• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không đau.” Cô mở miệng đáp.

Đây là câu đầu tiên từ khi Lâm Cương đi cô bình tĩnh ôn hòa nói với anh.

“Sau này còn có anh ở đây. Giản Giản, bất cứ lúc nào anh cũng sẽ ở đây.” Anh vươn tay ra, bàn tay rộng lớn bao bọc gương mặt gầy guộc của cô, ngón tay cái đặt vào hốc tai cô, tay còn lại vỗ nhẹ vào lưng cô, cố gắng giúp cô bình tĩnh lại.

“Em biết.” Cô lúng búng lên tiếng, quả thật có tác dụng, được anh vỗ về trấn an không bao lâu, cô đã tỉnh táo hơn hẳn, ít nhất không còn mơ hồ nhận lầm anh thành Lâm Cương.

Trần Hoài giúp cô cởi quần áo trên người, cô không phản kháng, ngoan ngoãn ngồi im đó, mặc anh làm gì thì làm, giống như đứa trẻ ngồi chờ cha mẹ làm việc thường ngày của họ.

Phòng tắm Lâm Giản chứa nhiều chai chai lọ lọ, tất cả đều là nhãn hiệu nước ngoài, nhìn như tiếng Đức, anh không rành mấy thứ này nên tiện tay cầm một chai lên xịt ra, xoa lên đầu tóc và người cô.

Trong chốc lát, bọt xà phòng nổi khắp bồn tắm to.

Lâm Giản dầm mưa lâu, anh sợ Lâm Giản bị cảm nên chỉnh nhiệt độ nước khá cao. Chỉ thoáng chốc phòng tắm đã mù mịt hơi nước, mặc dù Lâm Giản ngồi trong bồn tắm cách anh chưa đầy một bước chân nhưng bị màn hơi sương này che phủ, anh lấy tay rửa sạch bọt xà phòng trên người, tay chân thì dễ dàng làm sạch hơn, anh cũng tập trung hơn.

Trần Hoài làm rất nhanh, không lâu đã giúp Lâm Giản tắm gội sạch sẽ, anh mặc váy ngủ vào giúp cô. Rồi lại đi cắm máy sấy, định sấy mái tóc dài của cô trước.

Anh tăng tốc độ, không khí nóng phả ra, gió thổi ù ù, mái tóc dài của cô nhanh chóng khô đi, mùi thơm thoang thoảng, có lẽ do mùi hương anh vừa tắm gội cho cô.

Trần Hoài vô thức nuốt xuống phần cổ họng khát khô, cảm thấy sấy gần khô rồi thì đặt máy sấy về vị trí ban đầu, ôm cô lên giường trong phòng ngủ chính.

Sau khi anh đặt cô xuống, cô bỗng vươn tay nắm cổ áo anh không cho anh rời đi, “Trần Hoài, ngủ với em… được không?” Giọng cô nhẹ bẫng vì yếu sức, nhưng anh vẫn nghe rõ lời cô nói.

“Được, để anh đi tắm trước.” Trần Hoài ra ngoài tìm cô không mang dù, người anh ướt đẫm, lúc tắm cho cô anh lại đổ mồ hôi, anh sợ nước chạm đến Lâm Giản nên khi ôm cô ra ngoài anh đã cố hết sức không chạm vào cô.

Lâm Giản buông tay.

Trần Hoài quay lại nhà tắm, tắm gội thật nhanh rồi quay về phòng ngủ chính.

Cô lặng lẽ nằm đó, thân thể hơi cuộn lại, ánh mắt bất an, ngay cả cô cũng không biết mình đang sợ cái gì. Có lẽ là sợ đêm tối, hoặc đơn giản là sợ nhắm mắt lại, hoặc là sợ mình vô thức lại nghĩ tới chuyện Lâm Cương và Đổng Tự. Cô không can đảm để đối mặt với bất kỳ điều gì trong đó.

Cô là một kẻ hèn nhát thực sự, luôn luôn là như vậy.

Trước kia có Lâm Cương, cho dù hèn nhát thì vẫn có thể bình yên sống cả đời. Bây giờ Lâm Cương rời đi, sự nhát gan ẩn chứa trong cô bắt đầu quấy phá.

Cô không biết làm cách nào để thoát khỏi sự ám ảnh trong lòng mình.

Trần Hoài nằm xuống bên cô, ôm cô vào lòng, nhẹ giọng khuyên dỗ, “Ngủ đi em.”

Cô gật đầu, cọ cọ vào người anh.

Anh tắt đèn lớn, chỉ chừa lại ngọn đèn ngủ mờ mờ.

Chất lượng giấc ngủ cô từ trước tới nay không tốt, nhất là việc dỗ giấc càng khó khăn. Trước mắt lại xảy ra chuyện Lâm Cương, giấc ngủ cô hiển nhiên là gặp vấn đề rất lớn.

Anh vô cùng kiên nhẫn ở bên cô.

Mấy ngày liền không nghỉ ngơi, thực ra Trần Hoài cũng rất mệt mỏi. Anh nằm nghiêng ôm cô, biết cô không làm những chuyện ngu ngốc nữa thì đã yên lòng hơn không ít, ôm cô không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Trần Hoài ngủ một giấc rồi thức dậy, vô thức điều chỉnh tư thế, cánh tay phải bị cô gối lên tê dại, anh muốn rút ra nên cẩn thận cúi xuống nhìn cô trước khi hoạt động, không ngờ cô vẫn tỉnh táo, ánh mắt chứa đầy vẻ lo lắng, mở to từ đêm khuya đến hừng đông.

Cơ bản là cô chưa từng ngủ.

Đã mấy ngày không ngủ, dưới mi mắt cô đã xuất hiện quầng thâm rõ rệt, cộng với nước da tái nhợt nhìn hết sức tiều tụy.

Anh đã ngủ được một giấc ngắn, tinh thần, thể lực đã phục hồi hơn nửa. Nếu cô còn cứ thế này thì thân thể sẽ không chịu nổi, “Giản Giản, nghe lời, ngủ trước nhé…” Trần Hoài nói rồi lòng bàn tay to nhẹ nhàng phủ lên mi mắt cô, anh muốn cô nhắm mắt lại, ít nhất thì đây là bước đầu tiên để ngủ.

“Trần Hoài, năm thứ ba trung học em bị mất ngủ. Mặc dù nhiều năm rồi em không bị lại nhưng bây giờ em nghĩ chứng mất ngủ chết tiệt này lại đến.” Cô vừa nói vừa dùng hai tay đấm vào đầu, đầu cô đau như sắp vỡ ra, toàn thân bức bối khó chịu.

“Không sao đâu, mất ngủ không có gì đáng sợ.” Anh tiếp tục nhẹ giọng dỗ dành.

“Vấn đề là cứ mỗi lần chứng mất ngủ này ập tới, bệnh trầm cảm cũng theo đó chạy ra quấy phá. Em còn mắc chứng sạch sẽ, nếu em không ngủ được, bệnh trầm cảm, ám ảnh sạch sẽ sẽ bộc phát. Năm thứ ba trung học đó, thiếu chút nữa là em bị bệnh trầm cảm đánh bại. Em từng thử nhiều phương pháp nhưng đều không hiệu quả, thậm chí em còn tự tử, làm đủ cách mà vẫn không được. Nhờ có Lâm Cương ở bên cạnh em ngày đêm mới giúp em vượt qua được cửa ải đó. Anh ấy vì căn bệnh thình lình của em mới từ bỏ việc đến biên giới cùng Đổng Tự. Trần Hoài, có phải em có quá nhiều vấn đề không? Trước kia em đã làm Lâm Cương khổ sở biết bao nhiêu, em cũng không biết tại sao mình lại có quá nhiều vấn đề xấu như vậy. Nhưng mà thoát khỏi chúng thật sự khó khăn, chỉ cần lơ đãng là chúng chui ra khống chế đầu óc em. Có đôi khi em cảm thấy, sống thật mệt mỏi quá. Tại sao chúng lại tìm tới em?” Cô thả bàn tay đang nắm tóc mình ra, ngơ ngẩn đặt câu hỏi, vẻ mặt suy sụp, hiển nhiên là rất căm ghét những bệnh tâm lý ẩn giấu bên trong mình.

“Không. Ai cũng có điểm yếu, điểm mạnh của mình, chỉ là biểu hiện rõ ràng hay không mà thôi. Giản Giản, em chỉ biểu hiện rõ ra ngoài hơn chút thôi, em không cần vì vậy mà ghét bỏ bản thân mình. Bởi vì anh thích em là tất cả mọi thứ của em, bao gồm cả những điểm yếu của em.” Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô, anh phát hiện phương thức xoa dịu này có tác dụng với cô. Quả nhiên, lúc này cô nghe theo lời anh, ít nhất là cố gắng nhắm mắt để dỗ giấc.

Trần Hoài vỗ nhẹ lưng cô, chẳng bao lâu anh lại mơ mơ màng màng ngủ quên. Những ngày nghỉ ngơi không đủ, thần kinh căng thẳng cao độ nên anh rất thèm ngủ.

Nhưng chỉ cần Lâm Giản hơi có động tĩnh, anh lập tức tỉnh dậy.

“Sao vậy?” Anh hỏi.

“Em vẫn không ngủ được, không thể ngủ được. Em rất khó chịu, em thấy thở cũng mệt mỏi quá, làm sao bây giờ?” Cô không ổn định, hơi thở phập phồng, rất cáu bẳn.

Nếu không có Trần Hoài bên cạnh, cô không dám đảm bảo mình không làm ra chuyện điên rồ gì.

Trong lòng cô cất giữ quá nhiều thứ, không ngủ được là chuyện bình thường.

Lâm Cương đi rồi, cô phẫn nộ, phát điên, đau lòng, nhưng chỉ có không khóc.

Thật ra anh hy vọng cô có thể khóc một trận thoả thuê, khóc thảm thiết một trận, tất cả nỗi đau trong lòng sẽ được trút ra chứ không phải giống như trước mắt, chuyện gì cũng giấu trong lòng, theo thời gian sẽ trở thành tâm bệnh của cô. Tích tụ càng nhiều, theo tình hình trạng thái trước mắt, cô sẽ nhanh chóng suy sụp.

“Ngủ không được thì đừng cố, anh thức với em.” Nói rồi anh cúi người hôn cô.

Anh chỉ muốn dời sự chú ý của cô qua việc khác.

Lòng bàn tay anh vừa dịch tới, cô bỗng cúi người xuống, chủ động hôn môi anh.

“Giản Giản?” Anh gọi cô, cô không đáp.

Anh nghi ngờ cô không nghỉ ngơi lâu nên tâm trí bắt đầu hồ đồ không rõ.

“Trần Hoài, giúp em…” cô vừa nói vừa nhanh nhẹn cởi áo ngủ mình.

Rất nhanh, cô đã trần trụi trước anh.

Thời gian không bao lâu mà cô đã gầy đi rất nhiều, vóc dáng càng mảnh mai.

Cô giơ tay cởi quần lót anh, tay anh giơ ra bắt cổ tay cô lại. Anh không từ chối bước tiếp theo, nhưng anh không muốn nó xảy ra vào lúc này.

Đặc biệt là khi tinh thần cô vô cùng kém thế này.

“Trần Hoài, em biết mình đang làm gì.” Cô nhìn ra được tâm tư anh, tay tiếp tục muốn cởi đồ anh. Bị cô sờ soạng một lúc, anh đã sớm cứng rắn lên.

Anh nghiêng người đè cô dưới thân, một tay chống lên vai cô, anh cúi người xuống hôn từ đôi môi anh đào của cô đi xuống dưới. Anh hôn với sự kiên nhẫn xưa nay chưa từng có.

Quả nhiên cô được anh trấn an dần dần dịu lại, cơn hưng cảm* đột ngột xuất hiện vừa rồi dường như đã giảm đi rất nhiều. (Hưng cảm là hội chứng đặc trưng bởi tình trạng hưng phấn của cơ thể, biểu hiện rõ như cảm xúc hưng phấn, khí sắc tăng, hoạt động tăng, tư duy hưng phấn kèm các dấu hiệu rối loạn thực thể như mất ngủ, thèm ăn, gia tăng khả năng hoạt động tình dục, sụt cân…

Hưng cảm còn là triệu chứng xảy ra ở những người bị rối loạn lưỡng cực – người bệnh có ít nhất một giai đoạn hưng cảm hoặc một giai đoạn hỗn hợp. Ngoài giai đoạn hưng cảm hoặc hỗn hợp, bệnh nhân thường có thêm một hoặc nhiều giai đoạn trầm cảm chủ yếu.)

Lúc này Trần Hoài mới nằm nghiêng người trở lại, vươn tay ôm cô vào trước ngực, không thấy phiền mà an ủi cô, “Đừng nghĩ nhiều, ngủ trước một giấc đã nhé.”

Cô lặng lẽ cuộn mình trong vòng tay anh.

Cô cố gắng nghe lời Trần Hoài.

Nhưng mà cô không làm được.

Chỉ cần nhắm mắt lại, áp lực nặng nề đè nặng trong tim ép cô không thở nổi, áp lực đột ngột chèn ép trong lòng làm cô khó chịu muốn chết.

Cô bất giác run lên, tay chân lạnh băng, “Trần Hoài, em rất khó chịu…” cô lẩm bẩm một mình. Cô cũng muốn thoát khỏi trạng thái khó chịu đến mức sống không còn gì luyến tiếc thế này, ngay cả hô hấp đơn giản cũng làm cô thấy kiệt sức chứ đừng nói đến sinh hoạt bình thường.

Tật xấu đáng chết này lại muốn tới tìm cô!

Cô làm sao bây giờ?

Lâm Cương đã không còn nữa.

Trước kia là Lâm Cương kéo cô về, nhưng hiện giờ cô không biết phải làm thế nào.

“Sao vậy em?” Anh ngẩng lên nhìn, không biết trên mặt cô toát mồ hôi lạnh từ lúc nào, trạng thái cô vẫn kém như trước. Trong đầu anh thoáng hiện lên một ý nghĩ hoảng loạn, thậm chí anh muốn gọi điện cho Cố Tự Giang hỏi xem tình trạng Lâm Giản bây giờ có phải trầm cảm không.

“Cứu, cứu em…” Cô nói năng lộn xộn, cô không muốn căn bệnh trầm cảm mà cô nỗ lực chống cự nhiều năm lại giành thế thượng phong.

Lâm Cương không còn nữa, cô vẫn còn Trần Hoài.

Cho dù sống vất vả như vậy, cô vẫn muốn ở bên anh.

“Sẽ tốt thôi, có anh ở đây, không sao đâu.” Anh đưa tay xoa đầu cô, tiếp tục hôn cô, muốn cô biết rằng bất kể chuyện gì xảy ra, cô biến thành dạng thế nào đi nữa thì còn có anh đây.

Một lần nữa cô lại ngồi lên, khoá người trên người anh.

Anh đã… lại càng thêm…

Anh không dám hành động tuỳ tiện, chỉ sợ mình nghĩ sai thì giờ phút này dễ lạc đường theo những ý nghĩ quỷ quái.

“Trần Hoài, em biết mình đang làm gì.” Cô lại nói.

Anh bình tĩnh nhìn cô, từ trên nhìn xuống cô, quầng thâm dưới mắt cô có vẻ rất chói mắt, thật ra lại rất động lòng người, chẳng qua là “Tây Thi trong mắt tình nhân”, trong mắt anh, quầng thâm mắt xanh đen của cô không có gì đáng sợ.

Nếu cô tiếp tục như vậy, không kéo được một ngày nữa, thể lực cô sẽ suy kiệt đến mức tiếp tục chống đỡ bằng dịch truyền.

Tình trạng Lâm Giản nằm ngoài dự kiến của anh.

Anh không ngờ cô còn rất nhiều chướng ngại tâm lý khác.

Cô thấy anh không từ chối nữa, lập tức vươn tay vào trong… nắm lấy của anh…

Chỉ một lúc mà nó đã ngẩng lên đúng như cô mong muốn…

Cô dựa vào bản năng mà muốn ngồi thẳng xuống, nhưng mà anh quá to lớn, mới đi vào một chút mà nơi ấy của cô đã có cảm giác đau đớn sắc nhọn truyền tới.

“Giản Giản…” Cho dù anh đã rất cứng nhưng mà anh vẫn nỗ lực kiềm chế bản thân, cố gắng hít thờ sâu, không đụng đến cô, sợ rằng anh có thể vô tình làm tổn thương cô.

“Trần Hoài---” Cô cúi xuống, cố gắng điều chỉnh tư thế, dùng hết khả năng để phù hợp với anh… cuối cùng cô dịch đến vị trí chính xác.

Khi cô hoạt động, anh vẫn luôn đóng vai trò bị động… thỉnh thoảng đi vào một chút rồi lại rời ra một chút, nhưng mà như thế với anh không khác gì lấy mạng. Cô mới điều chỉnh đến vị trí chính xác, anh đã quay người, đè cô dưới thân mình.

“Giản Giản?” Lần cuối cùng anh hỏi ý kiến cô mặc dù lúc này anh đã bị cô trêu chọc đến người như bùng cháy.

“Em rất tỉnh táo.”

Cô vừa dứt lời, … tựa một lưỡi dao sắc bén trực tiếp đâm thủng thân thể cô.

