Kỳ thực, ca ca Ngô Tô nhi Ngô Hữu Tài là một người thành thật, đại cẩu tử, nhị cẩu tử, tam cẩu tử cả ba đứa đều giống Ngô Hữu Tài đều là mấy đứa nhỏ thành thật. Duy chỉ có tẩu sao sao của Ngô Tô nhi Mã Hoa nhi là một người nhiều chuyện. Thời điểm trước khi gặp thiên tai, hoàn cảnh Ngô gia cũng xem như khá tốt, sau một hồi thiên tai lại thêm nhân họa, hết thảy khó khăn liền bắt đầu từ đó, Ngô Hữu Tài cùng Mã Hoa nhi bỏ lỡ cứu tế của quan phủ, so với các nhà khác thì gian nan hơn rất nhiều, Mã Hoa nhi bắt đầu không an phận, đầu tiên ở trong thôn đại náo một phen, kết quả không đòi được cái gì mà còn đắc tội người trong thôn của mình, rồi sau đó cả ngày tính kế, tìm cách như thế nào để chiếm chút tiện nghi về mình.
“Tam cẩu tử, sao ngươi lại trở về một mình?” Đang ở trong một cái lều tranh bán lộ thiên, Mã Hoa nhi vừa xào rau vừa cất giọng the thé lên hỏi tam cẩu tử.
“Ngày mai không cần đến trường, mọi người bên đó bận chiếu cố tiểu bảo bảo?” Tam cẩu tử thành thật đáp.
“Bọn họ nhiều người thế chẳng lẽ lại không có một người rảnh rỗi, ngươi nếu xảy ra chuyện gì thì biết tìm ai đây?” Mã Hoa nhi kích động quơ quơ cái xẻng, lớn tiếng nói.
“A sao, ta đây, ta đây đã muốn tám tuổi…” Tam cẩu tử hiển nhiên không có dự đoán được Mã Hoa nhi sẽ kích động đến như thế, có chút kinh ngạc nói.
“Kia cũng không thể kêu ngươi một mình trở về?” Mã Hoa nhi không chú ý đến tiểu nhi tử của mình đang mất tự nhiên, tiếp tục kêu la nói.
“A sao, đây là di sao sao đưa ta mang về” Tam cẩu tử đem bịch trứng gà đưa cho Mã Hoa nhi xong, liền vội vàng đi tới bếp để thêm củi vào lò.
Mã Hoa nhi mở bịch ra, thấy trong đó có mấy cái trứng gà, sắc mặt mới tốt lên được một chút.
“Cha, đại ca, nhị ca còn chưa trở về sao?” Tam cẩu tử phiền muộn hỏi.
“Bọn họ còn đang cuốc đất, đến khi trời tối mới về” Mã Hoa nhi nhanh nhẹn bước tới xào rau, nhìn tiểu nhi tử một tháng mới trở về một lần, khẽ cắn môi đem ba cái trứng gà đánh lên, sau đó đổ vào xào chung với rau hẹ.
Tam cẩu tử nghe xong, chỉ “Ân” một tiếng liền không nói nữa, ngược lại Mã Hoa nhi, khi thấy tiểu nhi tử của mình trở về vẫn rất là cao hứng, không ngừng hỏi lung tung này nọ.
“Vương Hưng không muốn đến trường mà muốn theo mèo con lên cửa hàng trấn trên học buôn bán?” Thanh âm Mã Hoa nhi không tự chủ được mà cao lên.
“Ân, ngày đó, lúc đang ăn cơm chiều, Vương Hưng đã nói như vậy” Tam cẩu tử đáp.
Mã Hoa nhi nghe xong không lên tiếng, tròng mắt lại bắt đầu loạn chuyển.
Buổi tối, Ngô Hữu Tài, đại cẩu tử, nhị cẩu tử trở về thấy tam cẩu tử ở nhà, liền cao hứng một hồi, người một nhà ăn một bữa cơm vô cùng náo nhiệt.
“Hữu Tài, nhị cẩu tử của chúng ta đi học buôn bán có được không?” Mã Hoa nhi dùng khuỷu tay đẩy đẩy Ngô Hữu Tài đang nằm bên cạnh mình hỏi.
Mã Hoa nhi đến nhà Ngô Tô nhi náo loạn vài lần, Ngô Tô nhi cùng Vương Nhị tuy không nói gì, nhưng Lí Giai nhi cũng là một ca nhi lợi hại, nhìn hòa khí, nhưng lại nói năng cẩn thận, Mã Hoa nhi cái gì tiện nghi cũng chưa chiếm được, càng đừng nói đến việc tiếp xúc với tất cả mọi người trong nhà Vương Nhị. Hiện tại, Mã Hoa nhi rốt cuộc đã nghĩ ra, Ngô Tô nhi cùng Vương Nhị chắn chắn vẫn còn nhớ đến thân đại ca của mình, chỉ cần để Ngô Hữu Tài đi, tám chín phần mười sẽ thành công, chỉ là Ngô Hữu Tài là một người ngu xuẩn, nếu không bị buộc đến đường cùng, hắn sẽ không bước chân tới trước cửa nhà bọn họ.
“Ngươi chớ hồ nháo, tính tình của nhị cẩu tử ngươi cũng không phải không biết!” Ngô Hữu Tài vừa nghe xong liền biết Mã Hoa nhi có chủ ý gì, học việc buôn bán không phải là một chuyện dễ dàng, nhà mình chỉ cũng có con mèo nhỏ là gả cho Lí Học Tuấn biết buôn bán.
“Ta hồ nháo cái gì. Ngươi xem, đại cẩu tử năm nay đã mười ba tuổi rồi, có người nam nhân nào đến mười ba tuổi mà vẫn chưa có ca nhi hay không, nhị cẩu tử cũng đã được mười tuổi, ngươi nhìn nhà của chúng ta bây giờ đi…” Mã Hoa nhi nghe xong lời nói của Ngô Hữu Tài liền lập tức ngồi bật dậy, cách tấm chăn đấm đá lên người của Ngô Hữu Tài.
Ngô Hữu Tài cũng không lên tiếng, từ khi tiểu ca nhi của mình bị sảy mất lúc đang trên đường chạy trốn, lúc trở về lại không có cuộc sống ổn định, tính tình của Hoa nhi liền càng ngày càng tệ. Hắn biết Hoa nhi đang đau khổ trong lòng, chính mình cũng đồng dạng như vậy, lời nói của Hoa nhi toàn bộ đều là sự thật, nhưng cũng không thể nhờ người khác mãi như vậy được.
“Nhà chúng ta có đến bốn người đàn ông, đều có đủ tay đủ chân, sợ gì không xây nổi phòng ở. Chuyện của đại cẩu tử cũng không đến nỗi cấp bách lắm” Ngô Hữu Tài chờ Mã Hoa nhi náo loạn xong, mới khàn giọng lên tiếng.
“Sao lại không vội? Nhà chúng ta như vậy, có ca nhi nhà nào nhìn trúng chứ, ô ô…” Mã Hoa nhi không từ bỏ khóc lên “Tam cẩu tử thì đang đi học, về sau như thế nào còn chưa biết được, nhị cẩu tử tuy nói không thông minh, nhưng cũng là một đứa thành thật, lại có khí lực. Lí Học Tuấn là người có công danh, nghe nói mèo con của bọn họ ở trấn trên mở rất nhiều ***, để nhị cẩu tử vào trong cửa hàng giúp hỗ trợ cũng không phải chuyện gì lớn, ta đây đi hỏi ca nhi cho đại cẩu tử cũng có cái để nói ra, nhị cẩu tử, tam cẩu tử đều có chỗ đi, nơi này về sau liền cấp cho đại cẩu tử…”
Ngô Hữu Tài trầm mặc một lát, phiền muộn nói:”Mau ngủ đi, ngày mai ta sẽ đưa tam cẩu tử qua đó”
Mã Hoa nhi nghe xong liền vui vẻ trong lòng, lắc lắc bả vai của Ngô Hữu Tài nói:”Đây chính là ngươi nói, ngày mai không được đổi ý, nghe không”.
“Được rồi, ngủ đi” Ngô Hữu Tài ở trong lòng thở dài một hơi, vì tính toán tương lai cho mấy đứa nhỏ, mình phải mặt dày đến đó thôi.
Buổi chiều ngày hôm sau, Ngô Hữu Tài đỏ mặt, ấp úng cùng Ngô Tô nhi nói chuyện của nhị cẩu tử, Ngô Tô nhi không lên tiếng.
“Tô nhi, nếu khó xử thì thôi đi, đại ca, đại ca cũng không còn cách nào” Ngô Hữu Tài thấy Ngô Tô nhi không nói lời nào, liền có chút bối rối nói.
“Cũng không phải, đại ca, ta đây biết ngươi khó xử, đại cẩu tử cũng đã mười ba tuổi rồi đi, ta đây sẽ giúp ngươi để ý ca nhi thích hợp với nó, còn về chuyện của nhị cẩu tử, phải đợi mèo con bọn họ trở về rồi nói sau”.
“Kia, đại ca đi về trước…” Ngô Hữu Tài có chút xấu hổ xoa xoa tay nói.
“Đại ca, không cần vội, ở lại ăn cơm chiều đi, mèo con cùng Lí Học Tuấn vào thời điểm thu hoạch sẽ trở về hỗ trợ, ta sẽ giúp ngươi hỏi một chút” Ngô Tô nhi lôi kéo đại ca của mình nói, nhìn mái tóc hoa râm trên đầu của Ngô Hữu Tài, cái mũi cũng không khỏi đau xót, mới có vài năm thôi a, tóc đã bạc thành như vậy.
“Không cần, tam cẩu tử đã phiền toái các ngươi, ta đây còn phải đi về để cuốc đất” Ngô Hữu Tài nói.
“Cũng không tốn bao nhiêu thời gian, ngươi cứ nghỉ ngơi một lát đi, hôm nay ta sẽ đi nhóm lửa sớm một chút, ăn cơm xong rồi hẳn đi” Ngô Tô nhi sẵng giọng trách.