Sau khi Lâm Khỏa Văn nghe thấy tiếng đóng cửa, mới đột nhiên mở mắt ra, dùng hai tay che môi của mình, trong lòng kinh hoàng không ngớt, cậu, cậu lại thừa dịp cô ngủ say mà hôn cô? Cảm xúc lạnh lạnh trên môi vẫn chưa tan, cô nỗ lực đè nén trái tim đang đập dồn dập, không sợ, không sợ, dù sao cô cũng đang ngủ, không sợ phải đối mặt với cậu. Cô khe khẽ cắn môi dưới, nở nụ cười, thật vui quá, quả nhiên cậu cũng thích cô. Chỉ là, “Nhất định phải chờ tớ” là có ý gì? Là chỉ ước hẹn mười tám tuổi sao? Nếu như vậy, cô có nên bày tỏ nữa hay không.
Trương Sùng Huyền quay trở về phòng nghỉ, Đàm Tinh cổ quái nhìn cậu, nhưng cậu làm như không thấy, chỉ thong thả ngồi xuống ghế sô pha. Đàm Tinh quay đầu nói với Cao Á Uy: “Em đi tắm hơi tiếp, hai người nói chuyện đi, đừng quấy rầy em nữa!”
Cao Á Uy vẫy vẫy tay, nhìn bóng lưng cô đi xa, anh phun một vòng khói rồi nói với Trương Sùng Huyền: “Về rồi sao?”
Trương Sùng Huyền liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh cũng không phải không nhìn thấy.”
Cao Á Uy hừ nhẹ một tiếng, nói: “Nói đi, cậu thừa dịp đại ca ngủ say làm gì rồi?”
Trương Sùng Huyền nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế sô pha, một lát sau mới nói: “Cậu ấy không ngủ.”
Cao Á Uy nhướng mày, tò mò hỏi: “Thức? Hay là giả bộ ngủ?”
Trương Sùng Huyền cảm thấy buồn cười: “Cậu ấy là một con đà điểu nhỏ, để cậu ấy ở một mình với tôi chỗ đó, còn không làm cậu ấy căng thẳng tới chết sao? Tôi thấy lông mi cậu ấy hơi rung rung, nên liền biết là đang giả vờ ngủ, trình độ của cậu ấy vẫn chưa bằng tôi đâu.”
“Dù là ngủ thật hay giả vờ ngủ, tôi đoán đều không ảnh hưởng tới hành động của cậu.” Cao Á Uy hừ nhẹ một tiếng, rít một hơi thuốc lá, hình như nghĩ tới chuyện gì, anh lại nói tiếp, “Cậu thật sự không muốn nói rõ sao? Vẫn muốn chờ cô ấy tới mười tám tuổi?”
Trương Sùng Huyền không để ý đến anh, chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cao Á Uy có cảm giác mình như người tự kỉ, đành phải nói sang chuyện khác: “Thế cũng tốt, dù sao cậu cũng sắp đi rồi, tôi sẽ phụ trách trông chừng cô ấy, không để người khác thừa nước đục thả câu.”
Trương Sùng Huyền cười nhạt: “Nhìn thì được, nhưng không được nhìn gần quá.”
Cao Á Uy phản bác: “Ngay cả tôi cậu cũng lo lắng?”
Trương Sùng Huyền bĩu môi: “Người tôi không yên tâm nhất chính là anh.”
“Cậu! Lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú, hừ.” Cao Á Uy chán nản.
Tâm trạng của Trương Sùng Huyền rất tốt, cậu khe khẽ ngâm nga một câu hát, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên trong phòng tắm hơi.
Đàm Tinh tìm tòi nghiên cứu nhìn Lâm Khỏa Văn: “Cậu dậy rồi à?”
“Ừ, tại nóng quá.” Lâm Khỏa Văn gật đầu, gương mặt bình tĩnh, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đàm Tinh vẫn mang vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu: “Hồi nãy Sùng Huyền có vào, cậu ấy không nói gì với cậu sao?”
Lâm Khỏa Văn giả vờ kinh ngạc nói: “Cậu ấy có vào ư? Sao cậu không gọi tớ, lúc nãy tớ đang ngủ, cậu hại chết tớ rồi, cậu xem quần áo tớ xốc xếch chưa này.” Trong lòng Lâm Khỏa Văn đang nói thầm, không ngờ cô diễn kịch giỏi như vậy.
Đàm Tinh thấy tìm tòi nghiên cứu cũng không biết được gì, vì vậy có chút ủ rủ ngồi xuống sàn, nói: “Cậu ấy cũng không vào đây lâu lắm, có lẽ thấy nóng quá nên đi ra ngoài.” Cô suy nghĩ một chút lại thấy không cam lòng, xít lại gần nói: “Khỏa Văn, cậu thật nói đi, có phải Sùng Huyền thích cậu không?”
“Hả?” Nội tâm của Lâm Khỏa Văn đang kêu gào, không xong rồi, hình như cô kích động đến mức cắn vào đầu lưỡi của mình rồi, “Sao có thể, tớ và cậu ấy nói với nhau chưa được mấy câu, hơn nữa tớ còn nhớ lúc bạn hoa khôi kia đánh nhau, trong phòng giáo viên, hình như cậy ấy nói bây giờ cậu ấy chỉ muốn tập trung thi đại học, tuyệt đối không nói đến chuyện yêu đương.” Ngẫm lại thì Đàm Tinh cũng chỉ đang suy đoán, bản thân cô cũng chưa bày tỏ với Trương Sùng Huyền, nên nhất quyết sống chết không chịu nhận.
Đàm Tinh thấy cô thật sự không giống đang nói dối, lại nói: “Vậy còn cậu, có phải cậu thích cậu ấy không?”
“Tớ? Ha ha, càng không thể.” Lâm Khỏa Văn cười khoa trương, “Trước mười tám tuổi tớ sẽ không nói đến chuyện yêu đương! Người địa cầu đều biết mà.”
Đàm Tinh cười “phì” một tiếng: “Thái độ của hai cậu đúng là giống nhau. Tớ đã đoán là Cao Á Uy nói mò mà.”
Lâm Khỏa Văn thở dài một tiếng, không phải cô muốn nói dối bạn tốt, mà là cô không biết phải mở miệng nói với cậu ấy thế nào, một khi nói ra, nhất định Đàm Tinh sẽ đem chuyện này tuồng ra ngoài, yêu đương ở trung học, cô cũng không có dũng khí để nghĩ tới chuyện này, huống chi cô đã gào lên nói trước mười tám tuổi sẽ không nói đến chuyện yêu đương, thì ra, cô cũng là một người sĩ diện như vậy.
Hình như Đàm Tinh sực nhớ ra điều gì, nói: “Đúng rồi, Khỏa Văn, có thể Sùng Huyền phải chuyển trường đấy.”
Lâm Khỏa Văn đột ngột ngẩng đầu nhìn cô: “Sao phải chuyển trường?”
Đàm Tinh nghiêng đầu nói: “Tớ cũng chỉ nghe mẹ tớ nói qua một lần, vẫn chưa quyết định chính thức, hình như là dượng được thăng chức, muốn tới thành phố N công tác, đương nhiên Sùng Huyền và dì tớ cũng phải đi theo.”
Lâm Khỏa Văn suy nghĩ một lát, nhớ lại lúc ba mẹ cãi nhau, quả thật có nói tới chuyện này, mặc dù bây giờ cô và cậu không học cùng một lớp, cũng không thường xuyên gặp mặt nhau, nhưng nghĩ đến chuyện sống ở hai nơi cách xa nhau, cô vẫn cảm thấy có chút mất mát, mười tám tuổi, còn rất rất xa, vậy rốt cuộc cô có nên bày tỏ hay không, “Nhất định phải chờ tớ”, cô nhớ lại lời cậu nói khi nãy, quên đi, nên chờ đợi thì hơn.
Sau khi tắm hơi xong, hai nữ sinh tắm rửa thay quần áo, hai nam sinh đã đẩy xe đứng bên ngoài chờ rất lâu. Lâm Khỏa Văn im lặng không lên tiếng ngồi phía sau xe của Trương Sùng Huyền, cậu cũng không rầy rà bắt cô ôm hông của cậu nữa, đương nhiên cô sẽ không chủ động đặt tay lên hông cậu, hai người đều mang tâm sự riêng, trầm mặc một hồi, cuối cùng, Lâm Khỏa Văn quyết định mở miệng trước: “Nhe Đàm Tinh nói cậu sắp phải chuyển trường à?”
Trương Sùng Huyền cười khẽ: “Đà điểu nhỏ, chịu nói chuyện rồi sao?”
“Cái, cái gì?” Lâm Khỏa Văn đấm vào lưng cậu, “Tớ thấy cậu không nói gì, cho nên mới phá vỡ tình hình căng thẳng này thôi!”
Giọng Trương Sùng Huyền lại bông đùa như bình thường: “Sao lại đấm lưng tớ, lưng tớ đang nhứt lắm này, tắm hơi như vầy làm người ta thấy mệt thật, giúp tớ xoa bóp đi!”
Hả? Xoa bóp? Lâm Khỏa Văn nghi ngờ nói: “Hình như bây giờ tớ đang ngồi trên xe đạp —— chạy.” Cô cố tình nhấn mạnh chữ “chạy”, hơn nữa, xoa bóp, không phải quá mờ ám sao.
Trương Sùng Huyền không đồng ý nói: “Thì có sao đâu, kỹ thuật của tớ rất tốt, không ảnh hưởng được tớ đâu, nếu không để tớ tự xoa.” Cậu nói xong thì quả thật thả tay ra, hai tay đan chéo nhau bóp bóp bả vai của mình.
Mất khống chế, xe đạp bắt đầu nghiêng ngả, Lâm Khỏa Văn giật thót, tình thế cấp bách như vậy, cô chợt muốn nhảy xuống xe, nhưng do động tác của cô nên xe càng nghiêng ngả dữ dội hơn, xe đạp chênh vênh, nhưng Trương Sùng Huyền vẫn cố xoa bóp bả vai mình, mắt thấy xe đạp có xu thế lật úp, Lâm Khỏa Văn vội nắm lấy cánh tay cậu, chỉ thấy cậu chợt nhẹ nhàng nhảy về phía cô, “Ầm” một tiếng, xe đạp ở ngược hướng bọn họ đã ngã lăn xuống đất, mà hai hành khách trên xe khi nãy lại đang ôm nhau rất kì lạ.
Xe đạp đáng thương, hai bánh xe còn không càm lòng chổng lên trời xoay tròn, đáng tiếc, không ai đem lực chú ý đặt lên người nó.
Cao Á Uy chống một chân xuống đất, làm xe đạp vững vàng dừng lại, anh híp mắt nghĩ thầm: Hôm nay Trương Sùng Huyền thật sự đã để lại cho đại ca một ấn tượng khó phai, chiêu này quá lợi hại rồi.
Đàm Tinh trợn to mắt, lẩm bẩm nói: “Cái này, đánh chết em cũng không tin bọn họ không có chuyện mờ ám.”
Cao Á Uy nhướng mày nhìn cô: “Suy nghĩ cả nửa ngày, em vẫn còn nghi ngờ suy đoán của chồng mình sao?”
Đàm Tinh không để ý đến anh, chỉ ngây ngốc nhìn hai ngươi đang ôm nhau.
Ôi, khi nào cậu mới chịu buông cô ra đây? Lâm Khỏa Văn nằm trong lòng Trương Sùng Huyền khóc thét, cô bị ép dựa vào vai cậu, mặc dù cách một lớp áo sơ mi, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người cậu, mùi thơm nhàn nhạt của sữa tắm bao quanh chóp mũi cô, làm mặt cô đỏ như trái cà chín, nếu như không có người ở đây, cô sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng mà, bây giờ hình như có rất nhiều khán giả, cô bèn lấy tay đẩy áo sơ mi của người trước mặt một cái.
Trương Sùng Huyền vẫn không cử động, cậu ôm chặt hông của cô, đầu tựa vào vai cô, miễn cưỡng nói: “Mệt mỏi quá, ai bảo cậu không chịu xoa bóp cho tớ, nhìn xem, ngay cả sức lực lái xe của tớ cũng mất hết rồi.” Cậu nghiêng đầu nhìn chiếc xe đạp đang lăn lông lốc dưới đất, bánh xe vẫn chậm rãi xoay tròn, rốt cuộc cậu cũng thả cô ra, quay lại chiếc xe đạp nói: “Đáng thương thật, để tao giải cứu cho mày.” Cậu vừa nói vừa nâng xe đạp lên, nhặt đồ đạc bị rớt dưới đất. Cậu quay đầu nhìn Lâm Khỏa Văn đang luống cuống, nói: “Lên xe thôi!”
Trong lòng Lâm Khỏa Văn kêu thảm thiết: Cái này nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội, cô quyết định triệt để không chú ý đến ánh mắt đang ném tới của bọn Đàm Tinh, triệt để làm một con đà điểu nhỏ, triệt để… tiếp tục chuyện mờ ám của cô và Trương Sùng Huyền.
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống xe, giọng Trương Sùng Huyền lại từ phía trước truyền dến: “Tay!”
Tay? Là ý gì, muốn cô tiếp tục ôm eo cậu, hay là bóp vai cho cậu? Trương Sùng Huyền làm như giải thích câu hỏi trong lòng cô, chỉ chỉ hông của mình, Lâm Khỏa Văn than thở một tiếng, ngoan ngoãn đặt tay lên. Trương Sùng Huyền cười vui vẻ nói: “Đi thôi!” Nói xong thì nhanh chóng đạp xe đi.
Đàm Tinh vẫn còn ngơ ngác nhìn tiết mục đặc sắc của hai người bọn họ.
Cao Á Uy nói: “Vợ ơi, em còn sống không?”
Đàm Tinh hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, hung hăng nhảy lên xe, lại hung hăng lẩm bẩm: “Đêm nay, em nhất định phải bức cung Khỏa Văn!”
Bởi vì Cao Á Uy và Đàm Tinh không muốn làm kì đà, nên để một mình Trương Sùng Huyền chở Lâm Khỏa Văn về nhà, đứng trước đầu ngõ, Lâm Khỏa Văn bước xuống lấy ba lô của mình, nhẹ nhàng nói: “Tạm biệt!” rồi chạy vào sân.
Nhưng Trương Sùng Huyền đột nhiên nắm chặt cổ tay cô, nhìn vào mắt cô, cực kỳ nghiêm túc nói: “Nếu như hôm nay người đi cùng Cao Á Uy không phải là tớ, cậu có tùy tiện để người đó chở không? Cậu ta nói cái gì, cậu cũng làm theo sao?”