• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi vỗ nhẹ vào vả vai gầy yếu của Cát Uyển Nhi, trong lòng không khỏi có chút đau lòng.

“Con bé ngốc này, anh không phải đã trở lại rồi sao?”

Thật khó để kháng cự lại mỹ nhân, huống chi còn là một đóa hoa mới chớm nở. Cái mạng này của tôi nói không chừng là được lão Cát hốt trở về, người thân của tôi sao lại không phải là cô ấy chứ.

Xoa xoa cái đầu nhỏ của Cát Uyển Nhi, cô ấy mới an lòng quay về phòng.

Một đêm yên bình qua đi. Sáng sớm hôm sau tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Vặn cái cổ nhức mỏi, tôi lấy điện thoại ra nhìn thì thấy là Từ Phượng gọi đến. Lúc này gọi cho tôi là có chuyện gì vậy.

Tôi mang theo nghi vấn bắt máy, không ngờ điện thoại vừa thông tiếng Từ Phượng la khóc liền từ đầu dây bên kia truyền tới

“Trần Tùng, em đang ở đâu, cứu chị với!”

Giọng nói của Từ Phượng có chút nghẹn ngào. Lòng tôi lộp bộp một tiếng, không xong rồi, vì chuyện nhà và Mạnh Nhiên, tôi suýt chút nữa đã quên Từ phượng cũng có dây dưa với cái quan tài cổ trên sông Hồng Hà. Ban đầu bởi vì Từ Phượng cùng tôi về lại trong thôn. Khoảng cách quá xa nên thứ kia không thể nào ảnh hưởng đến sóng não của Từ Phượng, Từ Phương tự nhiên cũng sẽ không gặp ác mộng

Nhưng giờ đây Từ Phượng đã quay về, bởi vì sự tình của Mạnh Nhiên cùng Cát Uyển Nhi, trong nhất thời tôi thế mà đem Từ Phượng quăng ra đằng sau đầu

Trước đó đã bị câu hồn đoạt phách năm lần, nếu thêm lần nữa, Từ Phượng e rằng sẽ mất đi thần trí. Nhưng vừa rồi còn có thể kêu cứu với tôi, hẳn là ác mộng thứ sáu kia vẫn còn chưa đến.

Cô ấy gọi điện cho tôi, chỉ có thể giải thích là cô ấy mới đụng phải chuyện này, và chỉ tôi mới có thể giúp cô ấy

Tôi cầm điện thoài, đánh thức Cát Uyển Nhi còn đang trong giấc mộng, mang theo cô ấy hùng hùng hổ hổ chạy đến chung cư Từ Phượng ở.

Vừa đến dưới lầu chung cư tôi đã nhận ra một khí tức không giống bình thường. Âm khí trong tòa nhà so với lần trước mạnh hơn không ít

“Chờ lát nữa đi vào, nhớ cố gắng hết sức nắm lấy anh”

Đêm qua còn thừa một cành liễu, hiện tại đã bị tôi nắm lấy trong tay

Bên ngoài mặt trời đã lên cao, nhưng khi bước vào tòa nhà, cái lạnh thấu xương lập tức quét tới. Sắc mặt tôi khẽ biến, âm khí dày đặc như vậy tuyệt đối không phải thứ do quỷ hồn bình thường có thể làm ra

“Ở.. ở lầu hai!”

Cát Uyển Nhi đang níu lấy áo tôi đột nhiên thì thầm một câu, khuôn mặt nhỏ đã bị dọa đến xanh mét. Lời nói trong miệng của cô ấy truyền đến càng làm người ta không tin nổi, chẳng lẽ Cát Uyển Nhi có thể nhìn thấy những thứ kia?

Phải biết rằng chính tôi đây, chỉ khi nào đối phương đứng ngay trước mặt, tôi mới có thể cảm nhận được sự hiện diện của nó, thậm chí có thể nhìn thấy nó. Nhưng hôm nay Cát Uyển Nhi chỉ dựa vào âm khí bốn phía mà lại có thể lập tức biết rõ ràng đối phương đang ở đâu.

Tôi quay đầu lại nhìn Cát Uyển Nhi với một ánh mắt khó tin, khuôn mặt nhỏ xinh xắn của người đằng sau tràn ngập sự sợ hãi

“Anh Tùng, anh nhanh lên đi, em phát hiện nó đã vào trong nhà chị Từ Phượng rồi”

Cát Uyển Nhi vừa nói như vậy, trái tim tôi liền thắt lại, vội vã xông lên tầng hai. Không nghĩ tới vừa mới đi lên, một mùi cá tanh làm da đầu tê dại đập vào mặt.

Mùi tanh đó bất thình lình lao thẳng lên đầu tôi, suýt chút nữa làm tôi ngất ngay tại chỗ

Kịch liệt chịu đựng mùi vị nồng nặc đó, tôi đẩy cửa nhà Từ Phượng ra. Không ngờ rằng mùi cá tanh lại càng đậm hơn, mùi hôi đó dường như được phóng đại lên vô số lần, tràn ngập trong không khí. Giống như một tầng sương mù dính chặt lấy tất cả bộ phận trên cơ thể

Sau khi vào phòng, điều đầu tiên tôi làm là nhìn lướt qua đồ đạc bày biện trong phòng. Trên bàn trà, trên sàn nhà đều bị phủ một lớp sương màu xám trắng, không nhìn được rõ ràng. Tôi lên tiếng gọi Từ Phượng, rồi đột nhiên nghe thấy một âm thanh nhỏ phát ra từ phía nhà bếp

Tôi lần tìm theo âm thanh đó, nhưng không ngờ trong chớp mắt khi tôi vọt tới nhà bếp, một con dao phay trực tiếp nhằm đến trán tôi bổ xuống

Trong khoảng thời gian này trải qua đủ loại chuyện, năng lực phản ứng của tôi đã sớm không còn nhanh nhạy nữa. Con dao sượt qua gò má tôi, chóp mũi tôi đau nhói, hình như nó đứt rồi (Thề là đoạn này tối nghĩa kinh khủng, raw hình như còn sai nữa)

Lại không nghĩ đến khoảnh khắc máu trào ra từ mũi, một tiếng thét chói tai và hoảng sợ đến cực điểm truyền đến, bóng người tấn công tôi cũng đột nhiên mềm nhũn ngã xuống

Tôi tập trung nhìn vào mới phát hiện người vừa tấn công tôi là Từ Phượng

Sắc mặt Từ Phượng lúc này tái nhợt, hơi thở mỏng manh, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều. Tôi không suy nghĩ lâu trực tiếp cởi áo ngủ của cô ấy, nhấc cô ấy xuống đất ngồi dựa vào tôi. Tôi cắn ngón tay giữa vẽ lên lưng Tự Phương một lá bùa

Vừa mới phác họa lá bùa xong, từng sợ khí đen có thể nhìn thấy bằng mắt thường thoát ra từ đỉnh đầu Từ Phượng. Lúc này Cát Uyển Nhi cũng vào đến phòng

“Anh Tùng, anh bị thương”

Tôi xua tay, tỏ ý vết thương nhỏ không đáng ngại

“Nó đi rồi!”

Cát Uyển Nhi nhìn bốn phía xung quanh một hồi rồi mới nhàn nhạt mở miệng, hoàn toàn chuẩn xác. Nếu Cát Uyển Nhi không nói tôi cũng không để ý, mùi tanh cùng tầng sương xám trắng tràn ngập trên sàn nhà lúc bước vào đều đã tiêu tan.

Ngoại trừ đống hỗn độn trước mắt, mọi thứ dường như chưa từng xảy ra.

Ngay cả khí đen trên cơ thể Từ Phượng cũng biến mất vì phù chú.

Những gì ông nội để lại quả thực rất được việc

Đang lúc tôi tự hỏi thứ tà ám bất thình lình xảy ra kia là gì, Từ Phượng đã từ từ tỉnh dậy.

Áo ngủ Cát Uyển Nhi đã đem khoác lại lên mình Từ Phượng. Về phần vừa rồi tôi cởi áo Từ Phượng, lòng thế mà lại chẳng còn kiều diễm chi tâm (rung động, phản ứng các thứ) như trước đây nữa.

“Uyển Nhi, em dìu cô ấy vào phòng nghỉ ngơi, anh sẽ nấu cho cô ấy một bát canh dưỡng thần”

Nhưng bất ngờ là khi tôi vừa bước được hai bước, Tự Phượng liền gọi tôi lại

“Chờ một chút, chị, chị lại mơ thấy nó. Nhưng lần này chỉ có một nửa, sau đó cô ta nói sẽ để cho chị và cả em phải trả giá đắt”

Câu nói của Từ Phượng khiến tôi hơi giật mình, nhưng sau đó tôi đã nhanh chóng phát hiện ra lý do. Sợ rằng con cá đỏ đó đã dung hợp với thân thể của tôi. Nữ quỷ kia chỉ biết tôi lấy đi mảnh huyết ngư, làm sao mà tôi biết được, nếu cho tôi chọn lại, tôi sẽ chẳng bao giờ chạm vào thứ đồ tà tính đó đâu. Làm cho tôi mỗi sáng tỉnh dậy việc đầu tiên là nhìn xem mình có còn sống hay không

“Chị nghỉ ngơi trước đi. Còn chuyện đó em sẽ nghĩ cách giải quyết. Hai ngày này em để Uyển Nhi chăm sóc chị, em cũng sẽ thường xuyên ghé lại”

Người hiện tại có thể giải quyết chuyện này, tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ ra một người. Hơn nữa tôi thấy nếu chuyện này liên quan đến Từ Phượng hắn nhất định sẽ đồng ý không chút do dự, thậm chí còn tung tăng chạy đi yêu cầu được hỗ trợ ấy chứ

Chẳng biết hắn có kinh ngạc khi thấy tôi sớm như vậy đã đến hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK