ vật cô ta đã nhận định, là sẽ không dễ dàng thay đổi.

“Tôi cảnh cáo anh, phải tự mình hiểu lấy, không nên nhìn Bành Mộng có điều kiện tốt, liền động tâm...” Cổ Tuyết dùng tay chỉ vào Tần Hằng, cảnh cáo nói.

“Không đồng ý” Tần Hằng từ tốn nói ra ba chữ này.

“Anh biết thân phận của Bành Mộng là gì sao mà dám đồng ý, anh không muốn mặt sao...” Cổ Tuyết mắng Tần Hằng một trận, mới phát hiện Tần Hằng nói không đồng ý, cô ta sửng sốt, dưới cái nhìn của cô ta, lấy điều kiện của Bành Mộng, chỉ cần là người đàn ông bình thường thì sẽ trăm phần trăm đồng ý.

Cổ Tuyết không khỏi nhìn về phía Bành Mộng, chỉ thấy Bành Mộng khẽ cắn cắn môi, dáng vẻ lộ ra có mấy phần uất ức.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK