• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Học Tuấn trong lòng thương nhớ Miêu Nhi, nên điều hànhcông việc đặc biệt nhanh chóng, kiểm kê hảo hàng hóa xong, lạichuẩn bị sẵn một chiếc xe ngựa, sau khi cùng mấy chưởng quỹ dỡtất cả hàng hóa xuống, rồi đưa ra phương thức phân phối hànghóa tốt, phần còn lại liền trực tiếp giao cho chưởng quỹ mình tintưởng, liền nhanh chóng lên xe chạy về Hoàng Hà thôn.

***

“A sao, người giặt quần áo à, Miêu Nhi đâu?” Lý Học Tuấn vừa vàosân thì thấy Ngô Tô Nhi đang bưng một chậu quần áo đi ra ngoài,cười hỏi.

“Ở trong phòng” Ngô Tô Nhi giương mắt nhìn Lý Học Tuấn mộtchút, ôn hòa đáp.

Lý Học Tuấn cảm thấy có chút kỳ quái, Ngô Tô Nhi luôn luôn là mộtngười nhiệt tình, lần này thế nhưng lại không quá hoan nghênhmình, chẳng lẽ là trách mình trên đường không chiếu cố tốt choMiêu Nhi.

“Không biết Miêu Nhi có nghĩ như thế không nữa?” Lý Học Tuấn lắcđầu, cười khổ hai tiếng, cất bước hướng đến gian phòng của Miêu Nhi.

“Học Tuấn ca, huynh tới rồi sao? Nhanh như vậy mà đã xong rồià?” Miêu Nhi ngẩng đầu, kinh hỉ kêu lên, tuy nói ở nhà rấtthoải mái, thế nhưng tất cả mọi người trong nhà đều không chomình đụng vào bất cứ thứ gì, lâu ngày mình cũng đâm ra buồnchán a.

“Ân, còn lại giao cho mấy chưởng quỹ là được” Lý Học Tuấn gậtđầu, thấy Miêu Nhi cũng không có giận mình, lúc này mới thởphào nhẹ nhõm.

Tỉ mỉ quan sát Miêu Nhi, sắc mặt đã trở nên hồng nhuận, haimá cũng không còn hãm sâu, tối trọng yếu là đôi mắt đã khôi phụclại thần thái giống như trước đây.

“Tiền bạc không có trở ngại gì chứ?” Miêu Nhi quan tâm hỏi.

“Đều hảo, còn nhi thì sao? Có hảo hảo ăn không đó? Buổi tốicòn gặp ác mộng không? Thân thể còn khó chịu chỗ nào không?”

“Ân, ta đã hoàn toàn bình phục rồi, huynh không cần lo lắng” Miêu Nhi qua loa đáp, bởi vì chuyện này mà Lý Học Tuấn đã chịunhiều vất vả, hơn nữa, bất luận mình giải thích như thế nào, thìNgô Tô Nhi cũng cho rằng chuyện mình bị bắt cóc Lý Học Tuấn phảichịu phần lớn trách nhiệm, đối với Lý Học Tuấn rất là oán giận.

Miêu Nhi giúp Lý Học Tuấn múc nước rửa mặt, rót một ly tràcho Lý Học Tuấn xong, sau đó hai người liền trốn vào trong phòng,Miêu Nhi cao hứng kể hết mọi chuyện cho Lý Học Tuấn nghe kểtừ khi hắn rời khỏi đây.

“Cha cùng mấy người khác đi đâu rồi?” Lý Học Tuấn nhìn khóe mắtMiêu Nhi cong lên, trong ngực liền ấm áp, ôn nhu hỏi.

“Cha, Đại Trụ ca, tẩu sao sao còn có Lý Thạch đều đi ra đồng rồi,Vương Hưng, Vương Tổ thì đi học, được rồi, hiện tại Tam Cẩu Tử,con của cậu cũng ở nhà của ta” Miêu Nhi khai báo nói.

“Miêu Nhi, có nguyện ý theo ta trở về trấn trên không?” Lý HọcTuấn lo lắng hỏi.

“Uhm, thế là tốt nhất, về đó thôi chứ hiện giờ ở nhà cũng khôngcần ta hỗ trợ làm việc gì, đến trấn trên, ta còn có chút việc để làm”Miêu Nhi vui vẻ đáp.

***

Lúc đang ăn cơm trưa thì bọn nhỏ nháo ầm ĩ cả lên nên Lý HọcTuấn liền đè xuống ý niệm muốn mở miệng trong đầu, chờ sau khiăn xong, mấy tiểu tử nháo ầm ĩ đó đều đến trường, lúc này Lý HọcTuấn mới cùng Ngô Tô Nhi và Vương Nhị nói: “Cha, A sao, hôm nay con tới đây là để đón Miêu Nhi trở về trấn trên”

Vương Nhị uống một ngụm nước hỏi:“Đã tới đây rồi sao không ởlại vài ngày rồi hẳn đi”

“Ha hả, trong *** có chút việc phải làm, còn phải chờ cho xongkỳ thi, lúc đó con sẽ cùng Miêu Nhi trở về đây ở mấy ngày” Lý HọcTuấn cười giải thích nói.

“Ngươi bận bịu như thế thì về trước đi, còn Miêu Nhi sẽ lưu lại đâyđể hảo hảo dưỡng thân thể” Ngô Tô Nhi buông chén bát đang thuthập ở trên tay xuống, tức giận nói: “Để Miêu Nhi ở nhà nghỉ ngơi làtốt nhất, lúc này trở về đó để bận bịu tiếp à?”

“A sao, con không có ý này mà” Lý Học Tuấn xấu hổ, giải thích nói.

“A sao, thân thể con bây giờ đã tốt rồi mà, cả ngày ở nhà lại khôngcó việc gì làm, sớm muộn gì con cũng sẽ bị nhàm chán làm chohoảng sợ” Miêu Nhi giúp đỡ nói.

“Không được, thân thể con thế kia, mấy lạng thịt trên người con còn chưa có trở về a, nếu không có A sao canh con, thì thân thể con sao có thể hảo lên được” Ngô Tô Nhi liếc mắt nhìnMiêu Nhi, hừ, đã bắt đầu biết bao che cho người của mình rồia~~~.

“A sao, con sẽ trông chừng Miêu Nhi thật kỹ, với lại ở trấn trên muathức ăn cũng tiện hơn nhiều” Lý Học Tuấn nói.

“Đúng vậy, nếu con ở trấn trên, mỗi bữa cơm đều phải làm thịt đểăn” Miêu Nhi bổ sung nói.

“Con ăn thịt được sao?” Ngô Tô Nhi hỏi ngược lại, mao bệnh củaMiêu Nhi chính là kiêng ăn, mình chính là người hiểu rõ Miêu Nhi nhất.

“Ha ha” Miêu Nhi ngượng ngùng cười mấy tiếng.

“Được rồi, được rồi, A Tô, chuyện của bọn nó thì để bọn nó tự giảiquyết đi, hai người nó cũng không còn nhỏ nữa” Vương Nhị đậpđập bàn gỗ khuyên nhủ.

“Quên đi, quên đi, Miêu Nhi muốn trở lại đó thì đi đi” Ngô Tô Nhithấy đôi mắt mong mỏi trên khuôn mặt gầy teo của Miêu Nhinhìn mình, ngực liền mềm nhũn đáp ứng “Bây giờ ta đồng ý,nhưng nếu lần sau trở về lại gầy như vậy nữa, thì ta sẽ không bỏqua đâu, Học Tuấn, con phải chú ý Miêu Nhi nhiều hơn một chút,Miêu Nhi lúc nhỏ đã bị sinh ra sớm hai tháng, thân thể vốn đã suyyếu”

“Con biết, con sẽ chú ý nhiều hơn” Lý Học Tuấn liên tục gật đầu, camđoan nói.

“Còn có, hai người các con ở trấn trên, phải chú ý an toàn, hiệntại thiên tai vừa qua khỏi, luôn sẽ gặp một số người không tốt” NgôTô Nhi dứt khoát buông chén bát đang thu thập ở trên ta xuống,dặn dò nói.

“Ân, lần này trở lại con chuẩn bị mua thêm mấy hạ nhân thành thật,sau đó an bài mấy người chuyên môn gác đêm” Lý Học Tuấn nói rakế hoạch của mình.

“Cũng tốt, lúc mua người nên chú ý nhiều một chút” Ngô Tô Nhi lúc này mới vừa lòng “Miêu Nhi, A sao giúp con thu thập đồđạc, mới ăn cơm xong, con nghỉ ngơi một lát đi”

“ A sao, để con tự làm” Miêu Nhi nhày dựng lên, hướng phòngmình đi đến.

“Ai, con chậm một chút, vừa mới ăn cơm xong đừng chạy nhanhnhư vậy” Ngô Tô Nhi hướng về phía bóng lưng của Miêu Nhi hôlên “Miêu Nhi, gấp cái gì a”

“A Nhị, giúp ta đem mấy con cá khô gỡ xuống, sau đó đưa cho Miêu Nhi mang về” Ngô Tô Nhi lấy ra một tấm vải đối với Vương Nhị nói.

“Được” Vương Nhị một bên đáp lời, một bên đứng lên.

….

Sau một hồi lộn xộn, Ngô Tô Nhi lại đem Miêu Nhi kéo đến mộtbên tỉ mỉ căn dặn, Vương Nhị thì vỗ vỗ vai của Lý Học Tuấn thấpgiọng nói: “Học Tuấn, con đã là người trưởng thành, Miêu Nhi cònnhỏ, chuyện đó con nên nhẫn nửa năm nữa, biết không?”

“Con hiểu được, người cứ yên tâm, chuyện này con có chừng mực” Lý Học Tuấn biết lần đi này khiến Miêu Nhi gầy thành như vậy,đại khái đã làm cho bọn họ sợ hãi, nên bây giờ bọn họ mới đặc biệtkhẩn trương như vậy.

….

“Miêu Nhi, conthành thật nói cho A sao biết, con có ra lần đầuchưa?” Ngô Tô Nhi hạ giọng hỏi Miêu Nhi.

“Cái gì?” Miêu Nhi nghi hoặc hỏi lại.

“Ít cùng A sao giả bộ hồ đồ đi, lần đầu ra tinh đó” Ngô Tô Nhi vỗvỗ tay Miêu Nhi.

“Ngạch, ha hả, A sao sao lại hỏi chuyện này” Miêu Nhi ánh mắtloạn phiêu, xấu hổ nói.

“Hô, có là tốt rồi, tuổi của con đáng ra phải sớm nên có, nhớ kỹ cảmgiác đó a, nghìn vạn lần đừng chịu đựng, lộng không được thì kêuLý Học Tuấn lộng giúp con, đừng nhẫn mà phá hư thân thể, cũngđừng qua loa mà làm cho xong, còn lộng nhiều quá cũng không tốtđâu” Ngô Tô Nhi dăn dò nói.

“Được rồi, A sao, chúng con phải đi” Miêu Nhi giống như trốnchạy tới bên người của Lý Học Tuấn, nói thực, tuy mọi người đềubiết loại sự tình, nhưng cũng không cần phải nói thẳng ra như thếa, người có da mặt dày đến đâu cũng phải xấu hổ a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK