Mục lục
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Hồng Mai nghe được những lời này thì giận đến xanh mặt, chẳng qua chỉ dạy Đại Bảo hai câu thơ, thì đã muốn Đại Bảo hiếu thuận như cha mẹ ruột, con nhóc thối này còn có mặt mũi lớn như vậy!

Đáng tiếc, dù giận thì bây giờ chị ta cũng không dám lắm miệng, bởi vì dẫn dắt câu chuyện chính là chú em chồng làm công nhân, là người có tiền đồ nhất mà đại đội bọn họ công nhận, Lâm Hồng Mai còn trông cậy sau này chú em chồng dẫn theo con trai mình vào trong xưởng ăn bát cơm sắt, tất nhiên không thể đắc tội với chú em chồng được.

Chẳng những Lâm Hồng Mai không dám phản bác, thậm chí lần đầu tiên hối hận cái miệng nói bậy bạ của mình, chị ta biết rõ cô em chồng này tốt số, ba người anh trai đều xem cô như trân bảo, tại sao chị ta lại ở trước mặt chú em chồng nói mát Tiểu Muội, đây không phải là quỷ ám che mờ mắt à?

Hiển nhiên anh hai Diệp Chấn Hoa cũng có hơi giống với anh cả của mình, trực tiếp xem thường sự thật là mình và Tiểu Muội đều tốt nghiệp cấp hai, lúc này vui vẻ nhờ cậy: "Tiểu Muội, chờ sau này Nhị Bảo sinh ra cũng phải phiền em dạy cho nó, nó trưởng thành rồi cũng sẽ hiếu thuận với em."

Tống Tú Tú đang ôm bụng xem trò vui bỗng có biểu cảm người da đen mặt chấm hỏi, sao Nhị Bảo nhà cô ta lại có trong này!

Diệp Thư Hoa nghe vậy có chút nóng lòng muốn thử, khẳng định trong hai nhóc này người sau chơi vui hơn người trước, nhưng cô lại lo lắng Nhị Bảo sau này trở thành nhóc con nghịch ngợm, người bị chơi chính là cô, vậy cô khẳng định không làm, cho nên phòng ngừa trước: "Nhị Bảo phải nghe lời giống Đại Bảo thì em mới chăm sóc được."

Tất nhiên anh hai Diệp lòng đầy tự tin: "Có Tiểu Muội dạy dỗ, khẳng định Nhị Bảo sẽ nghe lời."

Anh cả Diệp cười ha hả: "Đó cũng không nhất định, Đại Bảo của chúng ta mới thật ngoan ngoãn."

Lúc bọn họ đang nói chuyện, cuối cùng Diệp Thư Hoa cũng đã viết chữ xong, cô viết hai câu thơ đầu của 《Đêm Tĩnh Tư》 và 《 Ngắm Thác Nước Lư Sơn 》 của Lý Bạch, trong nét chữ hơi có chút phóng khoáng tiên khí, Diệp Quân Hoa là người đầu tiên đi lên, nhìn xong thì cảm thấy tự hào: "Cha nói không sai, Tiểu Muội viết chữ rất đẹp, càng khó hơn chính là viết ra được ý vị tiêu sái trong đó."

Lúc này đội trưởng Diệp cũng bỏ qua sự khiêm tốn ngày thường, vui mừng cười nói: "Tiểu Tống còn khen chữ của Tiểu Muội có khí phách."

Diệp Quân Hoa còn đang thưởng thức bức tranh chữ này, Diệp Thư Hoa đã vui vẻ hỏi: "Anh Tống nói như vậy lúc nào ạ?"

Cô còn chưa tán tỉnh như thế nào, thanh niên trí thức Tống đã đánh giá tốt cô như vậy, bốn bỏ năm lên thì chính là thích cô rồi.

Diệp Thư Hoa bắt đầu bội phục mình rồi. Không ngờ một giây tiếp theo lập tức từ vui vẻ chuyển thành đau thương: "Cho nên con không thể lãng phí thiên phú này, mỗi ngày phải nghiêm túc viết một trang chữ to, bây giờ bắt đầu viết, cha ở chỗ này kiểm tra, viết không nghiêm túc không được ăn cơm tối."

Diệp Thư Hoa chưa chuẩn bị tâm lý trợn mắt há miệng, mỗi ngày viết một trang chữ to, viết không xong thì không được ăn cơm? Đây là ngược đãi trẻ em!

Diệp Quân Hoa đã sớm biết suy nghĩ của cha, nhưng nhìn đến vẻ mặt ngơ ngác của Tiểu Muội, vẫn không nhịn được nghiêng đầu, che miệng cười trộm.

Diệp Thư Hoa bị tình anh em plastic và tình cha con plastic lừa gạt làm cho nghi ngờ đời người, cho đến khi đi ngủ vẫn còn lạnh lẽo trong lòng, nhưng ngày hôm sau vẫn đầy m.á.u sống lại, lại bắt đầu cảm động cuộc sống tốt đẹp của mình.

Lúc ấy Diệp Thư Hoa mới vừa ăn sáng xong, có một chú hàng xóm mới vừa về từ trên trấn, xách theo hai cân thịt ba chỉ tươi đứng ở trước cửa nhà gọi cô: "Tiểu Muội, mẹ cháu nhờ chú mang thịt đến, đều ở chỗ này, cháu lấy vào nhà đi."

Hạnh phúc tới quá đột ngột, mặc dù dựa vào bản năng cô vẫn xông đến nhận lấy thịt, nhưng trong đầu lại không biết làm sao, đứng sững sờ ở cửa sân: "Mẹ cháu thật sự nhờ chú mang thịt đến sao?"

"Nếu không phải mẹ cháu đưa tiền và phiếu thì chú cũng không mua nhiều thịt như vậy." Chú hàng xóm bị phản ứng của cô chọc cười, vui vẻ trêu ghẹo.

"Quân Hoa hiếm khi trở về, hôm nay nhà cháu nên làm một bữa ngon."

DTV

Chú hàng xóm còn phải đi làm, nói hai câu đã vội vàng rời đi, để lại một mình Diệp Thư Hoa đứng trong sân nhìn miếng thịt ba chỉ, trong đầu thoáng qua một trăm cách làm thịt ba chỉ, hơn nữa còn tự động bật BGM của 《 Ăn hết Trung quốc 》não bổ đến mức có thể làm cho người ta nước miệng giàn giụa.

Nể mặt của thịt ba chỉ, Diệp Thư Hoa quyết định tha thứ thứ sự tổn thương mà Diệp Quân Hoa đã làm với cô, dù sao chú hàng xóm nói không sai, không đón năm mới ngày lễ gì, mẹ cô lại đặc biệt mua thịt, hơn phân nửa là bởi vì con trai yêu dấu về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK