“Tôi không có lừa anh, vừa rồi đúng là tôi đã thấy được!”
Chu Tam khoát tay áo.
“Tôi không phải nói cậu gạt tôi, tôi chỉ là tò mò là không biết thứ này đã được chôn trong lòng đất bao nhiêu năm, vì sao lại có một vật như vậy.”
“Có thể chỉ là oan hồn”
Đây có lẽ là cách lý giải dễ hiểu nhất, cũng dễ giải thích nhất, chứ không nếu một người còn sống sờ sờ mà sống lâu như thế, không chừng là thành tinh rồi cũng nên.
“Cái rắm ấy, oan hồn nào có thể tác oai tác quái trước mặt tôi như thế. Ông đây quăng cho một lá bùa dán chặt lên tường, còn không bắt được cơ à?”
Chu Tam rủa thầm lừa thần gạt quỷ, lúc này mới nắm tay vịn của thang dây trực tiếp bò lên.
Cái thang dây này treo một góc chín mươi độ. Một đường đi thẳng lên trên, chỉ mới nhìn thoáng thôi đã cao đến chóng mặt rồi, đừng nói chi bây giờ còn phải leo lên trên kia.
Lúc này nếu leo lên, lỡ như trên kia rơi xuống dao gậy gì đó thì không phải người trên thang dây bị đâm thành mấy lỗ mất thôi.
Chu Tam hiển nhiên không nghĩ ngợi nhiều như thế, giờ phút này đã leo lên được bốn năm mét, một bên vừa bò, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn.
Bất thình lình, tôi hình như vừa thấy ánh đèn yếu ớt xuất hiện trên bậc thang, nhưng nhìn kỹ lại thì không có gì nữa.
“Chú em, người sống còn chết vì nín tiểu đấy”
Tôi lấy lời nói trước đó của Chu Tam để tự an ủi mình, cũng lấy đèn pin đi theo sau
Chu Tam vẫn như cũ vừa bò mấy cái thì ngẩng đầu nhìn qua, nhưng ánh đèn yếu ớt kia không còn xuất hiện nữa.
Cứ bò như thế, trong lòng tôi thầm đếm số, lúc leo đến bậc thang thứ 320, Chu Tam không thấy đâu nữa, nói đúng hơn là đến trên đỉnh, phía trên hình như còn một lối đi khác.
Tôi vội vàng ba chân bốn cẳng leo lên bậc cao nhất của thang dây.
Vừa mới đi lên, tôi thấy Chu Tam ngồi dưới đất thở phì phò, nhưng khi tôi dời ánh mắt từ Chu Tam sang cái hành lang kia thì lại sững sờ.
Chỉ thấy một bóng người vận áo trắng, trong tay cầm một cái đèn lồng màu xám, lúc này đang đứng lẳng lặng nơi sâu nhất trong hành, nàng ta tựa như nhìn vào Chu Tam, lại giống như đang nhìn tôi.
Nhưng mà lúc nhìn lại thì biến mất đâu không thấy.
Tôi bắt đầu hơi khó hiểu, bóng ma kia tựa hồ không phải oán linh gì đó.
Chu Tam vẫn ngồi bệt thở hồng hộc như cũ, xem ra tên này đi với tốc độ cũng không chậm nên lúc này mới thở như ống pô như vậy.
“Bóng ma này tựa hồ không muốn làm hại chúng ta”
Tôi nhẹ giọng mở miệng, Chu Tam từ dưới đất đứng lên, hít một hơi sâu rồi đi qua, sau đó lên tiếng: “Cậu biết nguyên nhân vì sao tôi một mình bị treo trên hố chôn kia không?”
“Hả?”
Chu Tam làm tôi nhớ đến lúc hắn kêu cứu, một tay đang cầm chuỗi hạt châu màu xanh ngọc, một tay kia thì cứ nắm chặt lấy thành ngoài hố chôn, không chịu nhúc nhích.
“Không phải bởi vì anh định tìm đồ vật bất cẩn rớt xuống à?”
Lời này vừa thốt ra, Chu Tam liên tục lắc đầu.
“Tôi dù có tham tiền, cũng phải có cái mạng để dùng mới được.” Chu Tam hốt hoảng nói, “Thật ra lúc ấy bởi nhìn thấy lồng đèn của bóng trắng kia nên tôi mới muốn đi xem cho rõ là thứ gì, không ngờ dưới chân bị sụt đất nên mới thành bộ dạng cậu thấy”
Chu Tam làm tôi giật mình, trước khi hắn nói ra tôi còn thật sự cho rằng hắn vì hạt châu kia mới bị rơi xuống.
“Lúc ấy tôi thấy bóng trắng kia nhảy vào hố chôn, thật ra tôi cũng định nhảy xuống theo, kết quả nhảy đến một nửa mới nhìn thấy phía dưới tất cả đều là nước, nhất thời dừng lại không kịp nên mới bị treo ngoài hố chôn. Cho đến lúc cậu tới”
“Cho nên ngay từ đầu anh muốn qua đây, là vì cái bóng trắng kia?”
