Chỉ trong thời gian ngắn, bốn cô gái đến từ trời nam đất bắc đã kết thân với nhau. Cô bạn Đổng Dương mập mạp luôn vác theo một túi khoai tây chiên để nhấm nháp, dường như đối với cô, vóc dáng phì nhiêu vốn chẳng có ảnh hưởng là bao; Phương San San là người không màng thời gian, luôn thích nằm trên giường đọc tiểu thuyết, hơn nữa còn là loại ngôn tình Đài Loan rập khuôn cẩu huyết; Lý Mỹ Hiệp tuy có tên hơi quê mùa, nhưng phẩm chất con người cũng như tên, đều rất ngay thẳng phóng khoáng, nói chuyện cũng đặc biệt lớn tiếng.
Phương San San ngủ ở giường đối diện với Lâm Khỏa Văn, lúc cô bạn này biết tên của Lâm Khỏa Văn, câu đầu tiên bạn ấy nói với cô là: “Lúc học trung học, có phải mọi người hay gọi cậu là Lâm muội muội không? Lâm muội muội trong Hồng lâu mộng ấy?”
Lâm Khỏa Văn cười: “Hình như không có.”
Phương San San bĩu môi: “Học sinh lớp cậu chẳng thú vị gì cả, khí chất và dáng vẻ của cậu đều giống Lâm Đại Ngọc, hơn nữa cũng họ Lâm, từ nay về sau tớ sẽ gọi cậu là Lâm muội muội, dù sao trong bốn chúng ta, cậu cũng là người nhỏ tuổi nhất.”
Lâm Khỏa Văn cười chấp nhận, tuy cô không nghĩ mình giống Lâm Đại Ngọc, cô không thích khóc lóc, cũng không có khí chất văn học, cô thiên về khoa học tự nhiên, cô…, nói chung là cô có rất nhiều chỗ không giống.
Lớp hai năm nhất khoa Cơ khí đặc biệt tổ chức một buổi lễ chào đón ở phòng tự học, mọi người ngồi vây quanh nhau thành một vòng tròn, phụ trách lớp là một học trưởng nho nhã học năm ba của khoa, có giọng nói trầm thấp hồn hậu, có người nói anh ta chính là trưởng phòng phát thanh của trường.
Anh ta đứng trước tập thể, cười nói: “Anh là sinh viên năm ba khoa Cơ khí, Lưu Tử Lâm, buổi họp lớp hôm nay chủ yếu là để mọi người tự giới thiệu, làm quen một chút, sau đó sẽ triển khai các hoạt động trong lớp, bồi dưỡng một chút tình cảm. Còn một chuyện nữa, bạn Triệu Ngạn Khải, cũng là sinh viên mới như các bạn, đã chủ động hỗ trợ học viện mình trong buổi chào đón tân sinh viên, chủ nhiệm và cố vấn của lớp chúng ta dự định sẽ cho cậu ấy thay mặt mọi người đảm nhiệm chức lớp trưởng tạm thời, vào lần họp sau sẽ chính thức bầu chọn lớp trưởng, cùng với bí thư đoàn và những ban ủy khác. Bắt đầu tự giới thiệu thôi. Xin mời bạn Triệu Ngạn Khải trước, sau đó từ em ngược chiều kim đồng hồ, từng người một giới thiệu.”
Triệu Ngạn Khải đứng lên, ôm quyền như người thời xưa, làm cả lớp cười vang, anh chàng cười sang sảng nói: “Ha ha, tớ là Triệu Ngạn Khải, là người thành phố W, gần đây kẻ hèn này vừa được đọc một đại tuyệt tác của tác giả Kim Dung ——《 Tiếu ngạo giang hồ 》, đã lỡ dấn thân mà không thoát ra được, tớ rất thích nhân vật Lệnh Hồ Xung trong truyện, có tình có nghĩa, sắp tới tớ sẽ đảm nhiệm chức lớp trưởng đương thời, như Lệnh Hồ Xung dẫn dắt phái Nga Mi, giúp lớp hai khoa Cơ khí chúng ta phát huy tinh thần, làm rạng danh truyền thống, mong nhận được ủng hộ của các nam nữ đồng chí, xin cảm ơn!”
Các bạn nữ cười tíu tít không ngớt, còn các anh chàng lại mặt mày nhăn nhó, Lưu Tử Lâm dở khóc dở cười, nói: “Tiếp theo.”
“Tớ là Đàm Kiến Minh…”
Giai đoạn tự giới thiệu vẫn đang tiến hành, các cô gái trẻ đã bắt đầu rầm rì to nhỏ, Phương San San nói: “Triệu Ngạn Khải luôn gọi người khác là đồng chí, mỗi lần cậu ta mở miệng đều làm tớ cười đau cả bụng.”
Đổng Dương cũng cười nói: “Các cậu có cảm thấy cậu ta rất có phong thái chính trị không, giống như, giống như người ở thời Ngũ Tứ*.”
Lý Mỹ Hiệp tiếp lời nói: “Rất giống, chúng ta cứ gọi cậu ta là thanh niên Ngũ Tứ đi.”
“Ha ha ha!” Phương San San ôm bụng, “Thanh niên Ngũ Tứ! Hình tượng, giống đó!”
Lâm Khỏa Văn cũng cười theo, quả thật Triệu Ngạn Khải cũng rất có phong thái Ngũ Tứ, đang cười, đã đến phiên cô giới thiệu, cô vội đứng lên, nói: “Tớ là Lâm Khỏa Văn, người thành phố X!” Nói xong rồi ngồi xuống.
Dường như Lưu Tử Lâm không định bỏ qua cho cô, nói: “Em là Lâm Khỏa Văn à? Hình như là người nhỏ tuổi nhất trong lớp.”
Lúc này Triệu Ngạn Khải đột nhiên tiếp lời: “Đúng rồi, là người nhỏ tuổi nhất trong lớp, giống như tiểu sư muội của chúng ta…” Đột nhiên nhớ ra mình vừa nói sẽ chuẩn bị làm Lệnh Hồ Xung, bây giờ lại mạo muội gọi người ta là tiểu sư muội, giống như tự nhận mình đối với Lâm Khỏa Văn có ý gì, nên anh chàng vội đỏ mặt ngậm miệng lại.
Đã có vài bạn nam phản ứng kịp nhìn anh cười ha ha.
Lưu Tử Lâm không để ý, tiếp tục hỏi Lâm Khỏa Văn: “Em giới thiệu đơn giản quá, nói thêm một chút đi, giống như có hứng thú, sở thích gì…”
Không biết là ai bồi thêm một câu: “Có bạn trai chưa?”
Lâm Khỏa Văn quýnh lên, chuyện này thật là khó ứng phó, thế nhưng mọi người dường như rất có hứng thú với đề tài ‘có bạn trai hay chưa’, ai nấy đều nhìn cô chằm chằm, cô cố gắng làm giọng nói thật nhẹ nhàng bình tĩnh: “Thích làm vài món quà thủ công, bện dây các loại, còn chưa có bạn trai.” Cô nói xong thì lập tức ngồi xuống.
Sau đó không biết ai lại đáp thêm một câu: “Lệnh Hồ Xung! Tiểu sư muội chưa có bạn trai kìa!”
Trong lòng Lâm Khỏa Văn bi thương, chuyện tình yêu nam nữ trong đại học thật phóng khoáng.
Lưu Tử Lâm cũng không làm khó cô nữa, nói: “Tiếp theo.”
Sau khi giới thiệu xong, Lưu Tử Lâm nói tiếp: “Thứ hai tuần sau sẽ bắt đầu học chính thức, hôm nay là thứ năm, trong ba ngày tới các bạn hãy cố gắng thích nghi với môi trường mới, cũng có thể tổ chức vài hoạt động sau giờ học, anh biết gần trường mình có một sân trượt pa-tin, vừa khéo là anh cũng có thẻ ưu đãi, nếu các bạn có hứng thú, anh có thể lấy thẻ cho các bạn mượn.”
Triệu Ngạn Khải đứng lên nói: “Học trưởng, anh phải đi cùng chúng em chứ, không có anh “lãnh đạo” chúng em biết làm sao?”
Mấy bạn nữ nghẹn cười một chập, Lưu Tử Lâm cũng bật cười nói: “Cậu muốn anh “lãnh đạo” thế nào, tay nắm tay dạy các cậu sao?”
Cả lớp cười vang.
Triệu Ngạn Khải gãi đầu nói: “Ha ha, em nói nhầm thôi, anh đi chơi với chúng em cho vui.”
Lưu Tử Lâm suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi. Tối mai ăn cơm xong thì tới đây tập hợp, chúng ta sẽ cùng đi.”
Lâm Khỏa Văn không khỏi nhớ lại buổi chiều ba năm trước đây, nhớ lần Trương Sùng Huyền nắm tay cô chạy như bay, nhớ lại mấy lần cô và cậu ôm nhau…, thật nhớ quá, cũng không biết bây giờ cậu đang học trường ào, có mấy lần lên QQ cô từng để lại lời nhắn cho cậu, nhưng hoặc là cậu không trả lời, hoặc là nói vẫn chưa nhận được thư thông báo trúng tuyển, lẽ nào cậu tính học lại?
Đứng trước sân pa-tin, Lâm Khỏa Văn và ba bạn nữ trong lớp cùng nhau thay giày, Đổng Dương là người đầu tiên nhẹ nhàng trượt vào sân, không tệ, còn rất uyển chuyển, không ngờ cô ấy có thân hình mập mạp, nhưng khi chạy nhảy lại thoải mái dễ dàng như vậy.
Phương San San và Lý Mỹ Hiệp lại không trượt được, Phương San San hỏi Lâm Khỏa Văn: “Lâm muội muội, cậu có biết trượt không? Biết thì kéo tớ đi với.”
Lâm Khỏa Văn hơi dao động, cô cũng không biết mình đã trượt được hay chưa, từ sau lần kia, cô cũng không đến sân trượt thêm lần nào nữa, còn về thành quả của đợt “Tập huấn”, có lẽ cũng không khiến người khác hài lòng lắm.
Lý Mỹ Hiệp đột nhiên gọi một bạn nam đến: “Bạn đồng hương! Kéo tớ đi với, tớ không biết trượt!” Anh chàng đó nói “được”, rồi lao tới nắm chặt tay cô chạy vào sân.
Phương San San há hốc miệng, nói: “Không xong rồi, hôm qua giới thiệu xong, tớ có thấy vài anh chàng rất đẹp trai, một người rất đáng chú ý là đồng hương của tớ, hình như tên là Vương Bằng, ây da, tớ không nhớ nổi dáng dấp của cậu ấy.” Cô nỗ lực nhìn về phía sân trượt rộng lớn.
Lâm Khỏa Văn buồn cười hỏi cô: “Mỹ nam? Là ai vậy?”
Phương San San nói: “Có nhiều lắm, dẫn đầu là học trưởng, thanh niên Ngũ Tứ cũng không tệ.”
Thật vậy sao, Lâm Khỏa Văn lại không nghĩ thế, so với Trương Sùng Huyền thì kém hơn nhiều, lẽ nào cô đã thật sự như người đời nói, “người tình trong mắt hóa Tây Thi”?
Đột nhiên Phương San San ra sức hô to: “A, tớ nhìn thấy rồi, hình như kia là đồng hương của tớ, nhìn cậu ta trượt cũng không tệ lắm. Vương Bằng! Qua bên này này!”
Lâm Khỏa Văn trợn to mắt, xem thế là đủ rồi, con gái học đại học, thật thẳng thắn quá! Một giây trước còn không nhớ nổi người ta trông thế nào, một giây sau đã gọi người ta kéo đi.
Cô nhìn theo hướng ngón tay của Phương San San, một anh chàng cơ bắp lực lưỡng đã chạy tới.
Lâm Khỏa Văn quyết định tự lực cánh sinh, cô thận trọng vịn vào lan can nhích từng bước, một giọng nói trầm trầm chợt vang lên bên tai cô: “Có muốn anh dắt em đi không?”
Lâm Khỏa Văn ngẩng đầu lên nhìn, là gương mặt tươi cười nho nhã của Lưu Tử Lâm, cô vội nói: “A, học trưởng, không cần đâu, anh cứ đi chơi đi, trước đây em từng trượt một lần, chạy quen một lát thì sẽ tìm lại cảm giác thôi.”
Lưu Tử Lâm suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Được, em cẩn thận một chút.” Anh nói xong thì thong thả trượt đi.
Lâm Khỏa Văn vừa vịn vào lan can, vừa cố gắng tìm lại cảm giác lúc trước Trương Sùng Huyền mang tới cho cô, từ từ, cô đã nắm được tiết tấu, thả lỏng bàn tay vịn vào lan can ra, khóe miệng khẽ nhếch lên vui vẻ. Đang lúc kích động, có một người chợt lao thẳng về phía cô, cô sợ đến mức vội bám vào lan can bên cạnh, ổn định cơ thể, người vừa nhào tới kia lại không may mắn như vậy, thẳng tắp ngã bịch xuống dưới chân cô, cô nhìn thử: Hóa ra là lớp trưởng Triệu Ngạn Khải! Triệu Ngạn Khải cười khúc khích vịn vào lan can để đứng dậy, nói với Lâm Khỏa Văn: “Tớ mới trượt lần đầu, không làm cậu sợ chứ.”
Lâm Khỏa Văn cười không nói.
Triệu Ngạn Khải lại nói tiếp: “Tớ sẽ cố gắng tập thêm chút nữa, như trải qua trận chiến trường kì, phải nỗ lực mới đánh hạ được.” Anh ta nói xong lại sãi một bước dài, loạng choạng trượt đi.
Lâm Khỏa Văn nghẹn cười, cậu ta không nên trượt mạnh như vậy, nếu trượt mạnh, sẽ rất dễ ngã sấp xuống. Làm như chứng minh cho suy đoán của cô, Triệu Ngạn Khải trượt cách đó chưa tới mười thước lại ngã rầm xuống đất, nằm ngửa mặt lên trời.”Ha ha!” Lâm Khỏa Văn khẽ cười một tiếng, thanh niên Ngũ Tứ, quả thật rất thú vị.