Sáng sớm ngày hôm sau, một nhà Miêu Nhi đang dọn bànchuẩn bị ăn điểm tâm thì Tống Nhân Nha Tử đã tìm đến cửa, haihàm răng chuột khoa trương kêu lên:“Ai u, Vương Nhị gia, đang ănđiểm tâm sao, chậc chậc, viện này của các ngươi cũng thật đủ khíkhái so với nhà giàu ở trấn trên cũng không kém là mấy nhỉ?”
Hừ, lời này nói ra cũng thật là dễ nghe đi, bất quá chỉ là mấy gianngõa ốc, có thể so sánh với hoa viên nhà người ta sao?
“Cũng bình thường thôi, dù sao cũng chỉ là một nơi để ở” Ngô Tô Nhi cũng mỉm cười nói.
“Xung quanh mười dặm bát hương thì nơi để ở này là nhất đẳngnhất, nhìn cũng biết phát ra đại tài”
“Thôn nhỏ, trấn nhỏ, nói cái gì phát, cái gì tài, bất quá chỉ tiếtkiệm được một số tiền cấp bọn tiểu bối dựng lên một nơi để ởthôi. Ngươi đã dùng điểm tâm chưa? Nếu chưa thì ngồi xuốngcùng ăn với chúng ta luôn”
“Không cần, không cần, đã dùng rồi. Yêu, Đại Trụ đều đã lớn nhưvậy rồi sao, cũng nên cưới vợ rồi nhỉ, Lý Giai Nhi kia có vừa lòngkhông? Nếu không tốt, sao sao còn có mấy người nữa, sẽ đưa đếncho ngươi chọn”
“Ngươi đừng nói bừa, ta, ta mới không phải là người như vậy” ĐạiTrụ nghe thế mặt đỏ lên, ra sức phản bác nói.
“Còn xấu hổ cái gì, có tiền thì muốn cái gì mà chẳng được…”
“Tống sao sao, ngươi muốn gì thì cứ nói thẳng ra, ngươi muốn baonhiêu tiền thì được, đừng rào trước đón sau nữa, cũng đừng dùng công phu sư tử ngoạm,chúng ta làm cho xong đi” Ngô Tô Nhi đánh gãy lời nói càng ngàycàng khó nghe của Tống Nhân Nha Tử.
“Lý Giai Nhi sinh dục rất tốt thì không nói, người lại chịu khó, lãothân vốn định đưa hắn đến một nhà giàu có để hưởng một cuộcsống tốt, nhà người ta còn có thể xuất thủ ra một số tiền kha khá,ít nhất là hai mươi hai lượng bạc” Tống Nhân Nha Tử thấy thế cũngkhông tái đông xử tây lạp, trực tiếp báo cái giá trên trời.
“Hai mươi hai, ngươi không thấy là quá cao sao?” Vương Đại Trụkinh hô một tiếng.
“Cho nên mới nói người có tiền thì mới có thể mua được sao” TốngNhân Nha Tử dào dạt đắc ý nói.
“Ngươi tên hỗn đãn này, ta liều mạng với ngươi, ta chết cũng sẽkhông đi đến địa phương dơ bẩn đó”
Từ khi Tống Nhân Nha Tử vàocửa thì sắc mặt Lý Giai Nhi đã tái nhợt, cả người phát run mạnh mẽxông lên, dùng tay xô Tử Nhân Nha Tử ngã xuống đất, không quantâm hắn lớn hơn mình cả một cái đầu.
“Ôi, ôi, lão thân hảo ý muốn mang ngươi đi hưởng phúc, ngươiđúng là một tiện nhân không biết phân biệt tốt xấu…” Tống NhânNha Tử một mặt la to, một mặt mắng.
Ngô Tô Nhi làm bộ tiến lên đỡ Tống Nhân Nha Tử dậy, cố ý đụngvào Lý Giai Nhi mấy cái, rồi mới kêu Miêu Nhi đem Lý Giai Nhikéo đi “Tống sao sao, ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, Lý Giai Nhi làmột ca nhi ương ngạnh, nếu ngươi cương quyết đưa hắn đến địaphương đó, không chừng tiền còn chưa thu được mà người cũngkhông còn, hắn nếu một lòng buông tha cho sinh mệnh, ngươicũng phòng không được nha”
Tống Nhân Nha Tử nhờ sự giúp đỡ của Ngô Tô Nhi mà đứng lên,một bên mắng không ngừng, một bên lấy tay vỗ vỗ bụi trên người“Hừ, nếu hắn cứ khăng khăng muốn ở đây chịu khổ, lão thân cũngkhông cần hết lòng vì hắn mà lo liệu, lấy mười lượng bạc đưa đâyrồi ta sẽ đưa cho các ngươi khế bán thân”
“Tống sao sao, dù sao cũng là bà con chòm xóm với nhau, ngươicoi như làm thêm một chuyện tốt đi, tích thêm chút công đức tạophúc cho con cháu, trong thôn thì nhà ai cũng khó khăn cả, ngươikhông phải không biết” Ngô Tô Nhi lôi kéo Tống Nhân Nha Tử nói.
“Hừ, nghe ngươi nói kìa, đại viện tử cũng đều đã làm, còn bớt chúttiền ấy của lão thân, tám lượng bạc, một cắc cũng không đượcthiếu”
“Miêu Nhi, đem cây kéo ngày hôm qua của ngươi đưa cho Lí Giai Nhi, coi như cho hắn làm kỷ niệm, sau đó kêu hắn đi theo Tống saosao để hưởng phúc” Ngô Tô Nhi lãnh hạ âm thanh, phân phó nói.
Miêu Nhi vừa định nói Vương Đại Trụ đi lấy, chưa kịp lên tiếngđã thấy hắn hồi ốc, trong tích tắc nhảy ra đưa cây kéo cho Miêu Nhi.
Tống Nhân Nha Tử thấy ánh mắt căm thù của Lý Giai Nhi, tronglòng kinh hãi, sợ hắn sẽ cầm kéo hướng chính mình đòi mạng, lậptức liền đoạt lấy cây kéo trong tay Miêu Nhi “Này không phải làmuốn hại lão thân sao, sáu lượng hai, cũng không thể lại làm cho
lão thân bớt thêm nữa đi”
“Phi, ngươi cái đạo đức giả, ta rõ ràng thấy ngươi đưa cho Thẩmsao sao nhẫn tâm kia hai lượng bạc, như thế nào bây giờ lại giốngnhư làm phước” Lý Giai Nhi hiển nhiên không phải là một ca nhingu ngốc, biết Tống Nhân Nha Tử sợ chết, một bước nhảy đếntrước mặt hắn, hung tợn nói.
Tống Nhân Nha Tử bị hù vội vàng lui nhanh ra sau, suýt nữa lại bịté, có chút thở hổn hển nói: “Ngươi thấy thì đã sao? Đừng tưởnglão thân không có biện pháp bắt ngươi, nếu chọc giận ta, ta chỉcần dùng vài đồng tiền kêu hai cái vô lại, lập tức trói ngươi bắt đi”
“Tống sao sao, ba lượng hai, ngươi không bị mất tiền, cũng khôngcần đi thêm chuyến nữa, này nhi không hiểu chuyện, ngươi cũngđừng cùng hắn so đo làm gì” Ngô Tô Nhi lôi kéo Tống Nhân Nha Tử,ôn tồn khuyên nhủ.
“Hừ, lão thân cũng đã vì hắn chạy biết bao nhiêu lộ, thôi, Đại Trụcũng là lão thân nhìn từ lúc nhỏ lớn lên, ba lượng rưỡi, không thểbớt được nữa” Tống Nhân Nha Tử oán hận nói.
Ngô Tô Nhi cau mày, ở trong lòng thầm nhủ thôi quên đi, năm nayăn mặc theo mùa nên quần áo còn có thể tái mặc lại “Hảo, theonhư ngươi nói vậy, ngươi ngồi đợi một lát, uống một ngụm trà,Miêu Nhi nhanh đưa trà lên” Ngô Tô Nhi một bên gọi Miêu Nhi,
một bên vào nhà lấy ba lượng rưỡi.
Tống Nhân Nha Tử tỉ mỉ đếm đi đếm lại hai lần, mới từ trong lònglấy ra hai tờ giấy có thủ ấn, trước đây nhà Vương Nhịcòn khá giả, cũng từng niệm quá hai ngày thư, tiếp nhận khế bánthân nhìn kỹ một lần rồi mới nói: “Không có vấn đề”
“Chậc chậc, đã nói là nhà các ngươi có nhiều tiền, tiền chính làdùng để chi tiêu cho những lúc như thế này, Đại Trụ, về sau nếulại muốn mua nhi, nhất định phải tìm Tống sao sao nha, bảo đảmngươi sẽ vừa lòng…”
“Tống sao sao, không chậm trễ ngươi nữa, ngươi về thông thả” NgôTô Nhi thấy Tống Nhân Nha Tử lại bắt đầu nói hưu nói vượn, liềntrực tiếp đuổi khách.
“Các ngươi ở lại, lão thân đi trước” Tống Nhân Nha Tử uống hếttách trà, lại cầm cái bình trên bàn lắc lắc, không thấy bên trongcòn gì nữa, rồi mới cất bước đi ra ngoài.
“Vương Đại thúc, Vương sao sao, đại ân của các ngươi, cả đời Lý Giai Nhicon cũng sẽ không quên, về sau con cũng sẽ giúp các ngườilàm việc, làm cả đời” Lý Giai Nhi quỳ trên mặt đất, mắt hàm chứa lệnói.
“Được rồi, được rồi nói những lời này làm cái gì, đừng quỳ trên mặtđất nữa, về sau cứ ở lại nhà Vương sao sao, theo lý mà nói thì khếnày đối với chúng ta cũng vô dụng nhưng mà con cũng biếtThẩm sao sao là người không biết nói đạo lý, nên khế này trước cứlưu trữ lại để về sau hắn có nháo đén cửa thì vẫn có cái làm bằngchứng” Ngô Tô Nhi kéo Lý Giai Nhi ôm vào trong ngực, thấp giọnggiải thích.
“Không sao cả, con vốn chính là được các người mua về”
“Nói nói cái gì, con nha, cứ coi đây là nhà của mình, về sau liềncùng Miêu Nhi trụ một gian phòng, hai người cũng có bạn,khế bán thân này con cứ giữ lấy, sẽ không có ai đối với conbất lợi”
“A sao, A sao, ăn cơm, ăn cơm, bọn con sắp chết đói đến nơi rồi”
Hai đứa sinh đôi hiện tại đã muốn nhớ kỹ đạo lý “lúc người lớnđang nói chuyện thì tiểu hài nhi không nên xen mồm vào”, chỉ cầncó ngoại nhân ở đó, bình thường sẽ không tái nói bừa.
Người một nhà lại tiếp tục đánh răng, rửa mặt, sau một phen bị épbuộc thì mới có thể ngồi xuống ăn điểm tâm. Nếm qua điểm tâm,Lý Giai Nhi liền dành thu bát, lại kiên trì muốn cùng Vương Nhị đixuống ruộng, vẫn là Ngô Tô Nhi nói đêm nay sẽ phải trụ trongphòng Miêu Nhi, như thế nào cũng phải thu thập một phen, lạilấy vài bộ quần áo Vương Đại Trụ mặc không vừa, gọi hắn sửa sửalại, rồi mới đem đồ đó đặt vào trong phòng.
Sau đó, Miêu Nhi mới phát hiện chính mình cư nhiên bị thấtnghiệp, vốn Ngô Tô Nhi không cho mình xuống ruộng, mỗi ngày ởnhà giặt quần áo, đem thức ăn cho trư ra, băm, nấu hảo, chuẩn bịđồ ăn cho một ngày, sửa sang lại vườn rau trong viện, một ngày
cũng liền trôi qua.
Hiện tại, Lý Giai Nhi chỉ cần nhìn thấy Miêu Nhi làm việc, lập tức liền buông kim trong tay xuống, đoạt lấy việccủa Miêu Nhi, người kia tay chân nhanh nhẹn, động tác tuyệtđối mau gấp đôi so với Miêu Nhi có thừa. Sau một lúc, khôngchỉ giặt tốt quần áo, nấu tốt thức ăn cho trư, đem sâu trong vườnrau bắt qua một lần, còn quét tước nhà cửa sạch sẽ, xe chỉ luônkim cũng nhanh nốt, xem một hồi Miêu Nhi liền hoa cả mắt.