Trương Sùng Huyền dựa vào cửa nhìn dáng vẻ chuyên tâm của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt nghiêm túc của cô thật đẹp.
Cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, Lâm Khỏa Văn ngẩng đầu, lập tức đứng lên cười vui vẻ: “Trùng Trùng, sao cậu tới đây? Bán vé xong rồi à?”
Trương Sùng Huyền bước tới, giơ tay lau vệt màu dính trên mặt cô: “Đây, tớ giữ lại không bán cho ai, mấy tấm vé này cho các bạn nữ trong phòng cậu.”
Lâm Khỏa Văn đếm thử, kinh ngạc ngẩng đầu: “Bốn tấm? Chỉ có tớ và Đổng Dương nằm trong câu lạc bộ thôi.”
“Coi như hai tấm khác là của tớ mời khách, cho hai bạn nữ còn lại trong phòng các cậu.”
Lâm Khỏa Văn nhướng mày, cười trêu chọc: “Đúng là công tử có tiền.”
“Đúng rồi, cậu đã nghĩ chuyện sẽ mang mặt nạ gì chưa?” Trương Sùng Huyền cầm lấy cọ vẽ, giúp cô tô áp phích.
Lâm Khỏa Văn suy nghĩ: “Chưa nghĩ tới, gần đây chỉ lo vẽ cho xong bức tranh này.”
Trương Sùng Huyền ngoắc ngoắc tay, cô xít lại gần, bỗng nghe anh thần thần bí bí nói: “Chúng ta chơi trò kích thích một chút đi, lúc vào vũ hội chúng ta không đi cùng nhau, hai bên tìm đối phương trong đoàn người, cậu thấy thế nào?”
Lâm Khỏa Văn cười gật đầu, trò đùa của anh thật không ít.
“Đến lúc đó, tớ sẽ mang mặt nạ Zorro*, nhưng không phải màu đen, mà là nửa đỏ nửa vàng, còn cậu mang mặt nạ Quan Công trong hí khúc đi.”
(Zorro: nhân vật lịch sự hư cấu thuộc tuyến chính diện trong tiểu thuyết “Lời nguyền của Capistrano” do nhà văn Johnston McCulley viết vào năm 1919, ông thường hóa trang thành một hiệp sĩ mặc đồ đen, đội mũ đen, cưỡi ngựa đen và bịt mặt bằng khăn choàng đen. Hình xem bên dưới.
Quan Công: thường được biết với tên là Quan Vũ, là một vị tướng cuối nhà Đông Hán và Tam Quốc ở Trung Quốc. Bạn nào từng coi Tam Quốc Chí sẽ biết vị tướng này.
Hí khúc: các loại hí kịch truyền thống và kịch hát địa phương, kết hợp múa hát để diễn một cốt truyện.)
“Quan, Quan Công?” Lâm Khỏa Văn hơi nghẹn lời, tại sao anh được mang mặt nạ ngầu, còn cô phải mang mặt nạ tấu hài?
“Vợ ơi, nổi bật như vậy, tớ mới dễ tìm thấy cậu, tới lúc đó, cậu nhớ mặc bộ váy nào bắt mắt một chút.”
Lâm Khỏa Văn bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi.”
Hai người không nhìn thấy, có người đã cố tình đứng ngoài cửa nghe lén một lúc lâu, người nọ đắc ý cười thỏa mãn trong lòng, khẽ khàng rời khỏi sảnh hoạt động tập thể. Người đó chính là Vương Nhân Cường.
Ở Vũ hội tối hôm đó, Vương Nhân Cường mang mặt nạ Zorro nửa đỏ nửa vàng, anh ta từ chối tất cả cuộc gọi của Ngụy Lưu Ly, mười phút trước khi vũ hội bắt đầu, đã lẳng lặng bước vào hội trường, anh ta muốn tìm thấy Lâm Khỏa Văn trước Trương Sùng Huyền.
Thời gian trôi đi, hội trường ngày một đông người, ánh đèn nê ông bên trong sảnh lập lòe, từ rất xa, Vương Nhân Cường đã thấy một cô gái mặc váy đỏ bó sát người, đeo mặt nạ Quan Công bước tới. Anh ta mừng thầm, Trương Sùng Huyền vẫn chưa đến, Lâm Khỏa Văn mặc váy ôm, dáng người quả là không tệ, màu đỏ, đúng là rất bắt mắt!
Anh ta bước đến kéo cô ôm vào lòng, nhẹ nhàng nâng một góc mặt nạ của cô, nhanh chóng in lên môi cô một nụ hôn, người trong lòng khẽ a một tiếng, bàn tay nhỏ bé quàng lên hông anh ta, đáp trả bằng nụ hôn nồng nhiệt.
Không đúng! Tuy cảm giác này rất tốt, nhưng anh ta vẫn không thể bỏ qua sự khác thường trong lòng, anh ta ngẩng đầu, đối diện với cô gái bên dưới mặt nạ, gương mặt rực rỡ quyến rũ của Ngụy Lưu Ly bỗng hiện ra trước mắt, người anh ta cứng đờ, tay run lên, vừa rồi chính là nụ hôn đầu của anh ta!
Ngụy Lưu Ly cười ngượng ngùng: “Kỹ thuật hôn của anh không tệ!” Đây cũng là nụ hôn đầu tiên của cô!
Mặt Vương Nhân Cường vừa xanh vừa đỏ, nắm chặt đấm tay, anh ta biết nhất định mình đã bị Trương Sùng Huyền đùa giỡn, chắc chắn Trương Sùng Huyền biết anh ta đứng bên ngoài nghe lén, nên cố tình nói như vậy để dẫn anh ta lọt bẫy, nham hiểm, thật nham hiểm!
Ngụy Lưu Ly kéo tay anh ta: “Mặt nạ của anh thật ngầu, chúng ta tiếp tục nhé?”
Vương Nhân Cường nhớ lại nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, mặt liền đỏ lên, vội hất tay cô ra, sãi bước bỏ đi, bởi vì anh ta muốn tìm thấy Lâm Khỏa Văn, anh ta muốn trả lại cục tức này!
Anh ta rẽ vài vòng, từ từ biến mất trong đoàn người, Ngụy Lưu Ly đeo lại mặt nạ, khí thế hừng hực hào hứng tìm bóng dáng của Vương Nhân Cường, thời gian còn rất nhiều, cô có thừa sự nhẫn nại để chơi trò trốn tìm này.
Vương Nhân Cường nhìn người đến người đi dưới ánh đèn nê ông, không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào dáng người để tìm thấy Lâm Khỏa Văn. Ở chỗ đó, anh ta nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng rất gợi cảm. Đang muốn bước tới, lại bị một đôi tay mảnh khảnh ôm lấy, giọng nói ngọt ngào từ sau lưng truyền đến: “Á Uy, em tìm thấy anh rồi!”
Á Uy? Vương Nhân Cường mệt mỏi thở dài, đẩy đôi tay nhỏ bé trước ngực mình ra, nhẫn nại nói: “Bạn học, bạn nhận lầm người.”
Quay đầu lại, đứng trước mặt anh ta cũng là một cô gái đeo mặt nạ Quan Công, cô gái sửng sốt, vội xin lỗi: “Thật ngại quá, nhận lầm người.” Cô vội vàng xoay người rời đi, miệng lại nói thầm: “Lạ thật, sao mặt nạ Zorro nửa đỏ nửa vàng bị cướp mất rồi?”
Chân mày Vương Nhân Cường khẽ cau lại, Trương Sùng Huyền, Trương Sùng Huyền, tên Trương Sùng Huyền đáng ghét này! Có khả năng cô gái kia cũng quen biết Trương Sùng Huyền, có lẽ cô ta biết trang phục của Trương Sùng Huyền và Lâm Khỏa Văn, nên tới hỏi cô ta một chút, chậc, chạy đâu rồi, a, ở đó!
Anh ta vội sãi hai bước, giơ tay nắm lấy vai cô gái kia: “Bạn học, thật ngại quá, tôi có chuyện muốn hỏi một chút.”
Cô gái Quan Công quay lại, cười hài lòng: “Cuối cùng anh cũng nghĩ thông suốt rồi sao, chúng ta tiếp tục nhé?”
Ôi trời, là Ngụy Lưu Ly!
Vương Nhân Cường cảm thấy mình sắp phát điên, vội thả tay ra, bỏ trốn mất dạng.
Ngụy Lưu Ly xem thường, chơi trốn tìm sao, cô chơi rất khá nhé! Cô nhất định có thể tìm được anh! Mặt nạ Zorro nửa đỏ nửa vàng, ở chỗ đó! Cô mừng thầm trong bụng, khẽ khàng chạy tới đó, nắm lấy tay anh ta: “Chúng ta tiếp tục nụ hôn vừa rồi đi!”
“Tiểu Tinh!” Anh chàng mang mặt nạ Zorro nửa đỏ nửa vàng cũng rất vui vẻ, nắm lấy cánh tay cô, nhưng ngay lập tức đã cảm thấy không đúng, trầm giọng nói, “Cô không phải là Tiểu Tinh!”
Cùng lúc đó, Ngụy Lưu Ly cũng nhận ra điểm bất thường: “Anh không phải là Vương Nhân Cường!”
Hai người đồng thời buông đối phương ra, trong đầu cùng nghĩ đến một vấn đề: Trương Sùng Huyền, cậu đang làm gì vậy? Nhưng một giây sau, ánh mắt hai người đồng thời bắn tới chỗ hai bóng người đang đứng cách đó không xa, hai người đó cũng mang mặt nạ giống bọn họ như đúc, cả hai cùng chạy tới đó.
“Tiểu Tinh!” “Nhân Cường!” Hai người đồng thời lên tiếng.
“Á Uy!” Cô gái mang mặt nạ Quan Công vui mừng gọi, chạy tới bên cạnh anh chàng tên Á Uy.
Ngụy Lưu Ly cũng chạy tới trước mặt Vương Nhân Cường thật sự.
Bốn người rất ăn ý đồng thời tháo mặt nạ.
“Vương Vĩ?” Người cất lời chính là một trong hai cô gái mang mặt nạ Quan Công—— Đàm Tinh.
Cơ thể Vương Nhân Cường khẽ cứng lại, nhưng gương mặt lập tức bình thản, cũng không nói lời nào. Ngụy Lưu Ly như một cô gà mái nhỏ đứng chắn trước mặt anh ta, huơ huơ ngón tay: “Cô nhận lầm người rồi, anh ấy tên là Vương Nhân Cường!”
Vương Nhân Cường? “Nhân Cường” không phải là “Vĩ” sao*! Đàm Tinh nói thầm trong lòng.
(Hai từ này cùng nghĩa, đều chỉ cái to lớn, vĩ đại)
Mà người mang mặt nạ Zorro kia, không cần nói, đương nhiên chính là Cao Á Uy, anh đưa một tay về phía Vương Nhân Cường: “Tôi là Cao Á Uy, xem như chúng ta cũng có duyên!”
Vương Nhân Cường giơ tay, nhẹ nhàng bắt lấy tay anh, sau đó liền buông ra, nói: “Có phải Trương Sùng Huyền đưa mặt nạ cho hai người không?”
Da mặt Cao Á Uy co rút, cắn răng nói: “Không sai, tôi biết tên kia không thể tốt bụng như vậy!”
Vương Nhân Cường hỏi: “Cậu ta mang mặt nạ gì?”
“Tôi cũng không biết. Nhưng chỉ cần tìm thấy đại ca, sẽ biết cậu ta ở đâu thôi.” Cao Á Uy nắm chặt tay.
“Đại ca?” Vương Nhân Cường không hiểu.
“À, là Lâm Khỏa Văn!” Vậy Lâm Khỏa Văn đang ở đâu?
Lúc này, Lâm Khỏa Văn đang mặc váy lụa màu trắng hở vai, đeo mặt nạ nửa mặt màu vàng kim có gắn lông vũ, trông rất gợi cảm thần bí. Cô có chút không được tự nhiên, đứng trong góc phòng cách cửa ra vào không xa, đây là trang phục Trương Sùng Huyền chuẩn bị cho cô, anh bảo cô phải ngoan ngoãn đứng gần cửa chờ anh, nhưng người đến bắt chuyện đã không dưới mười người, rốt cuộc khi nào Trương Sùng Huyền mới đến?
Đột nhiên có một cánh tay rắn chắc ôm cô từ phía sau, cô khẽ hô lên, muốn há miệng cắn lấy cánh tay kia, nhưng một giọng nói trầm trầm chợt vang lên: “Là tớ!”
“Trùng Trùng? Cậu tới rồi!” Phù, cuối cùng cũng có thể thở phào.
Lâm Khỏa Văn quay mặt lại, ôi trời, gương mặt xanh xám với nanh vàng, thật khủng khiếp! Cô chỉ vào mặt anh: “Cậu, cậu…”
Trương Sùng Huyền thấp giọng cười buồn bực: “Tớ đang đợi thiên sứ đến cứu rỗi ác ma!” Anh nói xong, không chớp mắt quan sát cô, bỗng thở dài thật sâu.
“Sao vậy?” Lâm Khỏa Văn chỉnh lại y phục, đúng là không được tự nhiên rồi.
Trương Sùng Huyền dùng giọng nói khe khẽ kề sát vào tai cô: “Biết vậy không nên để cậu ăn mặc thế này, quá cám dỗ.” Anh giở một nửa mặt nạ của mình, đặt lên môi cô một nụ hôn mãnh liệt.
“Trương Sùng Huyền, đem chúng tôi ra xoay vòng vòng, còn bản thân cậu thì ở đây thoải mái.” Giọng nói lưu manh của Cao Á Uy chợt truyền đến.
Lâm Khỏa Văn cứng đờ, muốn đẩy Trương Sùng Huyền đang ôm chặt cô ra, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, chẳng mảy may để ý đến những khán giả quen thuộc ở đây, chỉ mãi mê mút lấy môi cô.
Lần này, không được tự nhiên lại là những người đứng xem.
Mặt Vương Nhân Cường xanh đỏ lẫn lộn, nhưng điều kị dị hơn là anh ta lại muốn tiếp tục nụ hôn cuồng nhiệt với Ngụy Lưu Ly khi nãy.
Mặt Ngụy Lưu Ly đã đỏ rực như lửa, cuối cùng, cô hạ quyết tâm, nắm lấy tay Vương Nhân Cường, đưa môi tới nhanh như chớp, anh ta ngẩn ngơ, nhưng không lập tức đẩy người cô ra.
Cao Á Uy gãi gãi đầu: “Gì thế này? Hiếm khi được đến thành phố B một chuyến, chỉ để nhìn người ta biểu diễn hôn môi sao? Lẽ nào mình không làm được?” Anh nói xong thì ôm chầm lấy Đàm Tinh, tỏ vẻ khiêu chiến hôn cô cuồng nhiệt.