Một cảm giác hoàn toàn mới, đau như cắt một phần thân thể, cảm giác đau đớn mới lạ tràn vào lục phủ ngũ tạng, có thế mới có thể thay thế cảm giác đau đến tê liệt âm ỉ trong lòng cô. Cô mới biết rằng mình còn sống chứ không phải là cái xác không hồn sợ hãi bóng tối.

“Trần Hoài---” cô gọi tên anh nho nhỏ, đôi tay ôm sau lưng anh, bị cảm giác đau kia kích thích, ngược lại cô lại thả lỏng cả người, ngay cả sự hậm hực khó chịu do hưng cảm từ nơi sâu thẳm trong lòng vừa chui ra cũng đã giảm đi rất nhiều.

“Không thoải mái thì nói anh biết.” Anh nhận thấy cô đột nhiên cứng đờ rồi lại thả lỏng đi, cố ý nói rõ.

Anh vốn đã vận sức chờ phát động nhưng mà vẫn sợ cô đau, mới đầu anh còn nỗ lực kiềm chế sức lực của mình, mà cô lại không rên lên một tiếng, mở rộng đùi quấn lấy người anh, hận không thể dùng hết sức mình mở rộng thân thể nghênh đón anh.

“Nếu đau thì cứ khóc đi.” Anh vừa… vừa không quên hôn lên môi cô. Anh biết trái tim cô đau đớn, cô nóng lòng muốn tạo một vết thương mới trên thân thể để có thể sớm quên đi những việc nên quên.

Cô nhìn lên trần nhà, mặc dù anh ở trên người cô…, ngoại trừ lúc anh mới tiến vào cô có phản ứng do cảm giác đau, sau đó anh cố gắng nhẹ nhàng dùng sức đi vào, cô đều ngơ ngẩn, cũng không thấy có cảm giác khó chịu.

“Lâm Giản, đường còn dài…” Anh thấy cô không phản ứng, lại bất giác tăng thêm lực.

Quả nhiên cô nhanh chóng định thần lại, vòng tay ôm lưng anh dần siết chặt lại.

Anh cảm nhận được những biến hoá rất nhỏ của cô, không còn kiềm chế sức lực mình nữa, ngược lại mãnh liệt va chạm, lực mạnh đâm thẳng đến sâu trong tử cung cô, tựa như muốn mở ra cánh cửa lòng mà cô đã đóng chặt.

Cuối cùng cô đau đến co rút, rốt cuộc từ cơn đau tê tâm liệt phế thoát ra ngoài, lao vào nỗi đau trước mắt.

Hai người không ai lên tiếng, phảng phất như đang bị cuốn vào cuộc chiến không có thuốc súng.

Theo anh lại một lần điên cuồng…, cô bỗng cắn vào vai anh, hàm răng cắm sâu vào thịt, cô nảy sinh ý độc ác cắn xuống.

“Đau thì cứ khóc ra!” Bàn tay to lớn của anh ôm eo cô, lại xâm nhập một lần nữa đầy hung ác…

Cô đau đến mức hơi cong người, thậm chí cô còn cảm thấy như mình bị xé rách, hơi đụng chạm là đau đớn, chưa kể anh còn va chạm lung tung liên tục. Đầu Lâm Giản gần như dán trên vai anh.

Đau quá.

Đau đến cô muốn ngất đi.

…nơi ấy tiếp tục có cơn đau truyền tới, cô đau tới mức bám dính lấy người anh như bạch tuộc, đầu ngón tay muốn khảm sâu vào lưng anh.

“Giản Giản---” Anh lại nhập vào rất sâu… lực đạo lớn như thế lại ập tới.

Cô tiếp tục đau quặn thắt người.

Từ nhỏ Lâm Cương đã nói với cô, nước mắt thuộc về kẻ yếu.

Cô nghe lời Lâm Cương, cho dù khó khăn, khổ sở đến đâu đều không thể dễ dàng rơi lệ.

Nhưng mà hiện tại, cô thật sự quá đau, đau đến độ muốn rơi nước mắt.

Cô choáng đầu hoa mắt, giơ tay lau mặt mình.

Ướt dầm dề, hoá ra không phải mồ hôi lạnh.

Lâm Cương sẽ tha thứ cho cô.

