Nhưng bất kể là nguyên nhân gì, chuyện đồng ý với người ta cũng không thể lật lọng, dù kết quả không như ông ấy tưởng, cũng chỉ có thể đáp lại, nếu không phải còn có thể làm sao? Để Tiểu Tống ầm ĩ bảo Tiểu Muội ai cũng gả hay sao?
Đội trưởng Diệp trả lại bức thư đọc liên tục nhiều lần cho Tống Thanh Huy, trên mặt rất ôn hòa hỏi: "Tiểu Tống, nhà các cháu còn có sắp xếp gì khác không?"
Đây là đang trao đổi việc kết hôn của bọn họ rồi. Dù Tống Thanh Huy biết có hồi âm của gia đình, anh và Diệp Tiểu Muội cũng đã ổn, thế nhưng nghe thấy câu hỏi thẳng thắn của đội trưởng Diệp, vẫn là không thể tránh khỏi hưng phấn kích động, trên mặt cũng lộ ra nụ cười xán lạn, hiếm thấy gấp gáp như thằng nhóc vắt mũi chưa sạch: "Chú Diệp thím Diệp, trong nhà chuẩn bị rất nhiều đồ cho chú thím và Tiểu Muội, cháu lấy tới ngay đây!"
Trước đó không có sự cho phép của bọn đội trưởng Diệp, anh cũng không tiện làm động tĩnh quá lớn, dù sao nhiều đồ như vậy, làm sính lễ cầu hôn cũng thừa sức.
Không nghĩ tới đội trưởng Diệp đến bây giờ cũng không muốn rêu rao, khoát tay nói: "Cái này không vội vã, trong đội nhiều người nhiều miệng, cháu đem lại đây trễ một chút cũng được."
Tống Thanh Huy đang hăng hái nghe nói như thế khó tránh khỏi có hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại như vậy cũng tốt, ngược lại chuyện của anh và Tiểu Muội cũng sẽ không giấu quá lâu, qua một thời gian ngắn bọn họ sẽ đi Bắc Kinh, kẻ ngu si cũng nên biết tại sao anh phải đưa Tiểu Muội về nhà thăm người thân, hiện tại biết điều một chút, bọn họ còn có thể yên tĩnh, chú Diệp dù sao cũng suy nghĩ chu đáo hơn anh.
Tống Thanh Huy rất phối hợp gật đầu đáp lại, thực ra anh không biết là lần này đội trưởng Diệp có chu đáo hay không không có liên quan gì, ông ấy đơn giản là vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận hiện thực. Sợ trên đường có biến cố gì, ví dụ như cha mẹ Tiểu Tống đột nhiên lại hối hận, vì lẽ đó trước tiên biết điều, ngày sau cũng không tới mức quá lúng túng.
Cuộc nói chuyện của đội trưởng Diệp và Tống Thanh Huy, nghe vào trong tai Diệp Tiểu Muội thì có hơi không đầu không đuôi, nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc, bao nhiêu cũng đã nhận ra không đúng, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi đồng chí Vương Thúy Phân: "Mẹ, bọn cha con đang nói cái gì vậy?"
DTV
"Còn có thể nói cái gì?" Vương Thúy Phân không nhịn được ôm con gái bảo bối không chịu thua kém nhất của bà ấy, cười đến không ngậm mồm vào được.
"Đương nhiên là đang bàn chuyện kết hôn của các con rồi."
"Chuyện kết hôn?" Diệp Tiểu Muội trợn mắt ngoác mồm, lập tức cuống lên: "Con còn chưa đồng ý…"
Vương Thúy Phân hiếm khi ôm con gái sắp lập gia đình như ôm con nít như thế, vốn xuất phát từ vui mừng và kích động, hiện tại trái lại thuận tiện bà ấy dạy dỗ Diệp Tiểu Muội tác oai tác oái, không chờ cô nói hết lời, Vương Thúy Phân đã không chút khách sáo nhéo cô: "Con còn không thấy ngại mà phản đối à, nếu không phải tự con trêu chọc Tiểu Tống, bây giờ có thể trở thành như vậy sao!"
Thấy Diệp Tiểu Muội còn có chút không phục, Vương Thúy Phân lại hạ thấp giọng uy h.i.ế.p nói: "Vừa vặn lần trước chưa kịp dạy dỗ con, không phải con thật sự muốn bị đánh gãy chân đấy chứ?"
Đánh gãy chân gì đó thực sự rất đáng sợ, Diệp Tiểu Muội sợ nhất cái này, cái đầu còn chưa ló ra trong nháy mắt lại rúc về, tốc độ nhanh đến mức khiến Tống Thanh Huy chỉ kịp liếc nhìn cô, cũng không có cơ hội nói cái gì.
Nếu mẹ vợ tương lai đã giúp anh trấn áp Diệp Tiểu Muội khiến người ta không bớt lo, vậy anh cũng không cần để ý tới, Tống Thanh Huy lại không chút biến sắc thu tầm mắt lại, tiếp tục bàn bạc với đội trưởng Diệp: "Chú Diệp, không biết lúc nào thuận tiện xin nghỉ? Vé xe lửa cũng phải chuẩn bị mua."
Đội trưởng Diệp đồng ý để anh đưa Diệp Tiểu Muội đi Bắc Kinh thăm người thân, đương nhiên cũng không bất ngờ với câu hỏi của anh, chỉ là ân cần hỏi: "Từ chỗ chúng ta tới Bắc Kinh, đi xe lửa cũng phải mười mấy tiếng?"
Tống Thanh Huy gật đầu: "Qua lại trên đường gộp lại quả thực cần bốn, năm ngày."
Đội trưởng Diệp vuốt cằm suy tư một chút, nói: "Những năm này cháu xuống nông thôn còn chưa về nhà thăm người thân, lần này lại kết hôn, cũng là chuyện lớn, với cả trên đường cũng phải tốn nhiều ngày, chú cho các cháu một tháng đủ chưa?"
Mặc dù là thời gian nông nhàn, những thanh niên trí thức khác về nhà thăm người thân cũng không được nghỉ dài như vậy, đội trưởng Diệp nói lý do nhìn như rất đầy đủ, nguyên nhân chủ yếu nhất là bởi vì chính ông ấy là đội trưởng, quyền lợi mở cửa sau cho con gái vẫn phải có.
Tống Thanh Huy cũng rất rõ, nhưng vẫn thành khẩn gật đầu: "Còn phải dẫn Tiểu Muội tới nhà thăm người lớn, thời gian thật sự hơi gấp."
Vẻ mặt đội trưởng Diệp chính trực nói: "Vậy cũng hết cách rồi, cũng không thể làm lỡ việc trong ruộng."
"Chú Diệp nói đúng lắm."