“Giản Giản, anh đang giải quyết một vụ án mới, vụ này sẽ kết thúc nhanh. Sau khi kết thúc, anh sẽ cân nhắc yêu cầu của em.” Trần Hoài thay đổi lời nói, anh cũng đang dao động.
Hơn ai hết, anh là người không thể nhìn Lâm Giản vì anh mà lo lắng hãi hùng nhất. Những ngày như thế này, anh biết cô đã chịu đựng đủ.
“Bao lâu nữa kết thúc?” Vẻ mặt ảm đạm của Lâm Giản lại bừng lên hy vọng.
“Chỉ vài ngày nữa thôi.”
“Vậy em chờ anh.” Cô dứt khoát, nói rồi tìm một chiếc ghế ngồi xuống, lấy tờ báo của đội đọc, rất tự nhiên như thể ở nhà mình.
Cô yên tĩnh ngồi đó, không quấy rầy công việc của anh.
Trần Hoài mới nhận công tác, công việc chưa nhiều lắm, tương đối rảnh rỗi, cô ngồi đó không làm gì nhưng lại làm anh phân tâm.
“Em định đi đâu à? Anh đi cùng em.” Trần Hoài nhìn cô ăn mặc lịch sự, đứng dậy đi tới chỗ cô ngồi.
“Chờ anh hết giờ làm rồi đi dạo với em.” Lâm Giản không từ chối, cô ngồi an nhàn ở đây là đã quyết tâm chờ anh.
“Dù sao hôm nay không quá bận, bây giờ chúng ta đi.” Trần Hoài nói rồi quay về bàn tắt máy tính.
“Anh trốn việc không ổn lắm đâu?” Lâm Giản hơi do dự.
“Anh đâu có trốn việc? Anh ra ngoài để nắm bắt tình hình khu vực xung quanh.” Trần Hoài tỉnh bơ không hề ngượng miệng, nói rồi đi tới gần cô, lấy tờ báo cô cầm trên tay cất đi.
Lâm Giản đứng lên, anh vòng tay ôm quanh eo cô rất tự nhiên, bước ra ngoài.
Hai người không nhắc lại chuyện Phùng Dật, cứ thế mà hoà thuận.
Trần Hoài ngồi vào ghế lái, hỏi ý Lâm Giản, “Em muốn đi đâu trước?”
Lâm Giản muốn đến Tây Hồ. Từ đầu năm đến giờ cô chưa đi mua sắm bên đó. Trần Hoài lái xe vào nội thành, anh tìm chỗ đậu xe. Lâm Giản xuống xe, hai người đi dạo loanh quanh.
Trai xinh gái đẹp, vô tình thu hút sự chú ý của mọi người. Hai người không bận tâm, thong thả đi dạo ven Tây Hồ.
Trên đường có một đứa bé cầm kẹo bông gòn đi ngang qua, Lâm Giản nhìn mấy lần, Trần Hoài đi tới chỗ bán kẹo mua cho cô một cây. Cô thoải mái nhận lấy, cắn mấy miền rồi đưa cho anh, ép anh cũng phải cắn một miếng.
Trần Hoài từ trước tới giờ không ăn những đồ ăn kiểu trẻ con thế này, bị Lâm Giản ép quá, mặt ngượng nghịu cắn một miếng.
Nhìn vẻ mặt khó tả của anh, Lâm Giản bật cười, cố tình hỏi, “Ngọt không anh?”
Cô cầm cây kẹo bông gòn cười ngặt nghẽo, cây kẹo lắc lư đụng trúng mặt cô, dính một ít lên khoé môi.
Vui quá hoá buồn.
Lâm Giản giơ cây kẹo ra xa, lấy tay lau qua quýt bên miệng, “Còn dính không ạ?”
Cô lau vài lần rồi hỏi Trần Hoài.
“Còn.” Trần Hoài gật đầu khom lại gần.
Cô tưởng Trần Hoài giúp cô lau nốt phần kẹo dính trên mặt, ngoan ngoãn đứng yên, không ngờ Trần Hoài lại khom người hôn cô, bàn tay trái cô còn đang cầm cây kẹo bông gòn giơ lên trời, sững người.
Xung quanh người đến người đi tấp nập, anh lại không hề để tâm. Vài người đi ngang qua huýt sáo cổ vũ, có người bảo thủ thì bàn luận.
Nhận thấy cô hít thở khó khăn, Trần Hoài mới buông cô ra, nói nhỏ bên tai cô: “Đúng là rất ngọt.”
Anh đáp lại câu hỏi ban nãy của cô.
Da mặt Lâm Giản không dày như anh, thấy bị mọi người vây xem, cô sốt ruột lôi anh ra khỏi chỗ đó.
Trần Hoài nhìn đôi má đỏ ửng của cô, không nhịn được bật cười.
Từ Tây Hồ rời đi không lâu, Trần Hoài theo Lâm Giản vào trung tâm thương mại gần đó. Lâm Giản thử mấy bộ váy dài mùa thu, hỏi ý kiến Trần Hoài.
“Đẹp.” Câu trả lời anh bộ nào cũng như bộ nấy.
“Xem ra đi mua sắm với anh không phải chuyện sáng suốt. Mai mốt em đi với Chu Vi.” Lâm Giản thấy Trần Hoài trả lời qua loa, lầm bầm.
“Anh nói thật mà. Em mặc bộ nào cũng đẹp, dĩ nhiên là nếu không mặc thì càng đẹp hơn.” Câu cuối cùng anh ghé sát tai cô thì thầm.
Mặt Lâm Giản đỏ bừng lên.
Người nhân viên bán hàng đứng cách đó không xa, Lâm Giản trừng mắt liếc anh, anh cười cười cách xa ra một chút, giữ khoảng cách an toàn.
Có lẽ do lâu rồi không đi mua sắm nên Lâm Giản thấy mấy mẫu mới này đẹp, nhân viên bán hàng lại đưa cho cô một bộ váy khác, cô vào phòng thử đồ thay thử.
Khi quay ra, mấy bộ đồ cô vừa thử đều được gấp lại gọn gàng cho vào túi. Trần Hoài đang ký tên thanh toán.
“Sao anh mua hết vậy?” Lâm Giản hơi có ý trách, mẫu mới nên không được giảm giá, hiệu này giá lại cao ngất ngưỡng, cô chưa từng phung phí đến mức này.
“Em thích là được rồi.” Trần Hoài nhìn cô cười đầy yêu chiều.
Nhân viên bán hàng đã xếp đồ vào túi, mỉm cười với khách sộp trước mặt.
“Vậy anh đợi em xíu.” Trần Hoài đã mua nhiều váy như vậy, Lâm Giản quay vào phòng thay đồ cởi bộ váy đang thử trên người ra. Không ngờ lúc cô bước ra, nhân viên bán hàng cũng gấp chiếc váy này lại cho vào túi.
“Đồ đủ em mặc cả mùa luôn rồi.” Lâm Giản vẫn thấy đau lòng.
Với kiểu mua sắm của Trần Hoài, Lâm Giản không dám qua cửa hàng tiếp theo. Đi dạo tới giờ này, cô cũng đói bụng. Hai người lên lầu tìm một cửa hàng ăn qua loa.
Cơm no rượu say, Trần Hoài xách túi lớn túi nhỏ theo cô về nhà. Thành thật mà nói, anh đúng là bạn trai “nhị thập tứ hiếu”, tốt đến mức không tìm ra được điểm xấu nào.
Xe đậu dưới hầm để xe trong khu nhà cô. Lâm Giản xuống xe đi vài bước, Trần Hoài nhìn chân cô hỏi: “Chân em sao vậy?”
“Đôi cao gót này em mới mang có mấy lần nên còn cứng, hình như cọ làm trầy gót chân rồi.” Lâm Giản có sao nói vậy.
“Sao em không nói sớm.” Trần Hoài ngồi xuống, rất tự nhiên nắm lấy bàn chân trái khập khiễng của cô lên, anh nâng mắt cá chân cô lên nhìn, gót chân bị tróc một miếng da. Anh nhét đống túi xách vào xe lại, khom người xuống trước mặt cô.
Lâm Giản ngoan ngoãn bò lên. Trần Hoài cõng cô vào thang máy.
“Mới ăn no xong, em nặng lắm hả, anh có mệt không?” Lâm Giản ghé vào vai anh hỏi. Thực ra cô không tiểu thư yếu ớt đến mức này, nhưng anh tình nguyện chiều chuộng thì cô sẽ vui vẻ hưởng thụ.
“Em mang giày cao gót làm gì cho khổ vậy?” Trần Hoài không đáp lại câu hỏi Lâm Giản, đi vào thang máy rồi hỏi ngược lại cô, nghe giọng có ý trách móc.
“Cho đẹp đó.” Lâm Giản tự tin đáp.
“Giày cao gót thôi mà, có gì đâu mà đẹp. Chưa kể mang rồi đi cũng không thuận tiện, không biết em nghĩ sao nữa.” Trần Hoài như muốn đối nghịch với cô, phàn nàn.
Thang máy đi nhanh nên mới nói vài câu đã đến nhà Lâm Giản.
“Không lẽ anh không thấy hôm nay em mang giày cao gót thì đường cong cơ thể đẹp hơn à?”
Vào đến phòng, Trần Hoài thả Lâm Giản xuống, quay người nhìn cô chăm chú, hỏi lại, “Đường cong đẹp hơn?”
“Chẳng lẽ anh không thấy?” Vừa nãy anh cõng cô. Lâm Giản vẫn mang giày cao gót trên chân, vì để chứng minh công dụng của giày cao gót, lúc cô nói còn cố tình hóp bụng ưỡn ngực lên.
Thực ra dáng người cô rất cân xứng, chỗ cần cong thì cong, chỗ cần đầy đặn thì rất đầy đặn, nhưng cô vừa nói vậy thì yết hầu anh không tự chủ được mà trượt lên xuống.
Người nào đó tiến đến gần đáp, chủ động vuốt ve eo cô: “Anh nói rồi, lúc em không mặc gì là đẹp nhất.”
Cô nhận ra hơi thở anh đã nóng bỏng.
“Đi cả ngày rồi, em tắm trước đã.” Lâm Giản đá rơi giày ra, đi chân trần vào nhà tắm.
Trần Hoài theo vào sau.
Anh như không thể chờ nổi dù chỉ một phút nào, thực ra cô cũng vậy.
Nước trong bồn chảy rào rào, anh cởi quần áo giúp cô, rồi cũng tự cởi đồ mình.
Chẳng mấy chốc, nước trong bồn đang đầy lên bị bắn tung toé ra ngoài bởi sự va chạm mạnh mẽ của anh. Hơi nóng tràn ngập, gương mặt cô đỏ hồng. Cô vùi mặt vào cổ anh, đôi tay ôm lấy bờ vai rộng lớn của anh, đây là cảm giác an toàn mà chỉ anh mới mang đến cho cô.
“Giản Giản, chuyện Phùng Dật anh xin lỗi… Lẽ ra anh nên nói sự thật với em sớm hơn, đời này anh chỉ có mình em.” Hơi thở anh dồn dập nhưng vẫn nói lời xin lỗi bên tai cô.
Cô biết anh nói đến chuyện gì.
“Em biết. Lúc đó em cũng hồ đồ nên mới nói không lựa lời, anh đừng giữ trong lòng, em xin lỗi…” Cô cũng tự nhận lỗi, nói rồi ngẩng lên hôn anh.
Nước trong bồn tắm lại tràn ra.
Trên thế giới này, loại hạnh phúc tột cùng thế này chỉ có thể do cô trao cho anh, cũng như chỉ anh mới có thể mang đến cho cô.
Thật ra trước đây anh chưa bao giờ hy vọng cô có thể tha thứ cho anh nhanh như thế, thậm chí anh đã nghĩ đến kết cục thất vọng nhất.
Anh muốn mang đến cho cô tất cả những hạnh phúc, ước vọng mà anh có thể mang đến cho cô.
Dục vọng không phải là điều đáng xấu hổ. Bởi vì mỗi khi nghĩ đến cô, dục vọng nguyên thuỷ nhất của anh sẽ được khơi dậy trong khoảnh khắc, mỗi một lần đều khiến anh nhiệt thành yêu thương thế giới này.
Nghĩ đến cô, những khốn đốn gian nan mà anh từng trải qua đều tan thành mây khói.
Có lẽ do đã lâu không ở bên nhau nên hai người đều chìm đắm.
Khi Lâm Giản nằm lại giường lần nữa, cô thấy người mình rã rời như từng khớp xương bị tháo ra lắp lại.
Sáng sớm hôm sau, Trần Hoài phấn chấn rời giường. Lâm Giản vẫn nằm ì ra giường, uể oải hỏi: “Vụ án anh nói khi nào sẽ hành động?”
“Đại khái chắc mai hay mốt gì đó. Hôm nay anh vào cục giải quyết công việc, có thể chiều nay đi Vân Nam, ngày mốt anh về.” Tuy nguy hiểm chưa lường hết được, nhưng lần đầu tiên anh không giấu giếm với cô.
“Vậy ạ.” Hôm qua Lâm Giản nghe anh hứa sẽ suy xét đề nghị của mình nên cũng đã chuẩn bị tâm lý, không hỏi thêm, vẫn nằm thoải mái.
“Em yên tâm ở nhà chờ anh quay lại là được. Nếu buồn thì gọi Chu Vi đến ở với em hai ngày nhé.” Trần Hoài khom người hôn lên trán cô.
“Em biết mà. Anh yên tâm làm việc đi.” Lâm Giản lười biếng đáp. Lần này cô định sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về.
Anh sẽ không thất hứa, cô tin anh.
Trần Hoài đã chuẩn bị ra ngoài nhưng không kiềm được đưa tay nhéo má cô, so với lúc trước thì cô gầy hơn, xúc cảm không còn mềm mại như trước.
Đợi đến lúc anh về, anh phải bồi bổ cho cô cẩn thận.
Trần Hoài đến văn phòng, liên lạc với cảnh sát bên huyện Lũng Xuyên, hai bên tóm lược tình hình cho nhau biết. Anh giao việc lại cho đồng nghiệp, chiều tối xuất phát đi huyện Lũng Xuyên.
Đến nơi đã là sáng hôm sau.
Trần Hoài đến thẳng đồn cảnh sát địa phương gặp cảnh sát đội chống ma tuý bên đó để triển khai hành động. Khu vực này nằm ở ngã ba Tam giác vàng, mức độ phổ biến của ma tuý tràn lan vượt xa những nơi khác, nhiệm vụ của đội chống ma tuý nặng nề, nhiều vụ án hình sự cũng từ đó phát sinh nên đội chống ma tuý đã quá quen thuộc với những vụ bắt người thế này.
Chỉ có điều thông tin Trần Hoài báo với họ về người nhận khá kỳ lạ. Sau khi Trần Hoài và đội trưởng Mã của đội chống ma tuý gặp nhau bàn bạc, hai người nhanh chóng thống nhất, nhân vật đứng sau vụ này có thể là một trùm ma tuý lớn.
Họ sắp xếp nhân sự, ngày mai người nhân viên chuyển phát nhanh bắt đầu giao gói hàng nên trước tiên cử vài người theo dõi gói hàng. Người nhận gói hàng là một thiếu niên, hiển nhiên là chân chạy việc vặt cho người khác.
Cảnh sát kiên nhẫn ngồi theo dõi hành động của cậu nhóc kia, đi theo chân cậu ta vào một khu dân cư. Mãi đến chiều, sau khi cậu nhóc kia đi vào mấy giờ thì mới xuất hiện một người phụ nữ trung niên đi ra khỏi khu nhà đó, người phụ nữ ăn mặc bình thường, giống người dân địa phương ra ngoài.
Trần Hoài và cảnh sát địa phương đang mai phục không có động tĩnh gì, họ đang chờ đối tượng tình nghi xuất hiện.
Trần Hoài chợt cất ống nhòm, lấy một bức ảnh trắng đen trong túi ra nhìn kỹ lại. Bức ảnh này là của Lâm Giản, anh nhặt được trong căn hộ dân mà cô ở tạm. Mấy hôm nay bận rộn, anh quên mất chưa trả lại cho cô.
Ngoại hình một người sẽ thay đổi đáng kể theo thời gian, gầy mập, tuổi tác, duy chỉ có một thứ không thay đổi, đó chính là đôi mắt. Đó cũng là đặc điểm chính của công nghệ nhận dạng khuôn mặt của cảnh sát.
Trần Hoài chỉ nhìn qua đôi mắt đó một lần đã nhận ra.
Anh không nhận nhầm người.