Ngày thứ ba sau khi Lâm Cương rời đi, cô mới chôn đầu vào vai anh rơi nước mắt, từng giọt nước mắt lớn lăn dài xuống dưới, như một chuỗi hạt châu bị cắt đứt, mỗi giọt nước mắt nóng bỏng đều chạm vào tim cô, đó mới là cô chấp nhận thực tế Lâm Cương.

Mới đầu cô vẫn kiềm chế tiếng khóc, Trần Hoài chỉ nhận ra vai mình bị thấm ướt. Anh ôm cô, tiếp tục mạnh mẽ va chạm… Rốt cuộc cô chịu không nổi, bắt đầu bật lên tiếng khóc thảm thiết, anh lập tức ngừng lại.

Anh muốn lau nước mắt cho cô, nhưng nước mắt cô như dòng nước vỡ đê, anh đóng đê lại không được, mà cũng không muốn đóng.

Bởi vì như vậy tốt hơn là cô cứ giấu trong lòng.

Những đau khổ bi thương đó, chỉ có trút hết ra ngoài thì cô mới có thể đón nhận một cuộc sống mới.

Đau đến lạnh thấu xương, cô mới biết mình thực sự còn sống trên đời.

Còn biết đau

Còn biết cô có Trần Hoài.

Còn biết thế giới này diệu kỳ như thế, tiễn một người thân ruột thịt đi, sẽ có một người thân yêu mới đi đến bên cạnh cô.

Cô và anh hợp hai thành một, cho dù là thân thể hay tinh thần, hai người đều rất phù hợp.

Anh sẽ là nơi nương tựa mới của cô trên đời này.

Không chỉ là anh, cô cũng sẽ trở thành chỗ dựa của anh.

Trên đời này, cô và Trần Hoài có thể dựa vào nhau.

Cô với đôi bàn tay không, dùng hết tâm sức mình muốn độ Lâm Cương quay về.

Nhưng mà thất bại trong gang tấc, Lâm Cương vẫn rời bỏ cô.

Lâm Cương ra đi, cô còn có người đàn ông bên cạnh bầu bạn, cùng cô đi hết quãng đời còn lại.

Trần Hoài không biết Lâm Giản khóc bao lâu, cuối cùng cô ghé vào vai anh khóc đến kiệt sức, cuối cùng gục xuống thiếp đi. Ngay cả trong giấc ngủ, cô vẫn nắm chặt cánh tay anh không buông.

Anh thận trọng từ trong cô rời ra, nghiêng người hôn lên hàng mi ướt đẫm của cô.

Hơi mặn, là hương vị nước mắt cô.

Anh không còn buồn ngủ.

Bên ngoài trời đã hửng sáng.

Trần Hoài sợ làm phiền giấc ngủ Lâm Giản, anh không rút tay lại, vẫn giữ nguyên tư thế cuộn người bên cô không nhúc nhích.

Mãi đến rạng sáng, cô vô thức trở mình, thay đổi tư thế ngủ thoải mái hơn, anh mới rụt tay lại, đứng lên đi vào nhà tắm dùng khăn nhúng nước ấm, cẩn thận lau chùi dấu vết còn lưu lại bên trong đùi cô.

Anh lau rất thận trọng, vì cô nằm nghiêng nên anh ngồi phía sau để lau cho cô. Khi rút tay về, bỗng anh chú ý đến sau lưng cô có vài vết sẹo, nhìn có vẻ là vết thương rất cũ, chỉ để lại những vết sẹo xấu xí, giống như vết bỏng tàn thuốc lá gây nên, đối lập với làn da trắng nõn của cô có vẻ rất dữ tợn.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy chúng, trái tim như bị vo lại một nắm, hai tay vô thức siết lại thành nắm đấm. Cô bị mất ngủ, trầm cảm, ám ảnh sạch sẽ khi còn niên thiếu, cô tự nói chán ghét những thói xấu của mình, những vấn đề xấu đó sẽ không vô duyên vô cớ đánh bại cô không lý do.

May mà hiện giờ có anh bên cạnh cô.

Trần Hoài ngây người một lúc, sau đó mới cầm khăn quay vào nhà tắm, lúc giặt khăn dưới vòi nước mới nhận ra khăn dính một ít máu, đây là khi anh lau mặt trong đùi cô.

Lòng anh trầm xuống, quay về phòng ngủ chính, trên tấm khăn trải giường màu xanh nhạt có một ít vệt máu đã khô.

Anh nhớ tối qua mình cố ý tăng thêm lực, nhíu mày, nghĩ tới nghĩ lui không xong, đi tới phòng khách cầm điện thoại định gọi Cố Tự Giang. Nghĩ lại thấy khó mở miệng, anh lại bỏ điện thoại xuống, nhanh chóng thay quần áo ra ngoài.

Cô ngủ rất say, chắc hẳn không thể tỉnh giấc ngay.

Trần Hoài ra cửa, đi thẳng đến văn phòng Cố Tự Giang.

Thời gian này Cố Tự Giang vừa đi thăm phòng bệnh về, phân công nhiệm vụ cho nhóm sinh viên thực tập của anh. Khi Trần Hoài đi vào, Cố Tự Giang chỉ còn một mình trong phòng.

“Hôm nay sao lại rảnh rỗi chạy tới chỗ tôi, Lâm Giản đâu, cô ấy có khá hơn không?” Cố Tự Giang vẫn rất lo lắng cho Lâm Giản, vừa mở miệng đã hỏi thăm tình hình Lâm Giản.

“Ừm, khá hơn rồi, không có gì đáng lo.” Trần Hoài gật đầu, giọng khẳng định.

“Thằng nhóc cậu rất giỏi đấy, cô ấy đau lòng đến mức đó, trong khoảng thời gian ngắn mà cậu đã có thể an ủi được cô ấy rồi.” Cố Tự Giang nghe nói Lâm Giản không sao thì nhẹ nhàng thở ra. Tâm trạng anh đang tốt nên hiếm khi mở miệng hỏi thêm một câu: “Cậu dùng cách gì an ủi cô ấy?”

Trần Hoài không trả lời.

“Lâm Giản là cô gái tốt. Tôi thấy gần đây cô ấy chịu quá nhiều đau buồn, thể lực cạn kiệt. Dù sao cậu không có việc gì quan trọng trong lúc này thì ở nhà bồi bổ cho cô ấy, phục hồi sức lực trước, tinh thần sẽ tự nhiên mà sẽ tốt theo.” Cố Tự Giang tốt bụng dặn dò.

Trần Hoài gật đầu.

Cố Tự Giang thấy anh còn chưa đi, như có chuyện gì khó nói, không khỏi ngạc nhiên: “Còn chuyện gì sao?”

“Cậu… cậu có quen bác sĩ phụ khoa không?” mặt Trần Hoài hiếm thấy vẻ mất tự nhiên thế này, còn có vẻ hơi khó xử.

“Có chuyện gì?” vẻ mặt bình thường vô cảm của Cố Tự Giang cũng phong phú hẳn lên.

“Tối qua tôi…” Trần Hoài tự mắng mình trong lòng.

“Chết tiệt! Không phải cậu chọn ngay thời điểm này mà ngủ với cô ấy đấy chứ?” Cố Tự Giang phản ứng nhanh nhẹn, lòng đầy căm phẫn chất vấn.

“Ừ, hình như làm cô ấy bị thương---” Trần Hoài xấu hổ thì xấu hổ, nhưng mà vẫn nói rõ ràng điều anh lo lắng.

“Đệt! Ngủ lúc nào không ngủ mà chọn lúc này? Con gái nhà người ta chưa thoát khỏi đau khổ về cái chết người thân đó, con mẹ nó cậu thừa nước đục thả câu, cậu có phải là người không hả?” Cố Tự Giang tiện tay ném cây bút của mình vào người Trần Hoài.

Trần Hoài tay dài vững vàng bắt lấy.

Tình huống lúc đó anh không thể nói rõ ràng với Cố Tự Giang. Hơn nữa chủ yếu là chính anh khi đó chỉ muốn cho Lâm Giản có cơ hội trút hết nỗi lòng ra ngoài, nhưng mà dường như do anh không khống chế được sức lực của mình, Trần Hoài không chắc. Việc này bảo anh đi gặp người khác anh càng không mở miệng được. Tốt xấu gì cũng là bạn bè với Cố Tự Giang nhiều năm, chuyện khó nói này chỉ đành đến hỏi cậu ta.

Tuy là bạn bè từ nhỏ tới lớn, Cố Tự Giang một đống tuổi vẫn ngại hỏi chi tiết, mấy giây sau mới hỏi mơ hồ: “Vết rách nghiêm trọng không?”

“Không rõ ràng lắm.” Trần Hoài có sao nói vậy.

Cố Tự Giang hít sâu một hơi, miễn cưỡng khống chế xúc động muốn đánh Trần Hoài, “Có tạo thành đau đớn quá mức chảy máu gì gì---”

“Coi như có đi…”

“Có bị chảy máu nhiều và không ngừng không?”

“Vậy thì không.” Trần Hoài nói xong thấy Cố Tự Giang vẫn liên tục hít thở thật sâu, mặt vẫn vẻ một lời không nói hết, Trần Hoài ngượng ngùng tiếp tục hỏi han, “Cậu rõ chưa? Tình hình cô ấy có nghiêm trọng không? Có cần đưa cô ấy tới bệnh viện kiểm tra không?”

“Ông đây rõ ràng cái gì? Ông đây còn chưa.từng.có.quan.hệ, được chưa!” sắc mặt Cố Tự Giang đen như đít nồi, không biết là vì hoàn toàn không thể chịu nổi hành động của Trần Hoài hay là tức muốn hộc máu vì thua kém Trần Hoài khi cùng một tuổi mà tới giờ anh vẫn chưa có “quan hệ”.

Dù sao thì cũng tới để hỏi ý kiến, hơn nữa thời gian gần đây Cố Tự Giang luôn giúp đỡ anh nhiều việc lớn, Trần Hoài không thèm so đo với cậu ta.

Cố Tự Giang quở trách thì quở trách nhưng vẫn cầm bút ghi nhanh tên một loại thuốc mỡ đưa cho Trần Hoài, giọng cứng nhắc: “Theo cậu mô tả thì chỉ là vết rách nhẹ thôi. Bôi mỗi lần sáng – tối, tránh vận động mạnh, ở nhà dưỡng vài ngày thì không phải vấn đề lớn.”

“Ừ.” Trần Hoài khiêm tốn gật đầu. Lần đầu tiên anh phát hiện công việc sống lâu trăm tuổi của Cố Tự Giang thực sự khá tốt…

“Mà này, đừng mua ở đây, đừng nói thuốc do tôi kê đơn, cút ra tiệm thuốc bên ngoài mua. Ông đây không muốn mất mặt chung với cậu.” hôm nay Cố Tự Giang giống như ăn thuốc súng, nổ đùng đùng suốt.

“Đừng lo, không tổn hại y đức của cậu. Chờ tôi giải quyết xong mọi việc, hôm nào mời cậu ăn cơm.” Trần Hoài biết được vấn đề của Lâm Giản không nghiêm trọng, yên tâm hơn, quay người chuẩn bị ra ngoài.

“Giúp cậu nhiều việc như vậy, cậu nên mời tôi ăn cơm cả đời đấy!” Cố Tự Giang không khách sáo.

“Được thôi, lúc nào cậu muốn ăn thì cứ gọi điện thoại là được.” Trần Hoài cười với anh, sau đó quay về chỗ Lâm Giản.

Trần Hoài về không bao lâu, Lâm Giản trở mình, mở mắt, ngủ một giấc dài như vậy, tình trạng cô đã tốt hơn nhiều.

“Dậy rồi à?” Anh nằm nghiêng, vươn tay ôm cô vào lòng.

“Dạ.” Cô cọ vào ngực anh. Nhưng mà vừa cử động, Lâm Giản đã thấy thân thể mình bỏng rát, cô vô thức nhíu mày, cố gắng không để Trần Hoài phát hiện.

Nhưng Trần Hoài đã lấy một tuýp thuốc trên tủ đầu giường đưa tới cùng tăm bông, “Bác sĩ nói thoa vào sáng với tối, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ ổn.”

Trần Hoài nói xong thì đứng lên định rời đi, Lâm Giản giơ tay kéo anh lại.

Quen biết với anh lâu như thế, lần đầu tiên cô mới nhìn thấy vẻ mặt anh đỏ lên trên màu da rám nắng rất khả nghi.

Thậm chí anh còn né tránh ánh mắt cô, giống như đứa trẻ làm chuyện xấu sợ bị cô trách phạt.

“Trần Hoài…” cô nhịn không được kêu tên anh, vươn tay khẽ chạm mặt anh, quả nhiên nóng bừng như muốn bốc hơi. Không ngờ người này da mặt dày như vậy mà cũng có lúc xấu hổ.

“Lần sau anh sẽ nhẹ hơn.” Anh nhẹ nhàng giải thích, lại như lời hứa.

Anh vừa dứt lời, Lâm Giản đã hôn qua.

Người đàn ông này, cô thật sự yêu đến tận tâm can. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK