“Ân, hô, tháng năm tới đây là ta được mười một tuổi” Miêu Nhimang theo chút buồn ngủ đáp, vài ngày ngủ trên xe ngựa làm choMiêu Nhi thập phần hoài niệm chiếc giường, Miêu Nhithoải mái thở ra một hơi, nói.
Lý Học Tuấn cười nhẹ hai tiếng, không có hảo ý nắm lấy bàn tayđang khoát trên bụng của Miêu Nhi, sau đó bắt đầu di chuyểnxuống dưới, cầm lấy mục tiêu, tiểu điểu nhi so vớinam căn của đàn ông khéo léo hơn rất nhiều, hơn nữa lại không cólông mao cứng rắn.
“A, huynh làm cái gì, mau lấy tay ra” Miêu Nhi kinh hô mộttiếng nói.
Cảm giác được Miêu Nhi đang muốn chạy trốn, Lý Học Tuấnkhông chút do dự hơi hơi tăng khí lực trên cánh tay của mình lại“Miêu Nhi, nhi đã sắp mười một tuổi, có thể làm một ít chuyệnkhoái hoạt, có phải hay không, hử?”
Miệng Lý Học Tuấn kề sát vào bên tai của Miêu Nhi nói, tiếptheo là một luồng khí ẩm ướt mang theo âm mũi vọt vào vành taimẫn cảm của Miêu Nhi, lỗ tai Miêu Nhi bắt đầu trở nênphát sốt. Môi của Lý Học Tuấn dán sát vào vành tai nhuyễn hồ hồcủa Miêu Nhi, trong lòng lập tức ngứa ngáy, nhịn không đượché miệng hàm trụ vành tai của Miêu Nhi, dùng răng nanh nhẹnhàng cắn cắn, trên tay cũng bắt đầu hoạt động linh hoạt.
Kiếp trước là một lão xử nam, trừ bỏ khi còn đang đi học trunghọc cùng mấy đứa bạn cùng phòng hồ nháo, dùng tay sờ lẫn nhau,nhiều nhất vẫn là dựa vào chính mình để phát tiết, kiếp trước lạichưa bao giờ trải qua chuyện này, nên cậu đích thực vẫn còn làmột tiểu thí hài thanh thuần.
Miêu Nhi bị Lý Học Tuấn trêndưới giáp công, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, trong lòng nghĩlàm như vậy hình như không tốt lắm, nhưng thân thể lại luyến tiếctư vị tuyệt vời này, đồng thời còn cảm khái người dân nơi đây đúnglà trưởng thành sớm a.
Kỳ thật, người dân nơi đây bởi vì mười một tuổi đã bắt đầu hiểusự, nên phần lớn đều thành hôn, mười ba mười bốn tuổi hơn phânnửa là đã có đứa nhỏ, mãi cho đến hai mươi mấy tuổi đều rất dễsinh dưỡng đứa nhỏ, ba mươi tuổi trở vềsau tỷ lệ đó liền giảm xuống đáng kể, hơn nữa đàn ông ở thời điểmhai mươi mấy tuổi cũng là tối cường, đến bốn mươi tuổi cơ bảncũng không có mấy ý nghĩ về phương diện kia.
Đa số người dânnếu có thân thể khỏe mạnh đều có thể sống đến sáu mươi mấytuổi, bảy mươi được xem như là đã thọ. Số lượng sinh dưỡng đứanhỏ là từ hồng chí bên mắt trái của ca nhi quyếtđịnh, hồng chí màu sắc càng đậm càng đẹp lại càng dễ hoài thượngđứa nhỏ, điều tối trọng yếu là nhi đối với chuyện này có nhu cầukhá lớn, điều này tự nhiên làm tăng số lần sinh hoạt vợ chồng, bởivậy cơ hội mang thai lại càng nhiều, hình thành nên một vòng tuầnhoàn tốt.
Chính là, nhi dễ dàng sinh dưỡng chỉ chiếm tỷ lệ mộtphần ba trong số tất cả nhi trên toàn đất nước, cho nên số lượngtiểu hài tử được sinh ra cũng không thể nào cao được, quan phủvẫn duy trì việc cho dân chúng sinh dưỡng nhiều, vì thế cố ý banbố điều lệ tiểu hài tử nếu chưa tới tám tuổi thì không cần phải nộpthuế. Bình thường dân chúng tuy nói là chú ý đến phẩm hạnh củanhi, nhưng đối với việc chưa thành hôn mà đã mang thai, nhiềulắm cũng chỉ nhàn thoại vài câu thôi.
Miêu Nhi cũng nằm trong loại hình có hồng chí vừa đậm lạivừa đẹp, nếu là ca nhi khác ở tuổi này có lẽ đã sớm cảm giác đượcphương diện kia, nhưng Miêu Nhi lại bị kinh nghiệm sống ởkiếp trước chi phối nên vẫn cho rằng chính mình vẫn còn nhỏ, cònchưa tới thời điểm để làm chuyện kia, vì vậy mà chưa bao giờ cảmthụ qua một lần, cho nên lần này rất nhanh đã bị Lý Học Tuấn khơimào.
“Aa… ô…. a….huynh…..huynh không nên cử động… mau…. mau buông ra”Miêu Nhi lấy tay chặn lại cái tay đang không thành thật của Lý Học Tuấn, run run nói.
“Không có việc gì đâu, Miêu Nhi, cứ hảo hảo mà hưởng thụ đi” Lý Học Tuấn nghĩ đến Miêu Nhi là lần đầu tiên trải qua sự tình nàynên nhi có chút khẩn trương, nhẹ giọng an ủi nói, đồng thời taykia để ở trước ngực của Miêu Nhi, chuẩn xác tìm được điểmnổi lên, cách nội y mỏng manh nhẹ nhàng đùa giỡn, trước dùnghai ngón tay nhéo nhéo sau đó chậm rãi kéo nó ra, rồi tiếp tục vặnxoắn nó lại, Lý Học Tuấn cứ lặp đi lặp lại mãi việc đó…..
Thân mình Miêu Nhi theo động tác của Lý Học Tuấn mà cửđộng bị chậm lại, hai tay nguyên bản giữ chặt tay của Lý Học Tuấnđã sớm buông ra, vô lực đặt ở một bên, miệng không tự chủ đượcmà phát ra âm thanh “Ô ô” không biết là do khóc hay là do hưởngthụ.
“Ô…. ân… ô… Lý Học Tuấn…huynh…huynh… A.. tay huynh… tay…” Miêu Nhi khóc không thành tiếng nói: “Trước… ô…. trước… dừng…. dừnglại…..”
“Ha ha, Miêu Nhi, trước kia nhi chưa từng tự mình lộng qua?”Lý Học Tuấn cảm nhận được sự trúc trắc của Miêu Nhi, có chútngạc nhiên hỏi.
“A…. ân… không… không… a… ai lại… hô…lại làm loại chuyện này… a..aaa”Miêu Nhi rốt cuộc phát ra một tiếng kêu dài, hưởng thụ khoáicảm lần đầu tiên ở kiếp này của mình, cả người nhũn ra dán ở trêngiường.
“Nột, khăn tay, nhi tự mình lau, hay là để ta giúp?” Lý Học Tuấntừ trong hành lý lấy ra khăn lau của mình đưa tới trước mặt Miêu Nhi, thấp giọng nói, khóe miệng mang theo ý cười đều giấukhông được.
Miêu Nhi bình tĩnh trở lại nhanh chóng đoạt khăn qua, xoayngười lung tung lau mấy cái, nằm ở trong chăn nói: “Huynh sao lại như vậy chứ?”
“Miêu Nhi, đưa khăn cho ta, chuyện này không phải là bình thườngsao?” Lý Học Tuấn đưa tay vào trong chăn mò mẫm nói.
“Khăn, ngày mai tự ta sẽ giặt, huynh về sau không được như vậynữa” Miêu Nhi nhỏ giọng nói, dù sao mình cũng đã thích đếnnhư vậy, nếu Lý Học Tuấn tỏ vẻ không có chuyện gì, thì mìnhhưởng thụ cũng không có gì không đúng cả.
Lý Học Tuấn đoạt lại khăn, tiến đến bên tai Miêu Nhi nói: “Rađược, không phải là rất tốt sao, này cũng không phải chuyện xấunha”
“Huynh tránh ra, không cần dựa vào gần như vậy, tóm lại về saukhông được làm như thế nữa” Miêu Nhi cảm giác được lỗ taiđang nóng lên của mình bị một dòng nhiệt khí ẩm ướt đảo qua,trong lòng tê rần, dùng lưng đưa về phía Lý Học Tuấn, nói thầm.
“Được rồi, mau ngủ đi” Lý Học Tuấn đem khăn nhét vào lại bọchành lý của mình, ân, đây là lần đầu của Miêu Nhi nha, phảihảo hảo lưu giữ lại mới được, sau đó quay về giường ôm Miêu Nhi nói chuyện.
Chạy vài ngày đường Miêu Nhi rất nhanh đã đi vào giấc ngủ,trong mộng Miêu Nhi biến trở lại thành bộ dáng nam nhânthành thục của kiếp trước, một cái eo nhỏ của muội muội đặt lêntrên người của chính mình, tận lực bồi tiếp một trận mây mưa thấtthường, thích đến chính mình phải liên tục kêu to, không đượchoàn mỹ chính là muội muội thật sự quá lớn, đặt ở trên mặt củamình làm mình ngay cả thở đều thực khó khăn.
“Hô, cáp, cười chết ta, mau đứng lên” Miêu Nhi kêu xongnhững lời này liền tỉnh lại, phát hiện nguyên lai chính mình khôngbiết khi nào thì đã trở mình lại, mặt chôn vào trong lòng của Lý Học Tuấn, còn bị Lý Học Tuấn gắt gao ôm, khó trách lại buồn cườinhư vậy.
Một sự kiện khác làm Miêu Nhi xấu hổ thêm chính làở trên quần mình lại có cảm giác ẩm ướt, chính mình cư nhiên lạimộng xuân, hơn nữa nam căn của mình còn để trên người của Lý Học Tuấn.
Nhìn gương mặt anh tuấn đang ngủ say của Lý Học Tuấn, nghĩ đếnđêm qua hắn đối với mình làm chuyện kia, sau đó còn hại mìnhbuổi tối bị mộng xuân cùng cục diện xấu hổ hiện tại, Miêu Nhioán hận vươn một tay nắm lấy cái mũi của Lý Học Tuấn, nói:“Đềulà tại huynh làm việc vô liêm sỉ”
“Miêu Nhi, đừng nháo, để cho ta ngủ thêm lát nữa” Lý Học Tuấnquay cái đầu đi một chút, nói.
Lý Học Tuấn đánh xe ngựa vài ngày so với Miêu Nhi ngồi trongxe ngựa còn mệt hơn, Miêu Nhi chú ý tới quầng thâm nơi mắtcủa Lý Học Tuấn, phẫn nộ buông tay ra “Lần này bỏ qua cho huynh,lần sau… lần sauhuynh nếu làm như vậy nữa ta liền… ta liền….”
Liền như thế nào, chính Miêu Nhi cũng không biết.