Chu Tam khẽ gật đầu, “Cho nên lúc tôi nhảy xuống hầm mộ mới nóng vội như thế, trước đó nhìn thấy bùa trấn thi tôi cũng hơi do dự một chút. Nếu như không phải vì bóng trắng kia, bất luận thế nào cũng sẽ không để cậu mở hai cánh cửa vừa rồi”
Tôi trầm mặc, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Cho nên anh cảm giác rằng bóng trắng kia muốn dẫn chúng ta ra ngoài?”
Chu Tam gật đầu.
“E là như vậy!”
“Vì sao?”
Không cần chuyện gì cũng phải có nguyên nhân. Đây là đạo lý tôi hiểu từ trước, nhưng đến lúc này Chu Tam lại lắc đầu.
“Tôi cũng không biết, dù sao khi ra khỏi mộ thất mới nhìn thấy bóng trắng kia”
Bóng trắng đã biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt. Nếu như Chu Tam nói không sai, bóng trắng kia thật sự muốn mang chúng tôi ra ngoài, cô ta nhất định sẽ còn xuất hiện.
Về nguyên nhân thì hiện tại chỉ sợ không nói ra được. Nhưng tôi tin rằng không lâu sau mọi chuyện đều sẽ tường minh.
Dọc theo hành lang đi tới, không ngoài dự đoán, nơi này cũng có cái hố đất, chỉ là bên trong tối như mực mài. Cái gì cũng không thấy được.
Hành lang càng ngày càng khúc khuỷu, điều này có thế nhận ra từ vách đá bốn phía, mặt đất thỉnh thoảng lại có đá vụn xuất hiện. Càng đi vào sâu bên trong, lối đi càng chật hẹp, thậm chí vài chỗ còn xuất hiện khe hở sâu hoắm.
Đột nhiên Chu Tam dừng lại. Lần này ngay tức khắc tôi dời mắt nhìn sang.
Quả nhiên bóng người áo trắng đang đứng trong hành lang, đèn lồng giấy trong tay tỏa ra một tia sáng yếu ớt, trừ những cái đó ra, bóng ma áo trắng nâng một tay lên, chỉ thẳng về một phương hướng.
Nếu như lối đi kia không có gì sai thì có lẽ phương hướng cô ấy chỉ là vách tường của hành lang .
Sau khi chỉ đường, bóng ma biến mất, tôi cùng Chu Tam hai mặt nhìn nhau.
Giờ khắc này, có thế xác định ý nghĩ bóng ma kia là muốn chỉ đường cho tôi và Chu Tam.
Nhưng lần này nàng ta tựa hồ chỉ đường bị sai!
Rất nhanh tôi cùng Chu Tam tăng tốc bước chân, đi vào vị trí lúc nãy bóng trắng kia chỉ,sau khi xem xét, sắc mặt tôi lần nữa biến đổi.
Vị trí được chỉ là một khe hở trên lối đi, khe hở kia đủ cho hai người đi vào, chỉ là thông đến nơi nào thì hoàn toàn không rõ.
“Thế nào, có đi vào hay không?”
Chu Tam nhìn sang hỏi ý kiến của tôi, thân thể cũng đã bước đến lối đi của khe hở, xem ra chớp mắt có thể bước vào.
“Anh quyết định đi. Dù sao mấy chuyện này anh có kinh nghiệm hơn tôi”
Chu Tam tựa hồ không muốn kéo dài thời gian nữa, tôi vừa dứt câu thì cả người đã chui vào.
Tôi theo sát sau lưng Chu Tam, cái khe hở này hẳn là thiên nhiên tạo thành, khi lớp vỏ địa lí chuyển động thường sẽ đem bên trong xé toạc đến trăm ngàn lỗ thủng, mấy khe hở lúc trước nhìn thấy cũng quy cho nguyên nhân này là đủ để giải thích rõ ràng được.
Thế nhưng tôi không hiểu ở chỗ, nếu như lớp vỏ núi hoạt động, vì sao nơi này tạo ra khe hở mà lại không nhiều cũng không ít, vừa vặn đủ cho hai người đi vào.
Trong lòng thắc mắc chưa được giải đáp, cái khe hở này lại chia làm bảy tám ngã rẽ, Chu Tam tựa hồ chưa từng hoài nghi cái khe hở này tiềm ẩn điều gì không đúng.
Rất nhanh chóng, Chu Tam lại ngừng lại.
Bất ngờ trong cùng một lúc. Tôi ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy bóng trắng lúc nãy mới gặp, giờ phút này đang quỳ rạp dưới đất, mà người nhận quỳ lạy … là tôi cùng Chu Tam.
Dịch: Team Kinh Dị Lâu
————