Mục lục
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho đến bây giờ Diệp Thư Hoa còn nghĩ như vậy, cho nên giọng điệu vẫn là chuyện đương nhiên: "Nhưng em không nghĩ đến ngay cơm trưa ông ấy cũng không trở về ăn."

Diệp Thư Hoa không nói rõ, tất nhiên anh cả Diệp và anh hai Diệp cũng không ngờ, nhất là áo bông nhỏ được cha đội trưởng yêu thương này lại không có thừa kế được tư tưởng giác ngộ của cha một chút nào.

Cho nên bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều, cảm thấy quả nhiên Tiểu Muội nhà mình ngốc nghếch đáng yêu, cười xong thì bắt đầu "phổ cập kiến thức cho cô".

"Cha không ở trong đội, sáng sớm ông ấy đã đi công xã rồi."

"Trong đội dọn ao bắt cá, phải mời cán bộ công xã tới đăng ký, cá cũng phải được đúng lúc kéo đi, nếu không để một đêm cá sẽ hư."

Diệp Thư Hoa xuyên đến gần nửa năm, đã không còn là người ngốc nghếch không hiểu như lúc đầu nữa, cô vừa nghe đã hiểu ý của anh hai anh cả, cái này gọi là làm giao nhiệm vụ.

Nghe nói tất cả sản xuất đều thuộc về nhà nước, các đội viện dùng đất và hạt giống của nhà nước, làm ruộng nuôi heo nuôi gà nuôi cá, cũng phải nộp lên một số, ao cá là của tập thể nuôi, gà và trứng gà phải chia theo số người mỗi nhà. Cho nên mẹ cô nuôi nhiều như vậy chỉ có một con gà mái, mỗi ngày bọn họ cũng chỉ có thể ăn hai quả trứng cố định, còn lại đều phải "giao nhiệm vụ."

Chẳng qua Diệp Thư Hoa chỉ có thể hiểu được chuyện giao nhiệm vụ này, vì vậy tiếp tục hỏi: "Vậy dọn dẹp ao bắt cá kia phải chờ đến buổi chiều, vận may tốt thì buổi tối có thể dọn dẹp xong, sao cha lại đi công xã sớm như vậy?"

"Để cho cán bộ khổ cực đến một chuyến, không cần sẽ mời bọn họ ăn một bữa cơm sao?" Nói chuyện chính là đồng chí Vương Thúy Phân, nói xong liếc nhìn Tiểu Muội, bà không ngờ con gái ngốc này ngay cả chuyện đối nhân xử thế cũng không biết, bất lực giải thích.

"Không phải trên trấn mới có tiệm cơm nhà nước sao, cha con phải đi vào sáng sớm, hẹn xong với cán bộ, tiệm cơm nhà nước đi trễ sẽ không còn đồ ăn nữa..."

Diệp Thư Hoa vừa ngốc vừa ngây thơ, cũng không có khả năng ngốc đều mức chuyện bình thường nhờ người ta làm việc thì phải mời ăn cơm cũng không biết, chẳng qua cô không ngờ là vào lúc này điều kiện gian khổ như vậy, cha đội trưởng lại vẫn có thể mời khách đến tiệm cơm đầy phong cách Tây như thế. Nghe được hai chữ tiệm cơm, Diệp Thư Hoa không nhịn được chảy nước miếng vô cùng hâm mộ.

"Con lớn như vậy còn chưa ăn qua tiệm cơm nhà nước nữa."

Đám anh cả Diệp bị bộ dạng thèm ăn của cô chọc cười to, rối rít gật đầu: "Bọn anh cũng chưa từng ăn qua."

Vương Thúy Phân ngoài cười trong không cười: "Mẹ sống đến tuổi này cũng chưa từng được ăn, huống chi là mấy đứa."

Rất tốt. Diệp Thư Hoa chấp nhận bưng bát cơm ăn hai miếng.

DTV

Diệp Tiểu Muội không nằm mơ giữa ban ngày nữa, quay lại chuyện trong thực tế, rất nhanh lại vô cùng hứng thú hỏi anh ruột: "Cá trong đội không cần nộp hết lên đúng không, có phải chúng ta sẽ được giữ lại một ít?"

Anh cả Diệp và anh hai Diệp gật đầu liên tục, nói đến chuyện này bọn họ cũng mong đợi: "Không cần, sẽ để chúng ta giữ lại rất nhiều."

Mắt của Diệp Thư Hoa sáng lên: "Cụ thể sẽ được chia bao nhiêu?"

Diệp Chấn Hoa suy nghĩ một chút, bảo thủ nói: "Năm ngoái nhà chúng ta được chia bốn năm con, mỗi con đều nặng hai ba cân, năm nay chắc cũng gần như vậy."

Diệp Quốc Hoa tương đối lạc quan: "Năm nay để cá lại nhiều hơn năm ngoái, nhiệm vụ cũng không đổi, năm này sẽ nhiều lên không ít."

"Vậy có được năm mười cân cá không?" Sống khổ quá lâu, đột nhiên nghe được có thể được chia nhiều cá như vậy, Diệp Thư Hoa có một loại cảm giác trên trời rơi xuống, vui vẻ đến mức không khép miệng.

"Coi như nhà chúng ta nhiều người, cũng đủ ăn nhiều ngày!"

Diệp Quốc Hoa và Diệp Chấn Hoa nghe được em gái tha hồ tưởng tượng, nhất thời sợ ngây người, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng đã chậm một bước, đồng chí Vương Thúy Phân dở khóc dở cười sẵng giọng: "Tuổi nhỏ nhưng khẩu vị không nhỏ, nhiều cá như vậy con muốn ăn mấy ngày là ăn xong?"

Diệp Tiểu Muội hài hước cười nói: "Không ăn chẳng lẽ nuôi chơi sao?"

Sau đó chuyện không lật đổ tam quan không khoa học xảy ra, anh cả Diệp và anh hai Diệp lại gật đầu bày tỏ cô đoán đúng rồi, thậm chí còn bổ sung.

"Nuôi hai con để dành ăn tết, còn lại thì ướp làm cá khô, cá khô thịt khô mẹ làm ăn rất ngon."

Diệp Thư Hoa bỗng hoảng sợ: "Vậy hôm nay chúng ta không làm cá kho sao?"

Vốn dĩ Lâm Hồng Mai đang buồn bực, không muốn để ý đến cô em chồng giả điên giả ngu này, nghe đến chỗ này không nhịn được liếc mắt: "Cá kho? Xem thử tết có ăn được hay không đi."

Đám nhân loại mất trí này...

Diệp Tiểu Muội bị thực tế đánh cho buồn bã, không muốn nói chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK