Lâm Khỏa Văn ngẩng đầu nhìn anh, một bên miệng khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng nói: “Tớ nói, tớ rất thích khiêu vũ.”
Trương Sùng Huyền hơi chau mày, cao giọng nói: “Cậu nói cái gì, cậu thích, khiêu vũ?”
Tâm trạng của Lâm Khỏa Văn rất tốt, mặt mày giãn ra, cười nói: “Đúng vậy, khiêu vũ.”
Trương Sùng Huyền nổi giận, trừng mắt nhìn gương mặt vẫn bình tĩnh ung dung của cô, nói: “Nếu cậu đã thích, vậy thì tối nay đừng hòng dừng lại, mạn ba mạn bốn* có là gì, chúng ta cứ nhảy thật điên cuồng đi.”
(Mạn ba: là điệu Waltz cơ bản nhất, cũng là một trong các điệu nhảy cơ bản làm nền cho các loại hình khiêu vũ. Mạn ba có ba bước, mỗi nhịp có ba phách, trọng âm ở phách thứ nhất, hai phách sau là nhược âm, tiết tấu là “mạnh, yếu, yếu”. Còn mạn bốn là từ nhái ^^)
Trong lòng Lâm Khỏa Văn thầm kêu không ổn, anh đang muốn giở trò gì, chỉ thấy anh đã kéo lấy một tay cô, rồi đột ngột ném cô ra ngoài.
Lâm Khỏa Văn khẽ rút một hơi, vẻ mặt nghiêm túc chuẩn bị cho chiến tranh, Trương Sùng Huyền dùng biểu cảm cực kì mị hoặc nhìn cô, thấy cô tim đập thình thích, anh đột nhiên dùng sức kéo cô một cái, đưa về phía khuỷa tay bên kia của mình, lúc cơ thể cô còn chưa kịp đứng vững, chân anh đã đá một chân của cô lên, cô liền không còn gì chống đỡ dựa vào khuỷu tay anh ngã xuống phía dưới, anh nhìn cô cười, bàn tay đang đỡ hông cô bỗng hạ thấp xuống, cả người cô cũng vì thế mà sắp rơi xuống đất, cô không nhịn được hô khẽ một tiếng, vội nắm lấy cổ áo của anh, mà anh lại dùng một tay ôm lấy cơ thể cách mặt đất chưa đến hai tất của cô, nhẹ nhàng đỡ cô dậy.
Lâm Khỏa Văn chưa hoàn hồn, nhưng trong mơ hồ cũng biết động tác vừa rồi có vẻ là điệu Tăng-gô từng xem trên TV.
Trương Sùng Huyền cười nói: “Động tác của cậu quá cứng, vừa rồi chỉ là làm nóng người thôi.” Lúc nói chuyện, anh lại kéo tay cô quăng ra ngoài, còn mình thì tao nhã xoay một vòng, đổi lấy một bước nhảy, xoay đó lại đột ngột dùng sức kéo cô một cái, ôm chặt cô vào ngực mình, ánh mắt vẫn nhìn cô cười, không bao lâu lại đẩy cô ra, thuận tiện giơ cao tay cô, khiến cô xoay tròn hai vòng, rồi lại kéo cô trở về, sau đó nhanh chóng ôm lấy hông nhấc cô lên cao xoay mấy vòng, Lâm Khỏa Văn thật sự muốn liều mạng nắm lấy tóc anh, nhưng cô không dám, chỉ dám từ từ nhắm hai mắt đặt tay lên vai anh.
Trương Sùng Huyền thả cô xuống, không chút khách khí cười to: “Điệu nhảy của cậu chẳng có chút mỹ cảm nào cả.”
Chân mày của Lâm Khỏa Văn đều dựng đứng lên, tức giận nói: “Trên nền nhạc mạn ba lại nhảy điệu Tăng-gô, cậu cũng có thể làm như vậy sao?”
Trương Sùng Huyền nhìn vào mắt cô: “Vừa rồi cậu thật sự nói là mình thích khiêu vũ à?”
Lâm Khỏa Văn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, tim đập thình thịch, muốn ép cô nói thật ư, không đời nào, cô mím chặt môi im lặng không lên tiếng.
Trương Sùng Huyền vô lại nheo nheo mắt: “A, hóa ra cậu thật sự thích khiêu vũ.” Vừa dứt lời, hai tay anh lại nắm lấy hông cô xoay tròn, lần này lại xoay mãi không ngừng.
Lâm Khỏa Văn từ từ nhắm hai mắt, cố sức nắm lấy vai anh, cũng không biết là do nắm không đủ thịt, mà bên tai cô thậm chí còn vang lên tiếng gió thổi vù vù, đầu cô có chút choáng váng, chừng nào anh mới chịu buông cô xuống đây.
Trương Sùng Huyên lại giống như sinh lực vô hạn, vẫn xoay tròn không ngừng, Lâm Khỏa Văn nhịn không được hét lớn: “Tớ sợ rồi, tớ nói! Tớ nói! Tớ thích cậu! Tớ thích cậu!”
Gần như đã trong trạng thái sắp ngã quỵ, Lâm Khỏa Văn căn bản không nhận ra tiếng nhạc đã dừng lại từ lúc nào, mọi người xung quanh cũng không biết đã ngừng nhảy được bao lâu, ai nấy đều kinh ngạc nhìn hai người đang xoay tròn trên sàn nhảy, cùng với sự kinh ngạc, lại chợt nghe thấy Lâm Khỏa Văn hét từng hồi “Tớ thích cậu! Tớ thích cậu!”
Trương Sùng Huyền hài lòng thả cô xuống, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười vô cùng hài lòng.
Lâm Khỏa Văn từ từ mở mắt ra, đang muốn nói với anh hai câu, đột nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh có gì đó không ổn, cô thử nhìn trái nhìn phải, lập tức xấu hổ muốn chết, cô thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào, ai cũng đang trợn to mắt nhìn cô, vừa rồi cô lớn tiếng nói “Tớ thích cậu” đều bị mọi người nghe thấy. Cô cúi đầu co rút khóe miệng, liếc mắt thử nhìn ra phía ngoài một chút, quả nhiên, bọn Phương San San đang che miệng cười khúc khích.
Trương Sùng Huyền ôm lấy vai cô, đi qua đoàn người, cô chỉ có thể cúi đầu để anh được lợi, cô thật sự không thể ở lại đây nữa, Trương Sùng Huyền cầm lấy quyển sách đặt trên ghế, dắt cô bước ra khỏi đại sảnh.
Mơ hồ cảm thấy bàn tay đang khoát lên vai cô dường như có chút run rẩy. Cô ngẩng đầu nhìn, thấy anh đang nghiêng đầu cố nén cười, mặt căng cứng đến mức hơi ửng đỏ, nhớ lại chuyện xảy ra ở đại sảnh học viên, cô quýnh lên, vẻ mặt đau khổ nói: “Rất buồn cười sao?”
Trương Sùng Huyền vội vàng xoay mặt lại, đặt hai tay lên vai cô, gương mặt nghiêm túc nói: “Dĩ nhiên không phải, mà là, là vô cùng buồn cười! Ha ha ha.” Nói xong, anh cũng không nhẫn nhịn nữa mà cười rộ lên.
Lâm Khỏa Văn có chút bực bội, cô bày tỏ, anh lại đối xử với cô như vậy? Cô hất cánh tay anh ra, một mình bước lên trước.
Trương Sùng Huyền không cười nữa, gấp gáp đuổi theo kéo lấy tay cô, nghiêm túc nhìn vào mắt cô: “Cậu đang giận à?”
Lâm Khỏa Văn nói nhỏ: “Không có.”
Trương Sùng Huyền nhìn cô một hồi, từ trong túi móc ra một vật, nhét vào tay cô, giả vờ lơ đãng nói: “Cái này, nhặt trên đường, cảm thấy cậu là người thích hợp để dùng nhất.”
Lâm Khỏa Văn buồn cười nhướng mày, anh quả là may mắn, sao cô chưa bao giờ nhặt được nhiều đồ như vậy, cô mở tay ra, không ngờ bên trong lại là một chiếc nhẫn rất tinh xảo, trái tim cô nhất thời đập lệch nửa nhịp, cô khẽ cong môi, ngẩng đầu thử nhìn anh, Trương Sùng Huyền lại đang nhìn bốn phía, lẽ nào anh đang lo lắng? Lâm Khỏa Văn nở nụ cười, dấu sự kích động của mình, nói: “Cậu nhặt được khi nào?”
“Không nhớ nữa, hình như là từ lúc lên đại học đã bắt đầu nằm trong túi tớ.”
Lâm Khỏa Văn chìa nhẫn đến trước mặt anh, Trương Sùng Huyền hơi ngẩn ra, có chút khẩn trương nhìn cô. Cô cố gắng kiềm chế, không để tay mình run rẩy, bĩu môi nói: “Tớ khiêu vũ mệt chết đi được, không có sức đeo vào.”
“Trời, cậu không nói sớm.” Trương Sùng Huyền cười ném sách tiếng Anh xuống đất, lấy hai tay xoa xoa lên hai bên hông mình. Lâm Khỏa Văn hoài nghi nhìn anh, anh đang làm gì thế? Sau đó đã thấy anh giơ một tay, cẩn thận cầm lấy chiếc nhẫn kia, tay còn lại nắm lấy tay trái của cô, đặt ngón áp út lên môi mình, nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó mới đeo chiếc nhẫn ấy lên, kích cỡ lại vô cùng vừa vặn. Anh vẫn không buông tay cô ra, đặt vào lòng bàn tay cô một nụ hôn, dùng chất giọng trầm ấm của mình nói với cô: “Tay cậu toàn là mồ hôi.”
Hả? Lâm Khỏa Văn vội rút tay về, cô cũng cảm thấy rất căng thẳng.
Trương Sùng Huyền lại cầm lấy tay cô đặt lên áo mình xoa xoa, cười nói: “Cả đời tớ cũng sẽ không giặt bộ đồ này.”
Lâm Khỏa Văn bật cười.
Anh ôm cô vào lòng, tựa cằm lên tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Bạn trai bạn gái không đủ để hình dung quan hệ mà tớ muốn chúng ta trở thành, tớ chỉ muốn cậu cả đời đều đứng bên cạnh tớ, cả đời này cậu chỉ có thể là của tớ, mà tớ, cũng chỉ là của cậu.”
Lâm Khỏa Văn vùi đầu vào ngực anh, nghe nhịp tim của mình và anh, cô không nói gì, nhưng miệng của cô đã vươn lên thành một độ cong rất lớn, căn bản là không có cách để nói hết.
“Nhớ chưa, giữ nhẫn của tớ rồi, cậu chỉ có thể là của tớ.” Trương Sùng Huyền ôm chặt cô.
Lâm Khỏa Văn nhắm mắt lại: “… Ừm.”
“Sau này không được lén lút khiêu vũ với người con trai khác.”
Lâm Khỏa Văn cười: “Ừm.” Không được phép lén lút, như vậy quang minh chính đại thì có thể?
“Còn một điểm quan trọng nhất, cách Vương Nhân Cường xa một chút.”
Lâm Khỏa Văn hơi đẩy anh ra: “Tại sao?” Không phải là cô không bằng lòng, chỉ là không hiểu vì sao anh lại có thành kiến với Vương Nhân Cường lớn như vậy, cô vốn chỉ thích một mình anh, trước kia là vậy, sau này cũng vậy.
Trương Sùng Huyền nhíu mày: “Cậu ta rất nham hiểm.”
Lâm Khỏa Văn cười nói: “Làm sao cậu biết cậu ta nham hiểu? Lẽ nào các người thật sự, ách, có quan hệ không bình thường?”
Trương Sùng Huyền nhéo má cô: “Nói bậy gì đó, tóm lại, cậu phải cách cậu ta xa một chút, nếu không tớ sẽ ném cậu vào thùng rác.”
Thùng rác? Lâm Khỏa Văn nhìn thùng rác cách đó không xa, cô không hiểu hỏi: “Thùng rác nhỏ như vậy, sao cậu ném tớ vào được?”
Vừa dứt lời, Trương Sùng Huyền liền ôm ngang cô lên, cô sợ đến mức vội nắm chặt áo anh. Anh ôm cô bước đến trước thùng ra, tay hạ thấp xuống, đưa đầu cô lại gần miệng thùng, làm như sẽ nhét vào.
Lâm Khỏa Văn nhìn miệng thùng rác rộng chưa tới một thước đang gần ngay trước mắt, không khỏi vừa buồn cười vừa tức tối nói: “Ha ha, coi như tớ sợ cậu rồi, ha ha, cậu mau thả tớ xuống.”
Bị ôm ngang, cô căn bản không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ biết anh lại bước lên phía trước một chút, đầu của cô cách miệng thùng rác càng ngày càng gần, cô vừa sốt rột, vừa muốn cười cũng không được, không đầu không đuôi vội vàng hét lên: “Sợ cậu rồi, sợ cậu rồi, ha ha, tớ không để ý tới cậu ta, mau thả tớ xuống.”
Bấy giờ Trương Sùng Huyền mới ôm cô lui lại mấy bước, tay cũng từ từ nâng lên ngực, ngay tại lúc Lâm Khỏa Văn muốn nhảy xuống, anh đột nhiên ôm cả người cô hướng về phía thùng rác ném một cái, “A!” Lâm Khỏa Văn hét lên, vội ôm chặt cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng chôn vào cổ anh.
Vài giây sau, cô phát hiện mình đã hoàn toàn bị anh ôm vào ngực, ôi, vừa rồi thật sự dọa chết cô.
Trương Sùng Huyền vui vẻ cười ha ha.
Lâm Khỏa Văn nhìn nụ cười rực rỡ trên mặt anh, trong lòng thầm nghĩ: Anh mới là người nham hiểm.