Mục lục
[Ngôn Tình] Người Thừa Kế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trong lòng Tần Hằng vô cùng tự trách, bây giờ trong đầu não của anh chỉ có bóng hình của một người---Chung Khiết.

Bây giờ anh muốn lập tức tìm Chung Khiết, chỉ khi nhìn thấy cô, trong lòng Tần Hằng mới có thể an tĩnh lại.

Anh biết, có hai nơi mà Chung Khiết có thể ở nhất, ký túc xá và biệt thự của Thuý Đảo Hoa Đình.

Hôm qua cô thất vọng về mình như vậy, hy vọng dọn đến biệt thự là cực kỳ bé nhỏ.

Nhưng Tần Hằng vẫn chọn đi đến Thuý Đảo Hoa Đình trước.

Có thể là trong lòng anh quá nhát gan, vẫn chưa có dũng khí đối mặt với Chung Khiết, có lẽ anh đang trông đợi một kỳ tích, rằng Chung Khiết đã tha thứ cho mình, lúc này đang ở trong biệt thự đợi mình đó.

Tần Hằng đến tiểu khu Thuý Đảo Hoa Đình với tâm trạng phức tạp, từng bước từng bước đi vào biệt thự.

Anh mở cửa biệt thự với sự trông đợi tràn đầy, không có kỳ tích.

Bên trong biệt thự không có ai cả.

Trái tim Tần Hằng nặng nề như rơi xuống vực cốc, Chung Khiết bây giờ rốt cuộc có thái độ gì với mình, Tần Hằng nghĩ nghĩ thôi cũng cảm thấy có chút sợ hãi.

Anh lại đến đại học Kim Lăng, Chung Khiết không có ở biệt thự thì nhất định là ở ký túc xá rồi.

Tuy anh rất sợ biết thái độ của Chung Khiết, nhưng không nhìn thấy Chung Khiết, nội tâm anh rất dày vò, cho dù bị Chung Khiết mắng cho một trận, thậm chí đánh mình một trận, trong lòng Tần Hằng cũng sẽ dễ chịu hơn bây giờ một chút.

Nhân lúc bà cô quản lý ký túc xá không chú ý, Tần Hằng nhanh chóng chuồn vào trong toà nhà ký túc xá nữ sinh.


Anh tìm đến ký túc xá của Chung Khiết, đẩy cửa ra xông vào trong.

“Chung Khiết…” Tần Hằng nóng ruột mà gọi, thế nhưng trong ký túc xá vốn không có Chung Khiết, chỉ có ba người Trịnh Diễm.

“Cút ra ngoài, tên sắc lang này!” Trịnh Diễm tức giận mà chỉ vào Tần Hằng nói.

“Chung Khiết đang ở đâu?” Tần Hằng rất lo lắng cho tình hình hiện tại của Chung Khiết, cô bé ngốc này chạy đi đâu rồi chứ?

“Con chó Chung Khiết à, sao tôi biết con chó này lại chạy đi đâu kiếm ăn rồi chứ?” Trịnh Diễm thong thả mà nói, nói xong, hai nữ sinh còn lại đối mắt nhìn nhau một cái, cười cười với hàm ý khác.

“Mau nói cho tôi biết Chung Khiết đi đâu rồi!” Tần Hằng lớn tiếng kêu lên, anh há có thể không nhìn ra được, bọn họ biết tung tích của Chung Khiết, nhưng đây là cố ý trêu chọc mình hay sao.

“Đã nói với anh rồi đó, con chó đó chạy đi đâu ăn shit thì bọn tôi không biết, lỗ tai của anh điếc hay là năng lực lý giải có vấn đề?” Trịnh Diễm cười lạnh mà nhìn Tần Hằng nói, hai nữ sinh còn lại càng cười vui hơn.

“Mau cút đi, anh vừa đến là ký túc xá của bọn tôi liền cảm thấy vô cùng thối, đã mấy năm chưa tắm qua rồi?” Trịnh Diễm bắt đầu đẩy Tần Hằng ra ngoài, hai nữ sinh còn lại cũng đứng lên, chuẩn bị đẩy Tần Hằng.

Lúc này, Tần Hằng đã bị bọn họ làm tức giận rồi, anh trực tiếp túm lấy tóc của Trịnh Diễm, dùng sức kéo xuống một cái, Trịnh Diễm kêu lên á á, hai người nữ sinh còn lại còn muốn qua đánh Tần Hằng, Tần Hằng một chân đá bọn họ vào cánh cửa, khiến cho một cái bản lề cửa ký túc xá bị đá gãy ra.

Lần này Trịnh Diễm cũng sợ rồi.

“Nói, Chung Khiết bây giờ rốt cuộc ở đâu!” Tần Hằng dữ dằn mà hỏi, lúc này nếu như Trịnh Diễm còn đùa giỡn với anh, thì sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, Tần Hằng cũng không kìm chế được nữa đâu.

“Cậu ta thôi học rồi.” Trịnh Diễm kinh hoảng mà nói.

Tần Hằng ngây người, anh căn bản không ngờ đến khả năng này, người như Chung Khiết sao lại có thể thôi học chứ?

“Cô nói bậy, cô ấy rốt cuộc là ở đâu! Không nói thì mẹ nó tôi đánh chết cô!” Tần Hằng điên cuồng mà gào lên.

“Cậu ta thật sự thôi học rồi, lúc lên lớp vào buổi sáng, giáo viên hướng dẫn của chúng tôi chính miệng nói với bọn tôi mà, nếu không tin thì anh có thể hỏi bọn họ.” Lúc này Trịnh Diễm vô cùng sợ hãi, sợ Tần Hằng sẽ làm ra chuyện cực đoan.

Ánh mắt của Tần Hằng phóng lên người của hai nữ sinh ngã lăn trên mặt đất.

“Đúng đúng…Giáo viên hướng dẫn của bọn tôi nói vậy đó.” Hai nữ sinh rụt rụt cổ, vội vàng nói.

Cô ấy thật sự thôi học rồi sao? Tại sao? Ở Kim Lăng cô căn bản không có người quen, bây giờ Chung Khiết đang ở đâu?

“Cô ấy đi khi nào?” Tần Hằng lạnh lùng hỏi.

“Chắc tối hôm qua đó, lúc 11, 12 giờ gì đó, cậu ta dọn quần áo của mình, bọn tôi cũng không để ý, không ngờ cậu ta lại thôi học rồi.” Một nữ sinh trên mặt đất cẩn thận dè dặt mà nói.

Tần Hằng buông Trịnh Diễm ra, Trịnh Diễm nhanh chóng né qua một bên, sợ hãi mà nhìn Tần Hằng.

Mà lúc này Tần Hằng lại quay người đi ra ngoài giống như là mất hết hồn phách rồi vậy.

“Tiểu tử thối, vào ký túc xá nữ, cậu có biết xấu hổ không hả?” Lúc này, bà cô quản lý ký túc xá đã đi tới, bà ta nhìn ký túc xá của đám người Trịnh Diễm: “Cô gái, ký túc xá của mấy đứa đều là do tên tiểu tử này làm đúng chứ? Bây giờ tôi sẽ thông báo trường học, cho cậu ra một lần kỷ luật!”

“Không phải, không có liên quan đến anh ta.” Trịnh Diễm chỉnh sửa mái tóc rối bù một chút rồi nói.

“Thật sự không phải sao? Vậy không quan tâm đến mấy đứa nữa.” Bà cô quản lý ký túc xá nghi hoặc mà nói, sau đó lại đẩy mạnh Tần Hằng một cái: “Mau đi! Người ta có đôi có cặp đến tìm bạn gái còn hiểu được, cậu một tên FA mà xông vào ký túc xá nữ làm gì chứ? Thứ không biết xấu hổ này.”


“Trịnh Diễm, sao cậu không để bà cô quản lý ký túc xá chấm cho Tần Hằng một kỷ luật chứ? Tên tiểu tử này vừa bị thông báo lấy trộm số tiền lớn 6 tỷ của cô Tô, chúng ta thêm cho anh ta một ít dầu vào lửa, thằng cha đó chắc chắn là phải cuốn gói cút về nhà rồi!” Một nữ sinh xoa xoa cái eo đau nhức, khó hiểu mà hỏi.

“Để cho Tần Hằng cút đi rồi thì chúng ta còn báo thù thế nào nữa?” Trên mặt Trịnh Diễm hiện lên một tia cười lạnh, thanh âm của cô ta càng lúc càng âm lạnh: “Hơn nữa, người của Thanh Long Hội chúng ta có chuyện, nếu như còn thông báo cho trường học, truyền ra ngoài thì sẽ bị người ta cười đó.”

Tần Hằng gọi cho Chung Khiết, nhưng không ai nghe máy.

Anh điên cuồng mà lục tung mọi ngóc ngách trong trường và ở gần trường, đều không phát hiện bóng ảnh của Chung Khiết.

Nửa đêm 12 giờ, Tần Hằng hồn bay phách lạc mà đi đến bên bờ hồ Nhuận Khê, ngồi trên hòn đá lớn mà anh và Chung Khiết đã từng cùng nhau ăn cơm hải sản trên đó, nhìn mặt hồ được chiếu rọi ánh trăng với vẻ mặt vô cảm.

Ánh trăng trắng nhợt, màn đêm lạnh lẽo cô tịch, một thân đơn côi.

Tất cả bộ dạng khi Chung Khiết cười vui vẻ, buồn bã, xấu hổ, ăn cơm, đi bộ, đọc sách…vâng vâng, loé qua trong đầu não của Tần Hằng như một bản Power Point vậy, nhưng anh lại không tưởng tượng ra được dáng vẻ của Chung Khiết lúc này.

Anh không dám nghĩ, hoàn cảnh sợ hãi hay là bất lực của Chung Khiết không ai nương tựa bây giờ.

Một hàng nước mắt tuôn rơi từ khoé mắt của Tần Hằng, sau đó, là hàng thứ hai.

Tần Hằng liên tục tìm 3 ngày, không có tin tức gì về Chung Khiết, giống như là trên thế giới này chưa từng có một người tên Chung Khiết vậy.

Đến ngày thứ tư, Tần Hằng tuyệt vọng rồi, trong tiềm thức của anh cũng bắt đầu chấp nhận, Chung Khiết sẽ không xuất hiện nữa.

Mấy ngày sau đó, Tần Hằng giống như là người bệnh tâm thần vậy, đi học cũng không đi, cả ngày nằm trên giường, phần lớn thời gian đều bày ra bộ mặt vô cảm, thỉnh thoảng sẽ khóc lóc đau lòng, ai khuyên cũng vô dụng.

Bọn người Nhậm Luân vô cùng lo lắng cho Tần Hằng, nhưng khi hỏi Tần Hằng đã xảy ra chuyện gì, Tần Hằng lại không nói, bọn họ còn tưởng là Tần Hằng thương tâm vì phải trả số tiền 6 tỷ đó, điều này bọn họ cũng thật sự không giúp được.

Mấy ngày nay nếu như không phải bọn người Nhậm Luân bưng trà, đưa cơm thì Tần Hằng có thể sống được nữa hay không cũng là một nghi vấn.

Cuối cùng, bọn người Nhậm Luân không nhịn được nữa, Tần Hằng cứ như vậy nữa thì sẽ hoàn toàn phế luôn mất, hôm nay, ba người bọn họ lôi Tần Hằng từ trên giường dậy, vác anh đến phòng tắm, tắm rửa một cái đàng hoàng.

“Tần Hằng, hôm nay cậu không được ở trong ký túc xá nữa, trước 10 giờ tối, cậu không được về ký túc xá, bây giờ tự mình đi đến nơi mình muốn để thả lỏng tâm trạng đi!” Ba người Nhậm Luân ‘nhẫn tâm’ nói xong, thì đóng rầm cửa phòng ký túc xá lại.

Ba người bọn họ còn lo lắng đã nhẫn tâm với Tần Hằng quá, 5 phút sau mở cửa ra xem, Tần Hằng đã không còn ở đó nữa.

Tần Hằng đi ra toà nhà ký túc xá, lại đến bờ hồ Nhuận Khê, yên tĩnh ngồi ở bên bờ hồ Nhuận Khê một tiếng đồng hồ, anh có chút nghĩ thông suốt rồi, nếu như để cho Chung Khiết nhìn thấy bộ dạng ủ rũ chán chường bây giờ của mình, cô sẽ càng thêm thất vọng, bản thân mình nên dùng một trạng thái tốt hơn để đợi cô xuất hiện lần nữa.

Tần Hằng hít thở sâu một hơi, đứng dậy, anh đến bên ngoài cổng trường, bao một chiếc xe taxi, bảo bác tài đưa mình đi vòng quanh thành phố Kim Lăng, thư giãn tâm hồn.

Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, trong lòng Tần Hằng vẫn nhớ đến Chung Khiết, hy vọng có thể ngẫu nhiên nhìn thấy bóng ảnh của Chung Khiết biết bao.

4 tiếng sau, tài xế taxi phải đổi ca, chỉ có thể thả Tần Hằng xuống.

Lúc này đúng lúc là 1 giờ trưa, Tần Hằng đi vào một nhà hàng Tây cao cấp, ngồi xuống ghế, Tần Hằng nghĩ đến trước đây mình còn đang định đưa Chung Khiết đến Kim Lăng ăn một bữa cơm ra hồn nữa, mà bây giờ không đợi anh thực hiện lời hứa này, Chung Khiết đã không biết đi đâu mất rồi.

“Thưa ngài, ngài còn muốn chọn món không?” Nhân viên phục vụ ở một bên mỉm cười hỏi, người khách này thật kỳ lạ, sao ăn có một nữa cơm mà bộ dạng ảm đạm thương tâm thế?

Tần Hằng lúc này mới tỉnh thần lại.

“Tôm hùm xào, canh cá chình, súp hải sản, canh gà óc chó, bít tết tiêu đen, thịt kho, súp bí đỏ…” Tần Hằng tổng cộng chọn 10 mấy món ăn.


“Thưa ngài, một mình ngài có thể ăn nhiều món như vậy sao?” Nhân viên phục vụ há to mồm mà hỏi.

“Anh cứ đem lên là được rồi.” Tần Hằng nhàn nhạt nói.

Nhân viên phục vụ vẫn không yên tâm, mãi đến khi Tần Hằng thanh toán tiền trước, trên người anh vẫn còn chút tiền mặt, nhân viên phục vụ mới không nói gì nữa, hứa sẽ nhanh chóng làm đồ ăn cho Tần Hằng.

Chung Khiết, khi nào anh mới có thể đưa em đến nơi này ăn bữa cơm đây, để bù đắp cho những tổn thương mấy ngày này?

Món ăn liên tục được bày biện trên bàn ăn.

“Lấy giùm tôi hai bộ dụng cụ ăn.” Tần Hằng nói với nhân viên phục vụ.

“Hoá ra ngài có hẹn với bạn sao.” Nhân viên phục vụ cười cười, trong lòng nghĩ hai người mà ăn nhiêu đây cũng nhiều quá rồi, anh ta rất nhanh liền lấy hai bộ dụng cụ ăn tới cho Tần Hằng.

Tần Hằng nhìn vị trí trống ở đối diện, trong lòng ảo não.

“Chung Khiết.”

Tần Hằng gắp một con tôm lớn, đặt vào đĩa ở đối diện: “Em nếm thử xem, con tôm này thế nào, anh nhớ trước đây em có nói qua, em thích ăn tôm nhất mà.”

Tần Hằng lại bưng rượu vang lên, rót vào ly ở đối diện: “Đây là rượu vang ở quán rượu Pháp, nổi tiếng nhất trên thế giới đó, em thử xem.”

Nhân viên phục vụ nhìn đến ngốc rồi, anh ta mở to đôi mắt khó tin mà nhìn Tần Hằng, lại xoa xoa mắt mình, nghiêm túc mà nhìn đối diện của Tần Hằng, quả thực là không có ai hết mà?

Anh ta thử nhắc nhở Tần Hằng, nhưng Tần Hằng như là không nghe thấy vậy, vẫn nói chuyện với không khí, giống như trước mặt anh thật sự có một người đang ngồi vậy.

Nhân viên phục vụ lạnh gáy, trong ánh mắt nhìn Tần Hằng có thêm một tia sợ hãi. Người này bị quỷ ám rồi sao? Ngồi ở đối diện với anh ta là quỷ, tôi không nhìn thấy, nhưng anh ta có thể nhìn thấy, còn không nghe thấy tôi nói chuyện nữa chứ.

Làm gì có quỷ gì chứ, chỉ là Tần Hằng đang tự lừa mình dối người mà thôi.

“Chàng trai này thật đúng là thâm tình.”

“Không biết là người phụ nữ đáng lẽ ra phải ngồi ở đối diện kia, là đã rời đi rồi, hay là chết rồi nữa.”

“Thật là có chút xót xa mà.”

Những khách nữ xung quanh tâm tư tinh tế, vừa nhìn là đã nhìn ra, Tần Hằng là đang nhung nhớ người phụ nữ mình yêu sâu sắc nào đó rồi.

“Đậu xanh, các anh em mau nhìn kìa, bên đó có một tên ngốc nói chuyện với không khí kìa!” Lúc này, ở không xa vang lên một thanh âm không được thân thiện.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK