Ở đây trước mặt không thôn xóm sau lưng không quán xá, ít người qua lại, nếu thật sự không chịu được ngất đi có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nghĩ tới đây, Lâm Giản gắng gượng đứng lên, một tay tiếp tục đè lên bụng, đầu nặng trịch, lê chân về trước. Tốc độ bước đi của cô chậm hơn bình thường rất nhiều, không biết đã qua bao lâu, cô cảm thấy mắt mình càng lúc càng tối đen.
Vừa lúc đi ngang qua một tảng đá, Lâm Giản thở phào nhẹ nhõm dựa vào tảng đá, cô nuốt cơn khan khô giọng xuống, nhìn con đường dài phía trước, vẫn là vùng hoang mạc như cũ, rộng lớn không nhìn thấy điểm cuối. Chỉ có điều Lâm Giản không ngờ có người đứng đợi cô cách đó hàng chục mét.
Có lẽ đã nhận ra ánh mắt của Lâm Giản, anh đã quay lại, vẻ mặt Lâm Giản tựa như có thể ngất đi bất kỳ lúc nào.
“Ít hơn tôi ước tính vài chục mét.” Trần Hoài bước tới chỗ Lâm Giản, nói.
Lâm Giản cau mày, không có sức đáp lại.
“Cô đã trì hoãn tôi một tiếng rồi.” Trần Hoài đi tới gần cô khi anh nói, hơi ngồi xổm xuống, ý muốn cõng cô.
Cô vẫn cố chấp im lặng.
"Con đường này là lối đi tắt của những người buôn lậu cổ vật, tôi không muốn ở giai đoạn mấu chốt này xảy ra việc ngoài ý muốn. Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, bây giờ cô phải hợp tác với tôi, để tôi cõng hoặc để tôi đánh cô hôn mê khiêng đi? "
“Anh dám!” Thân thể vô cùng khó chịu, giọng cô mềm như bông, rất nhẹ, không có được nửa phần hăm dọa.
“Tôi có gì mà không dám?” Anh thoải mái đáp, trong khi nói tay trái cố ý như vô tình xắn tay áo bên phải của mình, giống như đang khởi động trước khi bắt tay vào thực hiện, thong thả bắt đầu phổ biến khoa học, “Cô chắc hẳn đã biết, tôi rất giỏi chiêu này. Vị trí xoang động mạch cảnh ở bờ trên của sụn giáp phẳng chỉ cần một cú trúng đích, vừa nhanh vừa không cần dùng sức. Tất nhiên, đôi khi tôi bị kích động nên không thể kiểm soát sức tay của mình, xác suất liệt nửa người cũng có.” Trần Hoài nói xong, lông mày anh nhướng lên, tất cả vẻ cà lơ phất phơ lúc trước đều biến mất, khí thế uy hiếp của người đàn ông lập tức xuất hiện.
Lâm Giản nghe thấy lời cảnh cáo của anh, nhưng cô vẫn không nói gì, chỉ cắn chặt môi dưới hơn.
Trần Hoài tiếp tục đến gần, cô đã dựa vào tảng đá lớn phía sau, anh đến gần như vậy, gần như muốn đụng vào cô mà cô muốn tránh cũng không thể.
Trần Hoài quay người khom xuống, gọn gàng bắt lấy hai tay cô, anh không hề quay đầu lại nhưng nắm rất chính xác, Trần Hoài dùng chút lực, người Lâm Giản đã bị anh nhấc lên.
Anh hơi vội vàng, cô như leo lên một ngọn núi cao không thể lay động, trên đường có xóc nảy nhưng mà núi cao vẫn sừng sững, không lâu sau Lâm Giản ngất xỉu.
Khi Lâm Giản tỉnh lại mới phát hiện mình đang ngồi trong xe, chỗ ngồi được điều chỉnh lùi về sau để cô có tư thế thoải mái nhất.
Cô vừa mở mắt ra, nhanh chóng đánh giá tình hình trước mặt, cửa xe mở ra, Diêu Hỉ vui vẻ kêu, “Lâm Giản, cuối cùng chị tỉnh rồi, suýt nữa dọa chúng tôi, chị khá hơn chưa?”
“Ừ, tốt hơn rồi.” Lâm Giản gật đầu, cô không biết mình đến đây bằng cách nào, không có chút ấn tượng gì.
“Vậy tốt rồi. Đội trưởng Trần còn cố ý dặn dò tôi đi mua thuốc giảm đau cho chị đó.” Diêu Hỉ cười toe đưa thuốc giảm đau cho cô.
Lâm Giản nhận được thuốc giảm đau, vội vã mở ra, trong tầm mắt không thấy nước hay thứ gì tương tự, cô nuốt khan hai viên thuốc.
“Nuốt không như vậy được không? Tác dụng sẽ chậm. Tôi đi mua cho chị chai nước khoáng.” Diêu Hỉ nói xong lại định xuống xe.
Cửa bên ghế lái mở ra, Trần Hoài trở lại, ném chai nước quân dụng đựng nước ấm cho Diêu Hỉ bên phải Lâm Giản, “Không phải kêu gào khát nước sao?”
“Em đâu có nói…” Diêu Hỉ ngơ ngác gãi đầu, “Nhưng mà vừa hay có thể cho Lâm Giản uống.” Nói rồi không còn băn khoăn mình có nói khát hay không, vặn nắp đưa cho Lâm Giản.
Lâm Giản cầm lấy, uống một hơi gần hết bình, là nước ấm, độ ấm vừa miệng, nơi này trời xa đất lạ, không biết anh đi đâu tìm được nước ấm. Cô uống xong thì nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trần Hoài trước đó gấp gáp lên đường, giờ lại đột nhiên rảnh rỗi, nghỉ ngơi tại chỗ hơn nửa giờ, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, Lâm Giản thấy mình nhặt được nửa cái mạng về.
Cô vừa thấy cơ thể có chuyển biến tốt, Trần Hoài đã khởi động xe, lái đi.
Khi đi qua đường quốc lộ ở Mêdog, Lâm Giản thấy toàn thân rã rời.
Lần trước từ Mêdog ngồi xe đi, lúc mới thoát khỏi vụ cháy, Lâm Giản chỉ lo nghĩ chuyện của mình không chú ý cảnh xung quanh. Bây giờ cô bị xóc nảy khó chịu, bắt đầu chú ý tình hình đường xá bên ngoài. Điều kiện đường xá xấu như vầy, không phải tài xế nhiều năm kinh nghiệm thì chắc chắn không đủ can đảm lái xe. Chỗ nào cũng có những hố nước, ổ gà to, cứ một đoạn thì thấy máy xúc sửa đường, đi ngang qua vách núi, thác nước trên núi đổ xuống, Lâm Giản không chú ý cửa sổ xe nên bị nước xối ướt nhẹp nửa người.
Cô nhìn ven đường thường có những dấu vết lở đất, đột nhiên suy ngẫm tại sao Mêdog là huyện cuối cùng trong nước xây dựng đường cao tốc, cũng bắt đầu hiểu tại sao trên mạng có những tiêu đề về những hòn đảo tuyết hay là thiên đường cho những người đi bộ đường dài.
“Có phải bị say xe không?” Diêu Hỉ bên phải thấy Lâm Giản nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ hàng giờ liền thì lên tiếng hỏi.
Lúc đó Trần Hoài vừa lái đến đường hầm Galongla*, Lâm Giản nhìn thấy khẩu hiệu to trên lối vào hầm, “Quanh năm nóng lạnh, rời nhà bỏ nghiệp bởi tình biên cương, Mặc Thoát Tây Tạng không xa, hai trăm dũng sĩ khắc phục khó khăn, khéo léo tuyệt vời, chiến thắng núi tuyết trời cao, quốc lộ thênh thang. Bia đá ghi công: Tổ quốc trong tim ta.” nếu cô đọc những lời hùng hồn này của chính phủ trước khi đến đây, có lẽ sẽ khịt mũi chế giễu, nhưng mà đến đây rồi, mọi thứ đã khác. (五易寒暑抛家舍业情满边疆西藏墨脱不遥远, 两百勇士攻坚克难巧夺天工雪山天堑变通途, 横批: 祖国在我心中. Thật sự không biết edit câu này thế nào cả, mong bạn nào biết sửa hay hơn thì giúp đỡ.)
Người bình thường đến đây, giữ gìn sức khỏe tốt đã không tồi, cô không thể tưởng tượng được làm sao những người lao động bình thường nhất lại có thể hoàn thành một công trình vĩ đại dưới điều kiện địa chất nguy hiểm như vậy.
Đúng vậy, vĩ đại, chỉ có từ này mới có thể mô tả những người xa lạ phục vụ biên cương, dù họ không có tiếng tăm gì, không vì để người khác biết.
Lâm Giản nhìn lên ngọn núi hùng vĩ, mùa này đỉnh núi vẫn còn tuyết trắng xóa, cô chậm rãi nói, “Không, tôi đang nghĩ kỹ sư giỏi thật, trong điều kiện phức tạp, địa chất thay đổi thường xuyên mà còn có thể mở đường được.”
“Không phải vậy, phải mất gần năm mươi đến sáu mươi năm cho con đường này từ khi thiết kế đến lúc hoàn thành. Nó được thông xe lần đầu tiên cách đây mười mấy năm. Ngày hôm trước mới thông báo thông xe, ngày hôm sau mưa to, sạt lở đá, đất lún. Con đường mới xây dựng xong gần như bị phá hủy hoàn toàn, bắt đầu lại từ đầu. Cô đừng coi thường con đường này, lúc mới đầu kinh phí dự kiến là 900 triệu, nhưng thực tế chi phí là 1.6 tỉ. Quận Mêdog chỉ có hơn một vạn dân---” Diêu Hỉ đối với những chi tiết này thuộc như lòng bàn tay, trong giọng nói tràn ngập vẻ tự hào. (900 triệu tệ = khoảng 3.166 tỉ; 1.6 tỉ khoảng 5.630 tỉ VNĐ)
“Chi phí bình quân đầu người là mười mấy vạn. Nếu dựa theo giá trị đầu vào đầu ra thuần túy như sản xuất thì chắc chắn là không được, tại sao nước mình lại bỏ ra một khoản lớn như vậy để xây dựng con đường này?”
“Đó là vì—” Diêu Hỉ còn chưa nói xong, xe đột nhiên rơi xuống ổ gà, Diêu Hỉ ngồi không vững suýt chút nữa bị đập trán vào xe, câu nói của anh bị cắt ngang đột ngột.
Lâm Giản khó chịu nhìn người đang lái xe, không hỏi lại câu này với Diêu Hỉ.
Lắc lư cả nửa ngày, Lâm Giản bị xóc nảy tới chết lặng, đến chạng vạng thì xe mới dừng lại.
Đó là đồn cảnh sát biên phòng, khác hẳn với những tòa nhà nguy nga ở phía đông, ở đây chỉ có một từ để miêu tả, đơn sơ.
Lâm Giản mới vừa xuống xe, đang đánh giá bên trong thì một con chó đen to lớn lao vụt từ trong sân ra, Lâm Giản sợ hãi lui nhanh về sau, nhưng chú chó đen kia bổ nhào vào người Trần Hoài một cách chuẩn xác. Trần Hoài ôm chú chó đen, giơ tay gãi gãi nó mấy cái, chú chó rên rỉ mấy tiếng vẻ thân mật, có vẻ tình cảm sâu đậm với Trần Hoài.
“Quân khuyển?” Lâm Giản hơi xấu hổ vì mình phản ứng hơi quá, tìm chuyện để nói với Diêu Hỉ.
“Coi như vậy, nhưng mà nó không được đào tạo chuyên nghiệp. Nó là con chó cỏ, mấy năm trước đội trưởng Trần trên đường đi tuần tra trên núi nhặt về, lúc mới đem về người nó bị thương nặng, có vẻ như mới thoát khỏi miệng sói, chăm mấy tháng liền mới khỏe lại, nó là cục cưng của đội.” Diêu Hỉ ngồi xổm xuống vuốt ve chú chó.
Trần Hoài đứng dậy buông chú chó đen to lớn ra, không ngờ chú chó đen kia phất đuôi lao thẳng tới chỗ Lâm Giản sủa như điên.
Lâm Giản luôn không thích động vật nhỏ, người căng lên đề phòng.
“Khánh Khánh rất cảnh giác, ngoài chúng tôi ra thì nếu người nào không mặc quân phục tới thì phải kiểm tra.” Diêu Hỉ giải thích.
“Khánh Khánh?” Lâm Giản nhìn chú chó đen to đùng trước mặt, tưởng mình nghe nhầm.
“Đúng đó, tên đầy đủ của nó là Tây Môn Khánh, Phương Dương Vĩ đặt tên cho nó đó. Dù sao đó cũng là mơ ước lớn nhất đời của Phương Dương Vĩ.” Diêu Hỉ lại giải thích.
Lâm Giản: …
Chú chó đen còn đang sủa điên cuồng, Trần Hoài ngồi xuống sờ sờ tai Tây Môn Khánh, một giây trước chú chó đang hung dữ chợt ngoan ngoãn lại, ngửi ngửi giày Lâm Giản rồi yên tĩnh đi lại.
“Lão Trần, lần này anh ra ngoài lâu ha!” Một người đàn ông cao gần đi tới, giọng đùa cợt.
“Sao lần này các anh lằng nhằng vậy, về muộn hơn chúng tôi mấy tiếng.” Bên trong lại có hai người đi ra, nhìn Lâm Giản bên cạnh Trần Hoài thì cả ba người nháy mắt huýt gió lên, “Thảo nào đi lâu vậy mà không về, thì ra là đi tìm đối tượng. Chào chị dâu, hoan nghênh chị dâu đến chỉ đạo!” Ba người nói xong thì cho Lâm Giản một cái chào đúng tiêu chuẩn quân đội.
“Mấy người thật!” Trần Hoài mắng một câu rồi sải bước vào trong, Tây Môn Khánh vui vẻ vẫy đuôi chạy theo.
“Tôi không phải bạn gái Trần Hoài.” Lâm Giản vội thanh minh.
“Không phải chứ? Vậy sao cô lại tới chỗ chim không thèm ỉa của tụi tôi? Cô tên gì, làm nghề gì?” Người đàn ông cao gầy ngạc nhiên.
“Cậu kiểm tra hộ khẩu à!” Diêu Hỉ khịt mũi.
“Tôi tên Lâm Giản, là khách du lịch thôi, muốn đến đồn biên phòng Cam Đăng.” Lâm Giản từ tốn đáp.
“À, gần đây thôi. Hôm nay trời sắp tối rồi, để sáng mai đi. Phải rồi, tôi tên Phương Dương Vĩ.” Phương Dương Vĩ đưa tay bắt tay Lâm Giản.
“Thật sự không phải chị dâu?” người đàn ông cao lớn bên cạnh hỏi.
Lâm Giản hơi mất kiên nhẫn gật đầu.
“Chào cô, tôi tên Hà Đằng Long.” Người đàn ông cao to đó nói.
“Tôi tên Trương Diệu Tổ.” Người đàn ông thấp nhất tự giới thiệu.
Hai người tranh nhau bắt tay Lâm Giản.
Ước chừng nhiều năm rèn luyện, lòng bàn tay hơi thô ráp, hơn nữa họ bắt tay rất nhiệt tình, Lâm Giản sau khi buông tay thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Tối nay muốn ăn gì, để lão Bộc chuẩn bị bữa thịnh soạn.” Trương Diệu Tổ và Hà Đằng Long sốt sắng hỏi.
“Bình thường mọi người ăn gì thì ăn cái đó, tôi không kén ăn.” Lâm Giản hơi ngợp với sự nhiệt tình của mấy người này.
“Ok luônggg!”
“Lâu rồi không có người khác phái tới đây, họ chỉ nhiệt tình thôi, không có ý xấu nên chị đừng bận tâm.” Diêu Hỉ nhìn ra vẻ xấu hổ của Lâm Giản, giải thích.
“Tôi biết, không sao đâu.”
Lâm Giản đặt hành lý xuống, tò mò đi loanh quanh, đi một vòng quanh nhà thì thấy rau dưa củ quả tự trồng, có vẻ tự cung tự cấp. Bên này khí hậu Tây Tạng rất khắc nghiệt, bình thường rất hiếm thấy rau củ quả. Đúng là ở đâu có lính, ở đó sẽ có kỳ tích, Lâm Giản nghĩ thầm.
Bên cạnh có lẽ là nhà bếp, có tiếng lẩm bẩm.
“Đội trưởng Trần ra ngoài một chuyến sao lại đổi khẩu vị rồi.”
“Đúng đó, anh ấy không phải không ăn thịt gà sao, tự nhiên kêu tôi đem Tiểu Hoàng đi hầm, còn bảo phải cho nhiều sâm cau (*2) vào, xem ra muốn bồi bổ. Tiểu hoàng ơi là Tiểu hoàng, đang định nuôi mày tới Tết, có trách thì trách Trần Hoài đi nhé!” Hà Đằng Long hình như đang nói chuyện với Tiểu hoàng.
“Tháng này trứng luộc cho bữa sáng coi như không còn rồi.” Trương Diệu Tổ buồn bã thở dài.
“Cái kêu là giết gà lấy trứng là cái gì? Chính là đây nè!” Hà Đằng Long tiếp tục ra vẻ chính trực than thở, có điều mới nói nửa câu đã đổi giọng hớn hở, “Nhưng mà – thực ra tôi nằm mơ cũng thấy được ăn gà nồi đá (*3), nồi canh gà đó đúng là tuyệt đỉnh, ba năm trước tôi được ăn ở thị trấn Lulang (*4) một lần, sau này chưa từng ăn lại gà nồi đá chính tông nữa.”
Anh ta vừa dứt lời thì có tiếng kêu thảm thiết của gà mái, chắc là bị Hà Đằng Long giết.
Lâm Giản nghe xong cuộc nói chuyện này thì suy nghĩ, vẫn nên quay về phòng nghỉ ngơi.
Một giờ sau, mọi người ngồi vây quanh nhà ăn ăn cơm.
Lão Bộc phụ trách nấu ăn ở đây rất gầy, đủ biết ông không tham đồ ăn ngon.
“Lão Trần, gà nồi đá mà anh bảo lão Bộc nấu tới đây!” Phương Dương Vĩ dùng giẻ lót tay bê một cái nồi to, nước canh bên trong còn sôi lăn tăn, mùi thơm ngào ngạt.
Lần đầu tiên Lâm Giản thấy thèm ăn.
“Lão Trần! Ăn nhiều lên!” Hà Đằng Long tự tay múc cho Trần Hoài chén canh, còn gắp cái đùi gà to vào chén.
Nhiều người ít cháo, một bàn người mà chỉ có một món mặn. Ngoài Trần Hoài thì mọi người đều có vẻ vui vẻ hớn hở, có thể thấy điều kiện bình thường ở đây rất kham khổ.
Có thể được uống canh gà tươi ngon như vậy với Lâm Giản là quá đủ. Cô múc nửa chén canh, chỉ một lúc là đã ăn được chén cơm.
“Lâm Giản, sao cô chỉ uống canh mà không ăn thịt?” Phương Dương Vĩ hỏi.
“Tôi không thích ăn thịt.” Lâm Giản rất tự nhiên.
“Đội trưởng Trần, canh gà sắp lạnh rồi, uống nóng đi.” Trương Diệu Tổ ăn uống thỏa thích vẫn không quên nhắc Trần Hoài.
Lâm Giản nhìn thoáng qua Trần Hoài phía đối diện.
Anh uống một hớp, nói: “Mặn.” Nói rồi đặt chén canh gà nhỏ xuống.
“Cũng được mà, đâu có bỏ nhiều muối.” Trần Hoài trước giờ chưa bao giờ có ý kiến về tài nấu nướng của lão Bộc, tối nay lại nhận xét về nồi canh gà mà mình tỉ mỉ hầm ra, lão Bộc hơi nghi ngờ trình độ nấu nướng của mình.
Trần Hoài trước khi buông đũa cũng không đụng tới chén canh kia, Hà Đằng Long căn cứ nguyên tắc không lãng phí, không hề khách sáo lấy về mình, giải quyết thêm một chén nữa.
Người ta hay nói người là sắt cơm là thép, quả đúng vậy. Ăn xong hai chén canh gà nóng hổi, sức lực Lâm Giản như trở lại bình thường, cô không thể hình dung ra cảnh mình thoi thóp ngất xỉu nửa ngày trước.
Ăn tối xong, Lâm Giản cân nhắc việc của mình là việc tư, đi tìm Phương Dương Vĩ.
Cô gõ vài tiếng, bên trong có tiếng đáp, “Mời vào.”
“Ủa, sao cô lại tới đây!” Phương Dương Vĩ không ngờ Lâm Giản tới tìm, vội vàng định bấm dừng đoạn phim trên máy tính, nhưng mà anh vội vàng, máy tính là loại cổ lỗ sĩ nên lại đứng nguyên cảnh vừa mở.
“Ở đây ban đêm không có gì làm, tùy tiện tìm cái gì để giải trí thôi.” Phương Dương Vĩ xấu hổ giải thích.
“Tìm vui là việc bình thường mà, nhưng mà ‘tài sản’ này của anh ít nhất đã là mười năm trước, tốt xấu gì bắt kịp thời đại thì cũng vui mắt hơn.” Lâm Giản liếc nhìn hình ảnh bị treo đó, sắc đẹp nam nữ diễn viên trên đó hoàn toàn không có giá trị trên mạng, cảnh tượng giống như trong một ngôi nhà gỗ trên núi hoang sơ nào đó, độ phân giải cũng rất tệ, hiển nhiên là phim làm ẩu tả, vẻ mặt cô bình thản nhận xét.
“Không ngờ cô lại là đồng đội, cô có của cải gì không?” Phương Dương Vĩ nghe vậy thì kích động lên.
“Không có, nhưng mà bạn cùng phòng hồi đại học của tôi hình như thích xem những thứ này. Để về tôi hỏi cô ấy xem có không.” Lâm Giản nói thật, trước kia bạn cùng phòng cô thích những phim này, trong phòng ngủ thi thoảng cô thấy họ coi trong ký túc xá, cho nên nhìn cảnh trước mắt không có gì lạ lẫm.
“Có thì cô nhất định phải chia cho tôi, cả đội tôi đều thích xem. Cuộc sống về đêm sau này đều dựa cô đấy!” Phương Dương Vĩ vẫn hào hứng.
“Đừng có kéo cả đội xuống nước, tôi không thích xem mấy cái đó giống cậu.” Hà Đằng Long bên cạnh cắt ngang.
“Hở tí là coi phim chung với tôi mà còn không biết ngượng miệng kêu mình không thích xem, trong đội mình ngoài Diêu Hỉ với Trần Hoài không coi thì có ai không thích hả?’ Trương Diệu Tổ vạch trần Hà Đằng Long.
Ở chung với mấy người thế này mà Diêu Hỉ vẫn còn giữ được sự chất phác như vậy, đúng là ‘gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn’, “Sao anh biết Trần Hoài không xem?” Lâm Giản lạnh lùng hừ mũi.
“Thật sự anh ấy không có xem, theo lời anh ấy nói là nhàm chán, vô nghĩa.” Hà Đằng Long nghiêm túc nói thay cho Trần Hoài.
“Anh cũng tin anh ta nói nhảm! Có lẽ anh ta trốn các anh xem lén trong phòng 300 lần mỗi ngày thì sao!” vẻ mặt Lâm Giản khinh thường, tâm trạng bất giác thoải mái hơn nhiều.
“Không lẽ cô bắt gặp hả?” Hai người đàn ông lập tức nổi máu nhiều chuyện, ánh mắt háo hức nhìn Lâm Giản, giống như trên mặt cô viết tình huống thế nào. Mấy người này bình thường nói chuyện không lựa lời, lúc đầu gặp Lâm Giản còn cố giữ ý tứ, sau khi nói mấy câu thì tự động coi Lâm Giản như người một nhà.
“Lâu rồi có thấy một lần, mà anh ta che kỹ nên gần như không thấy được gì cả.” Lâm Giản mặt không đổi sắc mà nói quàng nói xiên, trong lòng tự nhiên sảng khoái hẳn.
“Không phải chứ!” Hà Đằng Long nhìn ngón cái của mình với thâm ý sâu xa.
“Trời ạ! Độ sùng bái của tôi với lão Trần giảm đáng kể!”
Hai người nghe được bí mật của Trần Hoài thì xôn xao cả lên, nhưng chỉ giây sau thì hai người đang vây lấy Lâm Giản im bặt, cô quay người nhìn ra cửa, người nào đó không biết đến từ lúc nào đang tựa vào cửa, ung dung châm thuốc hút, rít một hơi dài, ánh mắt sâu thẳm người đàn ông ẩn hiện trong làn khói thuốc làm người nhìn không ra cảm xúc, “Đến phòng tôi.”
“Làm gì?” Mặc dù nói xấu bị bắt tại trận nhưng Lâm Giản vẫn bình tĩnh như không.
“Có việc.”
“Nói đây được rồi.”
“Khi nãy nghe cô nói vậy, tôi nghĩ cần phải thảo luận việc bắt kịp thời đại, dù gì tôi cũng là người thích trốn trong phòng điên cuồng xem 300 bộ.” Nửa câu sau anh nhắc nguyên văn lời cô.
“Tôi không có của cải gì trong tay, không thể thảo luận được.”
“Đúng rồi, lần trước khoảng cách xa cô không thấy được đúng không? Nhân tiện đêm nay rảnh rỗi, lại đây để cô nhìn cẩn thận.”