• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đừng lo, anh không sao.” Trần Hoài nói vẻ thản nhiên. Anh có vẻ thực sự không sao, hành động vẫn bình thường. Anh bước đến chỗ đổ xăng nhiều nhất, ngồi xuống dùng mu bàn tay gõ gõ xuống đất, sau đó chỉ vào khu vực này: “Phía dưới có hầm.”

“Được, để chúng tôi lo.” Tác Lãng còng tay mấy tên không bị thương lại, gọi điện thoại cho đồng nghiệp bên ngoài nên có thêm nhiều người hỗ trợ. Nghe Trần Hoài nói vậy, mấy người đồng nghiệp kia đến, di chuyển một tấm xi măng to chắn bên trên thì lộ ra miệng hầm. Mấy người cảnh sát đi xuống, mang lên một lượng lớn thành phẩm lẫn bán thành phẩm, còn có một số đầu người không rõ lai lịch, tất cả cất giữ ở đây hẳn là được sử dụng cho mục đích tương tự.

Có thể thấy theo kế hoạch ban đầu của Tăng Vượng thì sẽ đốt cháy khu vực này trước khi cảnh sát đến, hắn ta giấu tất cả tang vật, chứng cứ phạm tội bên dưới hầm, sau khi toà nhà bị thiêu rụi chỉ còn lại đống đổ nát, cảnh sát rất khó tìm ra được căn hầm này, không tìm thấy tang vật thì đương nhiên không thể kết tội hắn ta.

Chế biến chén Gabala, trống Gabala hay là tràng hạt, muốn bán được giá cao phải dựa vào phương pháp thủ công truyền thống chứ không thể sản xuất bằng máy móc hiện đại. Nhìn chung xưởng sản xuất này không quá lớn, nhân công không nhiều, bên trong không có máy móc thiết bị hiện đại mà có không ít cưa, búa, mấy dụng cụ cầm tay linh tinh.

Mấy cảnh sát đó lần lượt mang đồ từ trong hầm ra, một số đầu lâu đã thối rữa bốc mùi tanh tưởi. Mọi người nhìn thấy thế đều ghê người, không biết mấy người làm thuê hàng ngày đối mặt với đống đầu lâu người này làm thế nào mà gia công.

Một cảnh sát nhặt lên một chiếc túi da rắn bốc mùi, Trần Hoài đã chặn ngang trước mặt Lâm Giản, tiện thể ôm cô ra bên ngoài, anh không muốn cô nhìn thấy những cảnh tượng buồn nôn này. Nhưng mà đã muộn, Lâm Giản vừa ngửi thấy mùi chua tanh ngòm kia thì đã ngồi thụp xuống, nôn thốc nôn tháo ra toàn nước.

Mấy phút sau, cô mới đứng lên, đỡ ngược lại Trần Hoài, “Chúng ta đi bệnh viện trước được không?” Cô nhìn thấy vạt áo sơmi anh ngày càng ướt, không chỉ vậy mà còn thấm dần xuống quần.

“Được.” Trần Hoài gật đầu đi ra nhoài.

May là sườn núi bên này cách quốc lộ không xa, Lâm Giản đỡ Trần Hoài ra đến đường, Tác Lãng cũng theo kịp, “Bị thương nặng lắm không?” Tác Lãng khá lo lắng. Nếu ban nãy không nhờ Trần Hoài nhanh nhẹn thì anh và mấy đồng nghiệp đã bị lửa thiêu bỏng. Nhờ sự xuất hiện của Trần Hoài ở đây mà vụ án khiến họ đã bó tay mới có tiến triển, hơn nữa còn phá huỷ hoàn toàn cái xưởng sản xuất ghê tởm này. Anh rất kính nể Trần Hoài, người mới quen biết không lâu.

“Anh ở đây chờ tôi, tôi lái xe đến ngay.”

“Ừ, đây là xe tôi thuê, đang đậu bên bãi đỗ xe của chùa. Anh tìm người giúp tôi lái về huyện xx trả xe cho chỗ thuê nhé.” Trần Hoài ước tính mình không thể chạy về đây mang xe đi về ngay được nên lấy chìa khoá trong túi quần đưa cho Tác Lãng.

Chìa khoá xe cũng bị máu thấm ướt, vừa rồi anh đi bộ một quãng nên máu từ miệng vết thương anh chảy dọc xuống.

“Được.” Tác Lãng gật đầu, cầm chìa khoá sải bước nhanh về trước.

Không đến mười phút sau, anh đã lái một chiếc xe cảnh sát đến, Lâm Giản đỡ Trần Hoài ngồi vào băng ghế sau. Tác Lãng định lái xe thẳng tới bệnh viện gần nhất trong huyện, không ngờ Trần Hoài bảo anh lái xe đến trước cổng chùa.

“Còn chuyện gì sao?” Tác Lãng khó hiểu.

“Tôi chào tạm biệt Đức Cát.” Trần Hoài đáp.

Mặc dù không biết Đức Cát mà Trần Hoài nói là ai, nhưng dù sao ở đây cũng gần chùa, Tác Lãng nghe theo đề nghị của Trần Hoài.

Không tới mười phút nữa, Tác Lãng đã lái xe đến trước cổng chùa.

Lâm Giản giúp Trần Hoài ra khỏi xe, đi bộ về ngôi chùa mà họ ở trước đó.

Đức Cát chiều nay không có lớp học, ông ngồi một mình ở chính điện của chùa, lầm rầm đọc kinh trước tượng Phật.

Nhìn thấy Trần Hoài và Lâm Giản đến, Đức Cát ngừng niệm kinh.

Trần Hoài tiến lại, báo với Đức Cát việc của Tăng Vượng một cách đơn giản, súc tích. Đức Cát vẻ bình thản nghe xong, không đánh giá gì về Tăng Vượng, cũng không thấy thể hiện vẻ buồn vui trên mặt hay cảm xúc dao động gì, chỉ một lần nữa lầm rầm đọc kinh, bàn tay tiếp tục lần tràng hạt.

“Thật sự xin lỗi vì đã quấy rầy.” Trần Hoài tạ lỗi với Đức Cát. Dù sao thì sự xuất hiện của họ cũng đã phá vỡ sự thanh tịnh nơi đây, anh tuy không tin Phật nhưng anh tôn kính những người tin Phật, đặc biệt là những vị cao tăng lánh đời như Đức Cát, vì vậy anh mới cố ý quay lại để nói với ông một tiếng.

“Ta biết tâm Tăng Vượng không trong sạch, nhiều năm như vậy ta không để nó xuống núi, ta muốn để nó ở chùa thanh tâm quả dục tu thân chuộc tội, đáng tiếc, nó vẫn luôn là lòng tham không đáy. Cái gì đến phải đến.” Đức Cát bình tĩnh hơn Lâm Giản tưởng tượng, sau khi nói xong ông lại lẩm bẩm, không biết có phải là đang tụng kinh siêu độ cho Tăng Vượng không.

Nói chuyện với Đức Cát xong, Trần Hoài và Lâm Giản chuẩn bị rời khỏi chùa.

“Mở mắt trọng ở Phật duyên, trong lòng con, Phật là giận dữ uy nghiêm hay là thiện lương thanh lệ, tất cả không có quy định, cứ theo Phật trong lòng con mà định, thuận theo tự nhiên là vẽ được.” Đức Cát bỗng nói với Lâm Giản một câu, ông vẫn nhớ Lâm Giản đến đây để học vẽ thangka.

“Con đã hiểu, cảm ơn thầy.” Được Đức Cát chỉ điểm, Lâm Giản hiểu được điều quan trọng nhất, cô nói rồi khom lưng cúi người chào Đức Cát, cái cúi chào này còn là chào một người thầy già tâm huyết dốc lòng truyền thừa văn hoá truyền thống.

Hai người từ chùa đi ra, Tác Lãng lái xe đưa Trần Hoài đến bệnh viện gần nhất trong huyện.

Đến bệnh viện, bác sĩ bảo Trần Hoài cởi áo để xem vị trí và mức độ vết thương.

Lòng bàn tay Lâm Giản vẫn hơi run rẩy, nhưng cô vẫn nhanh chóng cởi nút áo sơmi của Trần Hoài ra. Từ bụng anh trở xuống đều đẫm máu, bác sĩ lấy kẹp gắp bông lau qua, rất nhiều bông lau rồi vứt ra thì mới có thể thấy được vị trí vết thương nằm ở trên bụng gần ngoài rìa thắt lưng.

“Viên đạn ở đây, chỉ là vết thương ngoài da, không tổn thương nội tạng. Giúp tôi lấy đầu đạn ra là được, không cần phẫu thuật.” Trần Hoài nhìn xuống vết thương của mình, biết không có gì nghiêm trọng nên nói với bác sĩ.

“Cứ đợi chụp phim xong rồi tính, an toàn trên hết.” bác sĩ ghi y lệnh như bình thường.

Lâm Giản nhận giấy đi đóng viện phí.

Bệnh viện ở đây khá vắng, đi chụp Xquang không cần xếp hàng, đợi phim ra không mất nhiều thời gian.

Bác sĩ xem phim xong, đúng thật không bị thương nặng đến những cơ quan quan trọng.

“Vậy gây tê cục bộ rồi lấy đầu đạn.” Sau khi xem xong phim, bác sĩ đồng ý đề nghị của Trần Hoài, quay người định đi lấy thuốc tê.

“Không cần.” Trần Hoài gọi bác sĩ lại.

“Viên đạn ở bên trong, khi lấy ra cần phải kéo căng bề mặt da vết thương rồi mới lấy được, sẽ rất đau. Tốt nhất nên tiêm một ít thuốc tê.” Bác sĩ nói vẻ mặt hơi ngạc nhiên, họ hiếm thấy những trường hợp như vậy.

“Không cần.” Không ngờ Trần Hoài vẫn từ chối, sắc mặt bình thường, hoàn toàn không có cảm giác gì không ổn.

Vị bác sĩ hơi kinh ngạc nhưng vẫn tôn trọng đề nghị của Trần Hoài, xem xét việc lấy viên đạn ra khó khăn hơn những thứ lặt vặt ngày thường, bác sĩ gọi đồng nghiệp đến giúp.

Khử trùng xong, bác sĩ lấy con dao chuyên dụng kéo căng vết thương Trần Hoài ra, một bác sĩ khác dùng nhíp thăm dò đầu đạn bên trong. Miệng vết thương nơi cái nhíp đang ngọ nguậy kia lại tràn máu ra ngoài.

Từ đầu đến cuối Trần Hoài không phát ra một tiếng, chỉ khi bác sĩ đưa nhíp vào tìm gắp viên đạn thì cơ bắp người anh căng lên, đổ mồ hôi.

Trước kia Lâm Giản sợ nhất là những cảnh máu me, nhưng suốt quá trình bác sĩ gắp viên đạn ra cho Trần Hoài, cô đứng bên cạnh nhìn chăm chăm không chớp mắt, chỉ sợ bác sĩ có sơ suất gì đó.

Toàn bộ quá trình coi như suôn sẻ, đến khi bác sĩ thả viên đạn lên trên khay bên cạnh, mồ hôi trên người Trần Hoài đã ướt đẫm như mới vớt từ trong nước ra.

Bác sĩ băng bó vết thương lại, Trần Hoài đã có thể đứng dậy.

“Đừng lo, chỉ là vết thương ngoài da thôi.” Anh nhận thấy Lâm Giản đang rất căng thẳng, tuy là qua cơn đau nhưng hành động anh vẫn chậm chạp hơn bình thường, nhưng vẫn còn sức an ủi Lâm Giản.

“Em biết.” Lâm Giản gật đầu, cố tỏ ra mình không quá lo lắng.

“Người anh em, tôi đưa anh về đâu đây?” Tác Lãng luôn đứng bên cạnh, một người đàn ông như anh mà không thể không phục Trần Hoài. Đồng nghiệp anh đã lo liệu những việc liên quan đến đám tội phạm bị bắt kia, anh không có việc gì gấp nên có thể ở lại cùng Trần Hoài.

“Xe cảnh sát tôi đỗ ở ngoài khách sạn xx, anh giúp tôi lái về đồn cảnh sát bên Cam Đăng.” Trần Hoài không khách sáo.

“Đồn Cam Đăng? Đi qua Mêdog?”

“Ừ.”

“Tin tưởng kỹ thuật lái xe của tôi?” Tác Lãng khiêm tốn.

“Ít nhất là tốt hơn cô ấy.” Trần Hoài còn sức nói đùa, nhưng Lâm Giản lại cười không nổi.

“Vậy cũng phải. Hai người ở đây chờ tôi.” Tác Lãng nói rồi đi ra ngoài.

“Tối nay chúng ta về Lhasa nghỉ tạm, đến ngày mai Tác Lãng sẽ giúp chúng ta về đồn.” Tác Lãng vừa đi là Lâm Giản lên tiếng. Cô rất lo miệng vết thương của Trần Hoài xử lý qua loa, nếu lỡ có vấn đề gì thì hoàn cảnh bên đồn thô sơ, tới lúc đó muốn tìm bác sĩ cũng không có, chưa kể đường về Mêdog gập ghềnh, cả đường dằn xóc thì không tốt cho miệng vết thương của anh. Ít nhất ở lại Lhasa một đêm để xem tình hình, ổn định thì về.

“Cũng được.” Trần Hoài biết cô lo lắng chuyện gì, nghe theo Lâm Giản sắp xếp.

Nửa tiếng sau Tác Lãng quay lại, họ ở trọ tại nhà khách dành cho quân nhân của Lhasa.

Đến nhà khách, Lâm Giản đi lấy nước sạch lau những vết máu còn sót lại trên người Trần Hoài. Dù sao thì cũng chảy rất nhiều máu nên anh thực ra yếu hơn bình thường.

Lâm Giản ra ngoài đường mua cháo trắng, đang định đút cho Trần Hoài ăn thì bị anh cười từ chối, “Tay anh đâu có gãy.” Lâm Giản trừng mắt liếc anh, anh không từ chối nữa, để mặc Lâm Giản đút mình.

Cho anh ăn xong, Lâm Giản đi tắm, quay lại nằm yên bên cạnh anh, cách anh một khoảng, cô sợ mình vô tình chạm vào vết thương của anh.

Trần Hoài rất mệt, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Lâm Giản nghiêng người nhìn anh, không biết cô đang nghĩ gì.

Sáng hôm sau, Lâm Giản dậy trước, gọi Tác Lãng ở phòng bên ra ngoài.

“Cô định làm gì?” Nguyên ngày hôm qua bận rộn, Tác Lãng vẫn còn hơi mệt.

“Anh dẫn tôi đi chợ hoặc siêu thị gì cũng được.”

“Làm gì?” Tác Lãng không hiểu.

“Anh cứ dẫn tôi đi là được. À phải rồi, anh có tiền mặt không?”

“Có mấy trăm.” Tác Lãng vừa nói vừa móc ví trong túi quần ra lấy hết đưa cho Lâm Giản.

“Anh đưa thẻ đây cho tôi.”

“Làm gì chứ?” Tác Lãng do dự, rồi vẫn móc thẻ ngân hàng để lãnh lương của mình ra.

Lâm Giản nhận thẻ, mở Alipay, nhập số thẻ trên mặt, chuyển trả số tiền mặt mà Tác Lãng đưa cho mình, rồi đưa thẻ trả lại cho Tác Lãng, “Tôi đã chuyển tiền trả lại vào thẻ anh, đi thôi.”

Tác Lãng còn đang ngây người thì bị Lâm Giản giục, anh lấy xe lái ra ngoài.

Tác Lãng hỏi người đi đường, lái xe qua khu chợ gần đó, chờ Lâm Giản xuống xe mua nguyên liệu nấu ăn.

May mà cô dẫn Tác Lãng theo, ít nhất có người xách đồ phụ. Cô mua một đống nguyên liệu nấu ăn, Tác Lãng mang về bỏ vào cốp xe, quay về nhà khách.

Lâm Giản về đến nơi thì Trần Hoài đã dậy, đang rửa mặt trong nhà vệ sinh.

Nghỉ ngơi một đêm, anh trông khá hơn lúc mới lấy viên đạn ra hôm qua.

Lâm Giản bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Tác Lãng làm tài xế chở họ về đồn.

Về đến đồn đã gần tối, Lâm Giản và Trần Hoài ra khỏi xe, Phương Dương Vĩ nhìn người lạ mặt Tác Lãng lôi rất nhiều nguyên liệu nấu nướng ra khỏi xe, mặt khó hiểu, “Gì vậy? Mua nhiều vậy để muốn bồi bổ à!”

“Dù sao cũng không phải cho cậu bổ.” Trương Diệu Tổ lên tiếng, anh nghĩ Trần Hoài mua đồ bổ cho Lâm Giản.

Nhưng nhìn Trần Hoài không nhanh nhẹn như mọi ngày, anh mới phản ứng lại, hỏi Lâm Giản: “Sao vậy?”

“Lúc bắt Tăng Vượng bị thương.” Tác Lãng lên tiếng trước.

“Tăng Vượng là ai?” Diêu Hỉ hỏi.

“Hắn ta là Bao Đỉnh.” Lâm Giản đáp.

“Không phải chứ?” Diêu Hỉ, Phương Dương Vĩ, tất cả cùng trố mắt lên bất ngờ. Họ còn tưởng sẽ phải đối đầu với Bao Đỉnh một trận, không ngờ Trần Hoài ra ngoài một chuyến đã xử lý xong Bao Đỉnh. Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng lại bắt đầu lo lắng Trần Hoài bị thương, “Bị thương ở đâu? Sao lại về nhanh vậy, dù gì cũng phải ở bệnh viện quan sát mấy ngày mới được chứ.”

“Vết thương nhỏ thôi.” Trần Hoài nói một câu, mấy người này mới dừng.

Lâm Giản giữ Tác Lãng ở lại một đêm, dù sao bên này phòng ốc còn trống. Trước đó Lâm Giản mua rất nhiều nguyên liệu nên lão Bộc hầm canh bổ cho Trần Hoài.

Mấy năm trước Lâm Giản từng chăm Lâm Cương bị thương nặng nên với việc mua những món ăn bồi dưỡng đã quen, cô mua đều là thực phẩm giàu protein tăng cường thể lực. Lão Bộc nấu canh xong, cô vớt hết váng dầu trên mặt rồi mới đưa cho Trần Hoài.

Đám Phương Dương Vĩ vừa ăn phần xương thịt còn lại vừa lẩm bảm.

“Đây là đại bổ!”

“Tôi thấy hình như lão Trần bị thương ở thắt lưng, không biết có ảnh hưởng tới thận không, vậy thì phải bồi bổ rồi.”

Khi Lâm Giản mang canh qua, Trần Hoài đang định ra ngoài, thấy Lâm Giản bước vào, anh ngoan ngoãn nằm lại.

“Không phải em kêu anh nằm hai ngày sao?” Lâm Giản rên rỉ. Trước kia cô bị thương bên hông đã thấy người mình làm gì cũng khó khăn bất tiện, anh thì bị cả phát súng, cô không muốn anh để lại một đống di chứng lúc về già.

“Bị thương có chút, không sao đâu.” Trần Hoài thấy mặt cô căng thẳng, không dám phản bác, chột dạ đáp.

“Có gì hay không do em quyết định.” Lâm Giản đưa chén canh tới trước mặt anh.

“Được được, em quyết định.” Trần Hoài ngoan ngoan phục tùng, uống xong rồi nói, “Ngày mai anh ra nhà ăn ăn, nếu không họ tưởng anh ở cữ nữa.”

“Ở cữ thì ở cữ, mất mặt hả?”

“Không mất mặt…” Trần Hoài mơ hồ cảm giác Lâm Giản tức giận, khoé miệng giật giật, yếu ớt đáp, anh không dám chọc giận cô.

Lâm Giản sợ giường anh không đủ rộng nên tối hôm qua không qua. Hôm nay thấy anh khá hơn, tối cô qua nằm cùng anh, nhưng nằm yên một tư thế, sợ ngủ say thì đụng đến vết thương của anh.

Ngủ một giấc dậy, trời vẫn còn mờ tối. Anh cũng vừa dậy, cẩn thận nghiêng người qua một bên. Lâm Giản ôm lưng anh, trùng hợp đụng vào vết sẹo dài trên lưng anh, cô dù buồn ngủ mê man nhưng vẫn hỏi, “Làm sao mà anh lại bị thương thế này?”

Vết thương này có lẽ liên quan đến chiến hữu mà anh chưa từng nói đến. Hôm trong bệnh viện, nhìn anh không cần thuốc tê mà để bác sĩ lấy đạn ra khỏi người. Cô nghĩ đến những vết sẹo trên người anh.

Phải trải qua bao nhiêu lần bị thương rồi mới tập mãi thành quen với tình trạng đó, lấy viên đạn ra mà bình thản tựa như một chuyện nhỏ không đáng nói đến.

Chỉ cần nghĩ thêm một chút, cô đã thấy cực kỳ đau lòng.

Cô thay đổi ý định.

Cô muốn biết quá khứ của anh. Tốt, xấu, cô đều muốn biết. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK