Ngay khi cánh cổng dưới hố chôn vừa mở ra, nước dưới hố bắt đầu đổ ào ạt về phía lối ra. Lúc này, tôi dường như nhìn thấy hai bóng người quen thuộc cũng tiến vào từ phía cổng với những người xung quanh. Nước rút cả vào trong hố.
Tuy nhiên, chỉ trong vòng mười giây ngắn ngủi, nước trong hố đã rút hết hoàn toàn, để lại mảng phù sa tích tụ dưới đáy hố. Lộ ra những bộ xương mốc meo trong hốc.
Chu Tam liếc nhìn cánh cổng tối om. Dường như cánh cổng này không cao quá một mét vuông, chẳng hiểu vì sao nó cứ luôn đem lại cho tôi cảm giác lạnh buốt sống lưng.
“Sao, muốn xuống xem một chút không?”
“Không thì ở đây ăn Tết à?”
Chu Tam liếc tôi. Hắn nhảy xuống hố.
Tôi thấp thỏm dõi theo. Mặc dù xung quanh hố có mấy bậc đỡ giống như bậc thang, nhưng cao hơn bậc thang bình thường dễ đến chục mét, nếu chẳng may rơi xuống thì tôi chỉ sợ hôn đất thôi.
Còn xui xẻo hơn, thì rơi xuống là biết liền!
Chu Tam trông rất rất liều lĩnh, nhưng thực ra vẫn còn cẩn thận hơn khối người. Hắn nhảy trực tiếp đến cánh cổng trước đó.
Tôi theo hướng Chu Tam vừa nhảy xuống, cho tới khi tới đáy hố. Tôi không để ý nổi tới cánh cổng nữa.
Dưới ánh đèn pin có thể thấy được bức tường gạch xám xanh, chân tường không quá cao, Chu Tam nhìn kỹ một chút, đóng cánh cửa lại rồi xem bùa chú trên cửa, sau đó mở đánh sầm một tiếng, nhảy tọt xuống.
“Dưới có gì không?”
Không thấy Chu Tam có phản hồi gì sau một lúc lâu nhảy xuống, tôi vội hỏi.
“Xuống thì biết!”
Chu Tam chiếu đèn soi ra hiệu cho tôi xuống đó.
Thấy vậy, tôi không do dự mà nhảy thẳng xuống theo.
Mặt đất không trơn trượt như tôi tưởng tượng. Dòng nước trước đó có vẻ không ảnh hưởng gì đến lối đi qua mộ. Chu Tam nói đúng. Có lẽ những người thợ sửa lăng trước đây đã sử dụng lối này để thoát ra.
Ánh đèn pin chiếu sáng lối vào lăng. Lối đi có vẻ gồ ghề, nhiều chỗ được chắp nối vội vàng bằng những mảnh gạch vỡ, ngoài ra có thể thấy trên mặt đất có những con số khác nhau.
“Mấy cái hố này dùng để thoát nước. Trông thô kệch thế này thôi nhưng rất hữu ích. Mấy người này cũng thật thông minh, Họ biết rằng ngôi mộ gần sông Hồng. Đề phòng khi, tôi cũng đã đào một cái hố. Có vẻ đúng như tiểu tử nhà cậu nói, mấy lá bùa trên cửa chỉ để dọa thần dọa quỷ thôi.”
Vừa nói, Chu Tam vừa phăm phăm đi đến trước lối vào lăng.
Tôi bám sát hắn, khi đi qua cái hồ, tôi không thể không nhìn xuống. Nhìn thoáng qua, quả nhiên là hố đầy nước.
Tôi không rõ hồ này sâu bao nhiêu, nhưng số lượng và quy mô của cái hồ mà tôi nhìn thấy lúc này thừa sức chứa nước trong hố chôn lúc nãy. Rốt cục thì họ cũng không thể nghĩ đến việc đào một cái hố nhỏ hơn hay sao?
“Cẩn thận, đừng bước vào. Những cái hố này dễ sâu đến hàng chục mét. Chẳng may rơi xuống thì người sống khó thoát, chỉ có thể chịu chết đuối thôi.”
Lời quan tâm nhắc nhở của Chu Tam ngược lại làm tôi thấy tê dại da đầu.
Có lẽ trong hố này còn có vô số xác chết.
Bỗng dưng, không biết trong lòng có quỷ hay là ảo ảnh, mà lúc nào tôi cũng cảm thấy lưng mình như có gì đó cào nhẹ vào.
Tôi đột ngột quay lại, không có gì đằng sau, liếc trên dưới cũng không thấy. Tôi hít sâu, tập trung dõi theo bước chân của Chu Tam.
Gia hỏa này không có lấy một chút lấn cấn nào, nhìn ngoại hình cũng biết. Có vẻ như hắn chẳng nghĩ gì khác ngoài lối đi vào lăng, không như tôi, thần hồn nát thần tính.
“Tên nhóc con nhà cậu đừng làm tôi giật mình. Người ta có câu “Không làm việc trái lương tâm thì nửa đêm không sợ Quỷ gõ cửa”! Nhìn anh đây mà học hỏi chút đi.”
Trong trường hợp tôi chỉ là một cậu sinh viên bình thường sống cùng cha mẹ, hăng say hoạt động trong môi trường đại học, thì câu nói của Chu Tam có thể giúp tôi bình tĩnh hơn, nhưng thực tế, gia đình tôi chẳng còn, chỉ còn cuốn sách bắt ma và phong ấn quỷ ông tôi truyền lại cho tôi trước khi qua đời.
Kể từ lúc đó, tôi không tin vào bất cứ điều gì gọi là không phạm sai trái trong đời. Không làm chuyện xấu thì không sợ ma gõ cửa lúc nửa đêm. Ngược lại thì đúng hơn.
Nếu xui rủi thì không chỉ bị chết dưới nước lạnh, mà còn thế mạng cho đám ma da dưới đó nữa.
Nhưng Chu Tam đã nói vậy, tôi đành đồng ý trong yên lặng, chỉ ậm ừ gật đầu.
Không biết từ khi nào không khí xung quanh đã trở nên lạnh lẽo, quần áo từ khi tôi xuống nước đến giờ vẫn chưa khô lại, nên cảm giác lúc này đặc biệt rõ ràng.
Chu Tam đột ngột dừng lại làm tôi đâm sầm vào lưng hắn, cả người hắn dường như bất động, mắt nhìn thẳng vào lối đi trước mặt.
Tôi hơi bất ngờ, định thần lại, ngẩng đầu nhìn về hướng mà Chu Tam đang nhìn, lối đi của lăng mộ trước mặt.
Điều ngoài mong đợi là, phía cuối con đường này là một cái gì đó tương tự như cái thang dây
“Ô, đúng là có một lối ra!”
Nhìn thấy bậc thang, tôi mừng hú lên, nhưng Chu Tam thì không được vui như tôi nghĩ. Hắn liếc nhìn bậc thang, nhàn nhạt nói: “Tôi vừa thấy bóng người trèo lên.”
Nghe thì có vẻ phi lý, nhưng tôi biết Chu Tam sẽ không nói dối, đặc biệt là vào lúc này.
“Anh nhìn kỹ chưa?”
Tôi hỏi, Chu Tam gật đầu lia lịa.
“Không thể nhầm được. Người đó mặc trang phục màu trắng, tay hình như cầm một chiếc đèn lồng. Ban nãy xuống đây tôi đã thấy một bóng người, nhưng nghĩ mình nhầm nên không để ý lắm. Bây giờ xem ra không phải mình nhìn nhầm mà thực sự là có người.”
Vẻ mặt Chu Tam có chút ngưng trọng. Tôi đi đến trước mặt hắn, tới chỗ bậc thang, soi đèn nhìn lên trên.
Không biết cái thang cao bao nhiêu, mà phạm vi đèn pin cũng không soi được đến tận cùng.
Tôi muốn hỏi Chu Tam xem hắn có nhìn nhầm không, nhưng ngay lập tức dừng lại vì tôi nhìn thấy gì đó từ phía trên khi dạt đèn pin ra chỗ khác. Từ trên cao rọi xuống một tia sáng yếu ớt, giống như ánh đèn được chiếu qua một lớp băng gạc vậy.
Nếu là bình thường thì hiển nhiên tôi sẽ không để tâm đến một tia sáng nhỏ nhoi như vậy. Nhưng bây giờ khác, đặc biệt là khi Chu Tam vừa nói đã nhìn thấy một bóng người mặc đồ trắng xách đèn lồng trèo lên từ đây, tôi cảm thấy không thoải mái chút nào, liền muốn hỏi Chu Tam nếu thực sự hắn đã nhìn thấy như vậy, nhìn Chu Tam nuốt nước bọt.
“Tôi nói là, hình như tôi vừa thấy cái đèn lồng mà cậu nói.”
Dịch: Team Kinh Dị Lâu
————