Lòng hóng hớt của Sở Hàm đối với Diệp Tiểu Muội mà nói không chỉ không tẻ nhạt, ngược lại như cơn mưa kịp thời, cô đang lo không có cơ hội chia sẻ niềm vui sướng của mình với bạn tốt, chị gái chủ động đưa tới cửa, cô đương nhiên cũng tràn đầy phấn khởi nói cho đối phương biết: "Anh Tống tặng đồng hồ đeo tay cho em!"
"Đồng hồ đeo tay gì?" Sở Hàm cũng không nghĩ tới cô chỉ tùy tiện đã gạt được đồ tốt, trong phút chốc cũng không biết nên khâm phục mình hay là khâm phục Diệp Tiểu Muội.
Diệp Tiểu Muội hưng phấn trả lời: "Là đồng hồ hoa mai của Thượng Hải!"
Cô không biết đồng hồ hoa mai ở Thượng Hải có ý nghĩa như thế nào, nhưng quả thực rất yêu thích món quà này, vô cùng thực dụng, tạo hình cũng vẫn coi như tinh xảo thời thượng. Lấy ánh mắt của cô để xem cũng có thể mang ra ngoài, lại là món quà đầu tiên sau khi quen nhau anh Tống tặng cô, ngoại trừ đồ ăn, xem là tín vật đính ước cũng rất thích hợp.
Diệp Tiểu Muội vui mừng thậm chí ở ngay trước mặt Sở Hàm, móc ra đồng hồ được giấu rất sâu cho cô ấy xem.
Sở Hàm đánh giá vài lần, phía sau đồng hồ đeo tay quả thật có hình hoa mai tinh xảo, vẫn quyết định khâm phục Diệp Tiểu Muội: "Hình như là mới mua?"
Mới vừa yêu đương đã tặng "đồng hồ đeo tay hàng hiệu", bây giờ nhóc con rất hào phóng mà.
Diệp Tiểu Muội gật đầu, đắc ý nói: "Anh Tống thuận tiện nhờ chị họ ở Thượng Hải của anh ấy mua, nói là bọn họ mua ở Thượng Hải thuận tiện hơn."
Sở Hàm vuốt ve hoa mai bên trên nhíu mày, thuận tiện? Lời này cũng chỉ có lừa gạt được Diệp Tiểu Muội ngốc nghếch đáng yêu thôi.
Vào lúc này đồng hồ hoa mai chính là hàng hiệu trong những "hàng xa xỉ", đại khái tương đương với Rolex, Patek Philippe ở đời trước của cô.
Đừng nói đồng hồ hoa mai của Diệp Tiểu Muội, chỉ mỗi việc cô đeo đồng hồ Thượng Hải "giá ổn định" này, lương tích góp ba năm của chị cả cũng còn không đủ, mặt khác tìm cha mẹ mượn ít tiền mới mua được, dựa theo giá hàng đời trước của cô ấy, chị cả ít nhất phải "thế chấp" một căn nhà đưa cho cô ấy. Mà thanh niên trí thức Tống tặng chiếc đồng hồ này cho Tiểu Muội, nhìn kiểu dáng chế tác cũng biết không thể nào là loại "hàng lỗi" bị thanh lý, bởi vì không chỉ chế tác tinh xảo, kiểu dáng của đồng hồ đeo tay cũng rất tinh xảo, nếu ở đương thời nhất định có thể tạo nên làn sóng thời thượng, giá cả đoán chừng phải gấp hai ba lần chiếc của cô ấy.
Thế nhưng mua "đồng hồ hiệu" giá tiền vẫn là thứ yếu, ở thời đại thiếu thốn vật chất, có vài gia đình có thể tích góp một trăm tám vạn cũng không có chỗ dùng tiền, dẫn đến cửa hàng bách hóa có vài món hàng hút hàng chút là có thể được nhiều người ủng hộ, có mấy người thậm chí vì cướp đồ đánh tới vỡ đầu chảy máu.
Sở Hàm biết đồng hồ đeo tay hiệu hoa mai, vừa vặn chính là đồ rất tốt có thể khiến người ta không tiếc vỡ đầu chảy m.á.u đi cướp, coi như ở Thượng Hải cũng phải dựa vào cướp. Ngẫm lại thanh niên trí thức Tống tích góp nhiều tiền và phiếu như vậy, còn phải đặc biệt nhờ họ hàng hỗ trợ, không phải dụng tâm lương khổ giống nhau sao.
Rõ ràng tốn thời gian lâu như vậy, vẫn phải hời hợt nói với Diệp Tiểu Muội rất dễ dàng, Sở Hàm thoáng chốc càng thêm khâm phục Diệp Tiểu Muội, cô ngốc đổ canh gì cho thanh niên trí thức Tống uống vậy?
Cô ấy không nhịn được hỏi: "Em rốt cuộc đã làm gì thanh niên trí thức Tống vậy?"
Vấn đề này lại hỏi vào trong cõi lòng Diệp Tiểu Muội, cô hưng phấn nháy mắt một cái, lại có tật giật mình nhìn ngoài cửa sổ một chút, xác định xung quanh không có người thứ ba, mới lặng lẽ nói cho chị gái: "Em với anh Tống hôn môi rồi."
"Hôn môi?" Sở Hàm không nghĩ tới cô lại một lần làm được thật, chỉ hôn môi đã tặng bạn gái món quà quý giá như thế, xem ra thanh niên trí thức Tống có chịu trách nhiệm nhiều hơn cô ấy tưởng tượng. Đời trước cô ấy biết rất nhiều thanh niên trí thức khiến các cô gái to bụng cũng không định phụ trách, so với bọn họ, thanh niên trí thức Tống xem như là chàng trai tốt rất hiếm có.
Ngay khi Sở Hàm cảm khái không thôi, Diệp Tiểu Muội còn đang giải thích nguyên nhân hôn môi: "Ngày đó em nhận được quà quá kích động, thoáng cái không nhịn được nên…"
DTV
Sở Hàm trợn mắt ngoác mồm: "Em chủ động? Vào lần đầu tiên hai người… hôn môi?"
Diệp Tiểu Muội khá tự hào gật đầu.
Sở Hàm: "…"
Cô ấy không biết nên nói thanh niên trí thức Tống cái gì mới tốt, trông là một chàng trai khôn khéo rất giỏi giang như thế, lại bị cô ngốc đùa giỡn, thật muốn tặng một chữ cho anh - đáng!