• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy mặt nàng cắt không còn giọt máu, người cũng ngơ ngẩn như mất hồn, Bùi Thận nhíu mày: “Quần áo mỏng manh thế này, có phải bị thấm lạnh rồi không?”

Thẩm Lan lòng đầy u uất, bi thương dâng lên như thủy triều, bàn tay đặt dưới bàn cuộn chặt thành nắm đấm, móng tay bấm vào da thịt đỏ hồng thành từng mảng.

Đau đớn khiến nàng bình tĩnh lại.

Thẩm Lan gượng cười: “Gia, cửa sổ mở to quá nên thấy hơi lạnh.”

Bùi Thận liếc nhìn nàng, không tỏ vẻ gì, cũng không biết tin hay là không, cười nói: “Nếu vậy thì khép lại đi.”

Thẩm Lan đứng dậy, thấy trên khung cửa sổ chống một khúc gỗ nhỏ, cửa sổ lăng hoa nửa mở nửa khép, lúc bước đến nơi còn có thể cảm nhận được gió mát thổi qua mặt.

Nàng đứng trông ra, dưới bệ cửa sổ là nền gạch lát đá xanh, cách đó không xa bày mấy chậu cây đất sét thô sơ, bên trong trồng mấy cành hoa sơn chi màu trắng mỏng manh, giống như sương tuyết, tươi mát mà ngát hương.

Thẩm Lan cứ đứng trước cửa sổ như vậy, nhìn chằm chằm mấy khóm sơn chi hồi lâu. Nàng ngắm hoa, còn Bùi Thận thì đang ngắm nàng.

Núi xanh mênh mông, bên cửa sổ mỹ nhân tựa hoa, eo mảnh như liễu, trâm bạc trên tóc như phượng, dựa cửa trông về phía xa, nhìn đến hướng tận cùng thăm thẳm. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Thấy thần thái nàng như vậy, Bùi Thận nghịch chiếc quạt Kim Xuyên trong tay, xương quạt đóng đinh bằng lá liễu vàng, mặt quạt bằng lụa trắng trơn, vẽ những tảng đá hình thù kì lạ đang rơi xuống, còn có một đóa phong lan nhàn nhạt. Vốn lấy ý lịch sự tao nhã, thuần tịnh, nhưng lúc này nghĩ lại, mặt quạt này không nên vẽ bức lan thạch đồ, nhẽ ra nên vẽ một bức mỹ nhân tựa cửa sổ đồ mới đúng.

Không cần rải bột vàng bột bạc gì cả, chỉ cần dùng màu xanh đậm tô đè lên cảnh bên dưới, lại lấy bút lông nhỏ phác hoạ nhân vật, chỉ cần vài nét ít ỏi là có thể vẽ ra dáng điệu nàng như mừng như giận, lại như xấu hổ đưa tình.

Lòng Bùi Thận hơi ngứa ngáy, chỉ tiếc nơi này không bút không mực, không thể vẽ tranh, y chán chường quẳng cây quạt xuống, thấy nàng vẫn còn đứng trước cửa sổ, cười hỏi: “Sao còn đứng sững ra đó? Ngoài cửa sổ cảnh đẹp đến thế sao?”

Thẩm Lan hoàn hồn, khép cửa sổ cười khẽ: “Gia, chùa Linh Hà này người ta có trồng hoa nữa ư? Nếu đã trồng sơn chi, vậy liệu có trồng thược dược không?”

Bùi Thận thấy mặt mày nàng mỉm cười sinh động, không còn vẻ thất sắc vừa rồi, lòng cũng vui mừng, mới cười bảo: “Cô có biết chùa Linh Hà này nổi tiếng vì cái gì không?”

Thẩm Lan thấy y nổi hứng kể chuyện nên hùa theo lắc đầu.

Bùi Thận nói: “Giới Cầm đại sư sáng lập chùa Linh Hà là một giảng tăng. Triều đại này giảng tăng không giống với thiền tăng, giáo tăng, các thầy mặc áo cà sa đỏ nhạt, choàng dải khăn màu đỏ sậm. Chuyện kể lại rằng một ngày nọ, đại sư vân du đến núi Linh Hà, ngẩng đầu thấy trên đỉnh núi mây đỏ đầy trời, cúi đầu lại thấy áo tăng trên người cũng là màu đỏ, hai sắc đỏ nâng đỡ lẫn nhau, có thể thấy được cũng là ý trời, thế là xây chùa Linh Hà ngay tại đây.”

Thẩm Lan cười hỏi: “Nếu nói như vậy, vì sao phải trồng hoa sơn chi? Sơn chi màu sắc trắng tinh chứ đâu phải màu đỏ.”

Bùi Thận lại lấy cán quạt chọc vào trán nàng, cười nói: “Sơn chi còn có tên khác là thiền hữu, hoa đảm bặc của vùng Tây Vực, 《 duy ma cật sở thuyết kinh 》 là cuốn kinh quan trọng của phật giáo Đại Thừa, trong đó từng đề cập rằng, bước vào rừng hoa đảm bặc ngửi mùi hương, cũng như vào chùa ngửi mùi hương công đức. Vì vậy dù cũng hiếm chùa chiền trồng hoa sơn chi, nhưng nếu có thì cũng không có gì lạ.”

Thẩm Lan buồn than, Bùi Thận học sâu hiểu rộng, những việc ngoài lề như vậy đều nắm rõ ràng tường tận. Nếu y chỉ là một tên ngốc thì tốt biết bao. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Nói xong, Bùi Thận lại cười nhạo: “Chùa Phật lớn họ đều trồng hoa sen, mẫu đơn. Chùa Linh Hà này tám phần là muốn hấp dẫn khách hành hương mới trồng sơn chi, làm một điểm đặc thù riêng biệt của ngôi chùa này mà thôi.”

Nghe vậy, Thẩm Lan thở dài: “Trồng sơn chi cũng tốt thôi, nhưng đã xây chùa vì lấy ý hai sắc đỏ nâng đỡ tôn lên lẫn nhau, nếu không trồng thược dược cho có chút sắc đỏ thì thật là đáng tiếc.”

Bùi Thận cười: “Thược dược tượng trưng cho ham mê nhiệt tình, quyến rũ say mê, trong chùa sao có thể trồng thược dược được?”

Thẩm Lan lắc đầu: “Thược dược sao lại không hay? Mấy hôm trước Gia dạy ta đọc 《 Kinh Thi 》, đến bài Trân Vĩ chẳng phải có đoạn: Duy sĩ dữ nữ, Y kỳ tương hước, Tặng chi dĩ thược dược?” Nam nữ đính ước, trao thược dược cho nhau.

Bùi Thận ngẩn ra, y vừa tỏ ý muốn nạp nàng làm thiếp, lúc này Thẩm Lan liền ám chỉ chuyện đính ước. Bùi Thận một mặt cảm thấy nàng hơi thẳng thừng quá mức, mặt khác lại cảm thấy hớn hở trong lòng, bật cười sang sảng: “Chẳng có lẽ cô muốn đòi ta một cành thược dược?”

Ai thèm thược dược của y! Thẩm Lan buồn bực, ngoài miệng đáp: “Gia hiểu lầm.”

Ý cười trên khuôn mặt Bùi Thận chợt tan, vẻ mặt hờ hững, không nói gì nhìn Thẩm Lan.

Thẩm Lan bị ánh mắt tĩnh lặng của y quan sát, biết y đã không vui, nếu không giải thích cho thỏa, chuyện hoa thược dược này chỉ sợ sau này còn ảnh hưởng lâu dài đến nàng.

“Gia đã tới chùa để xem mắt tiểu thư Trịnh gia, chắc hẳn là đã quyết định rồi. Nô tỳ chỉ nghĩ, hay là nhân lúc này Gia tặng vài thứ cho nàng để khiến nàng vui vẻ. Đến lúc đó, giữa vợ chồng lẫn nhau nảy sinh tình cảm, mới có thể hòa thuận êm ấm, bên nhau đến bạc đầu.”

Nghe nàng dịu giọng giải thích, sắc mặt Bùi Thận khá hơn: “Lén lút trao nhận là hành vi trơ trẽn khiến người khác khinh thường, đợi khi về phủ lại sai người mang vài thứ tặng cho Khổ Trai công là được.”

Vậy sao được? Thẩm Lan lắc đầu, kiên nhẫn nói: “Gia là nam tử, không rõ suy nghĩ trong lòng các cô nương. Quà tặng từ phủ chắc hẳn là những vật trang trí, lụa là gấm vóc đắt tiền, quý giá, cũng không phải không tốt, chỉ là không đủ để tỏ lòng thành ý của Gia.” Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Bùi Thận có từng bận tâm những chuyện nam nữ dong dài này, nhịn không được cười nhạo: “Nếu vậy, cô có ý tưởng gì? Chẳng lẽ thật sự muốn đi tìm một đóa thược dược?”

“Có thược dược thì tốt, tiểu thư Trịnh gia đọc làu thi thư, chắc chắn sẽ hiểu ý Gia. Nhưng hôm nay nếu không có, vậy thì hái vài nhánh hoa sơn chi, thêm cả hoa dại dưới chân núi, cắm xen kẽ vào bình rồi mang tặng cho Khổ Trai tiên sinh.”

“Khổ Trai tiên sinh nhất định có thể hiểu ý, chuyển tặng tới tay tiểu thư Trịnh gia, những này so với vàng bạc vật chất càng thể hiện được lòng thành của ngài hơn. Tiểu thư Trịnh gia nhìn thấy nhất định sẽ rất vui mừng.”

Mới lúc này đã muốn lấy lòng chủ mẫu tương lai rồi? Bùi Thận cười nhạo, xua tay nói: “Thôi, cô đi hái đi, xong rồi bảo Trần Tùng Mặc mang tặng là được.”

Thẩm Lan bình tĩnh nhẹ nhàng nói: “Gia, để ta tự đi là được.”

Bùi Thận nghĩ lại cũng nên để nàng đi, dịu giọng nói: “Để Trần Tùng Mặc dẫn cô cùng đi.”

Thẩm Lan khó xử: “Gia, Trần Tùng Mặc là ngoại nam, đi gặp tiểu thư Trịnh gia sợ không tiện lắm.”

Bùi Thận nhíu mày: “Vậy cô muốn thế nào?”

“Tốt nhất là nhờ một tiểu sa di dẫn ta đi tìm mấy đóa hoa sơn chi đẹp nhất rồi lại tìm một bình hoa, sau đó đi tìm tiểu thư Trịnh gia.”

Bùi Thận suy nghĩ một lát, lần này y tới chùa Linh Hà, một là vì Trịnh Chử, hai là muốn dẫn Thấm Phương đến rừng sơn chi sau núi để giải sầu, nếu nàng đã muốn vậy, nhân lúc thưởng cảnh mà hái mấy đóa hoa cũng được.

Nghĩ vậy, y gật đầu: “Phía sau chùa Linh Hà là một rừng sơn chi lớn, đang là tiết tháng 5, hoa sơn chi vừa nở du khách chưa quá đông, rất thích hợp để leo lên trên cao ngắm cảnh phía xa.”

Thẩm Lan giật mình, cố kiềm nén sự khẩn trương, gật gật đầu.

Bùi Thận ra khỏi phòng thiền, gọi một tiểu sa di đến dẫn họ ra sau núi.

Ngọn núi sau chùa Linh Hà quả là một ngọn núi chót vót hùng vĩ, cây rừng trùng điệp xanh mướt cao đến ngàn thước. Sơn chi mọc khắp nơi, cành lá xum xuê tươi tốt. Những cây mọc lâu năm đã phát triển rậm rạp, tán tỏa thành một khu rừng.

Tiết trời trong xanh lặng gió, ánh mặt trời chói chang, trên chạc cây còn vương lại những giọt sương đêm trong vắt, Bùi Thận dẫn Thẩm Lan cùng Lâm Bỉnh Trung, Trần Tùng Mặc đi bộ trong rừng, cười hỏi Thẩm Lan: “Thấy thế nào?”

Thẩm Lan thấy trước mắt xanh như ngọc, từng bước đi như thoảng hương thơm len vào mũi, nàng cười: “Gia, hoa sơn chi đẹp như vậy, ta có thể xin sư thầy trong chùa ít hạt giống về viện trồng vài cây được không?”

Bùi Thận cười đáp: “Trong phủ cũng có nhà ấm trồng hoa, nếu cô thích ngắm sơn chi, cứ bảo bọn họ trồng là được.”

Hai người nói nói cười cười, Thẩm Lan lại chọn mấy nụ sơn chi hơi hé hái xuống nâng trong lòng bàn tay, tiếp tục bước theo Bùi Thận về phía trước. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Đi đến giữa sườn núi, nhiệt độ không khí bắt đầu hạ xuống, hoa sơn chi thích ấm, nên trên này hoa vẫn chưa nở, trước mặt chỉ xanh một màu lá. Không còn hoa để ngắm, trên này càng thưa thớt du khách hơn. Nếu lại tiếp tục trèo lên đến đỉnh, bên trên không còn một bông hoa nào, chỉ sợ cũng chẳng còn một bóng khách.

Đằng trước cảnh sắc không còn, Bùi Thận vốn định đi vòng, nhưng thấy trán Thẩm Lan đã rịn mồ hôi, hai má ửng hồng, biết nàng đã mệt mỏi muốn chết, giờ mà đi đường vòng sẽ càng mệt hơn.

Nghĩ rồi, Bùi Thận liền nói: “Ban nãy tiểu sa di có nói giữa sườn núi có đình tứ giác nhỏ để du khách nghỉ chân, chúng ta qua đó nghỉ một lát vậy.”

Thẩm Lan quá mệt chỉ có thể thở hổn hển gật đầu, theo Bùi Thận đi về phía trước, mới được vài bước chợt thấy thấp thoáng mấy bóng người.

Lại gần mới nhìn rõ là mấy vú già cao to, mặc bỉ giáp màu hồng cánh sen, dáng người lực lưỡng đang nâng kiệu, bên cạnh còn có một nha hoàn mặc quần áo màu vàng thu đang đứng.

Thẩm Lan thầm nghĩ không biết là nhà giàu có quý tộc nào có nhã hứng cũng đến ngắm cảnh. Nàng vừa nghĩ vừa theo đuôi Bùi Thận.

Ai ngờ mới bước lại gần đám người, nha hoàn kia trông thấy bọn họ liền kinh hoàng tái mặt, hoang mang rối loạn chạy lên phía trước, còn định há miệng kêu to.

Thấy thế, khuôn mặt Bùi Thận lạnh xuống, hô tên Lâm Bỉnh Trung. Lâm Bỉnh Trung tiến lên hai bước, dùng vỏ đao đập vào gáy nha hoàn kia, nàng hét lên rồi ngất xỉu, nhóm vú già xung quanh sợ hãi thét chói tai.

“Câm miệng, ai hét ta giết kẻ đó.” Trần Tùng Mặc rút đao uy hiếp. Thấy lưỡi đao chợt lóe sáng như tuyết, bốn năm vú già yên lặng run rẩy nức nở, không dám mở miệng.

Chỉ một người trong số đó hơi lớn gan, run run uy hiếp: “Lão, lão gia nhà ta dù chưa nhập sĩ, nhưng còn có Tam lão gia là Lễ Bộ thị lang, kẻ tặc chớ có vô lễ.”

Bùi Thận nhìn đám người một vòng, mở miệng hỏi: “Lão gia của các ngươi tên gọi là gì?”

Phụ nhân kia dường như cảm thấy lời uy hiếp của mình có tác dụng, lấy hết can đảm nói: “Không dám gọi thẳng tên húy của chủ.”

Bùi Thận lạnh lùng: “Có phải là Trịnh Chử?” Hôm nay y tới chùa Linh Hà, quanh đây cũng chỉ có Trịnh Chử là liên quan. Thấy người kia lộ vẻ ngạc nhiên, Bùi Thận biết mình đã đoán đúng, cười lạnh một tiếng, xua tay né qua đám người, thẳng bước lên núi.

Lâm Bỉnh Trung túm đai lưng của nhóm người rồi trói họ lại, xé áo quần nhét vào miệng, đứng tại chỗ trông giữ.

Thẩm Lan trong lòng nổi sóng to gió lớn, không biết có nên tiếp tục theo đuôi không. Nhưng Trần Tùng Mặc đã theo lên, nàng cũng không tiện ở lại, cắn môi đuổi kịp Bùi Thận.

Bùi Thận người cao chân dài bước rộng, lại thêm tập võ quanh năm, thể lực rất tốt, cơ hồ nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Đợi Thẩm Lan thở phì phò đuổi kịp, đã thấy y ngồi lặng yên dưới tàng cây, vẻ mặt nhạt nhẽo, nhìn không ra điều gì.

Thẩm Lan hơi ngẩng đầu, thấy giữa không gian xanh ngát phía trước thấp thoáng một tòa đình tứ giác nhỏ, mái cong ngói xanh, tỉ mỉ độc đáo. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Ba người Thẩm Lan đang đứng trước dãy thang đá, đằng trước thế núi vươn mình, hoa cỏ ẩn hiện. Hai người trong đình vẫn chưa phát hiện thấy bọn họ, vẫn còn tâm sự nỗi lòng lẫn nhau.

“Nàng, nàng lớn lên thật là đẹp.” Người thanh niên đứng ở một góc đình, cách rất xa, cúi đầu lại nói: “Thơ nàng viết cũng hay lắm.”

Nói rồi, lấy tấm thiệp hồng trong ngực ra, tình cảm đọc:

“Tự trung Linh Hà tằng tiệm nhiễm,

Sơn hậu việt đào cạnh tương nhiên,

Bằng lan bất kiến nam quy nhạn,

Vọng đoạn thiên nhai hữu thùy liên.”

Trịnh Tuệ Nương cũng đứng xa xa, nghe vậy đỏ mặt, dỗi nói: “Kẻ lưu manh từ đâu đến, ngươi nói bậy gì đó!”

“Ta không nói bậy. Là nàng kêu ta tới gặp nàng.” Thanh niên kia vội vàng giải thích: “Thơ của nàng bảo, chùa Linh Hà, sau núi, đi lên theo phía nam. Ta theo lời đi đến, liền gặp được nàng.”

Thẩm Lan thầm nghĩ thảo nào đám nô tì kia đứng chờ phía bắc, thì ra Trịnh Tuệ Nương đi lên theo hướng bắc, lại bảo người này lên theo phía nam, có thể tránh gặp đám nô tì. Nha hoàn trẻ tuổi ban nãy bị đánh ngất chắc hẳn là thân tín của Trịnh Tuệ Nương, đứng dưới núi trông chừng thay nàng.

Quả là một cô nương nhanh nhạy. Thẩm Lan thầm than.

Trong đình, Trịnh Tuệ Nương mặt mũi đỏ bừng, lúng ta lúng túng không nói lời nào. Người nam tử kia quýnh lên, hành lễ: “Xin hỏi phương danh của cô nương, nhà ở nơi nào, ngày mai tiểu sinh sẽ năn nỉ cha mẹ tới cửa cầu hôn.”

Sắc mặt Trịnh Tuệ Nương trắng nhợt, quay lại rầu rĩ nói: “Huynh đi đi.”

Người nam tử kia vội vàng hỏi han, Trịnh Tuệ Nương hai mắt rưng rưng đẫm lệ: “Cha ta muốn gả ta cho thế tử của phủ Ngụy Quốc Công.”

Người nam tử nghe thấy khiếp sợ, mặt mũi trở nên trắng bệch. Hắn chẳng qua chỉ là bá tánh tầm thường, tuổi trẻ lại chưa đậu công danh, sao dám đoạt vợ với quý tộc.

“Huynh đi đi.” Thấy hắn im lặng không nói gì nữa, Trịnh Tuệ Nương càng thêm tuyệt vọng. Bùi Thận kia nghe nói đã từng lên chiến trường, lại quyền cao chức trọng, Trịnh Tuệ Nương vốn là người có tính lãng mạn, thích thơ từ ca phú, đâu thích hạng người hám công danh, sấn sổ nóng vội như thế.

Chỉ sợ thành hôn rồi hai người cũng chẳng có đề tài chung, đành chịu cảnh khuê phòng tịch mịch, chết già trong cô độc. Nghĩ đến đây, Trịnh Tuệ Nương càng thêm tuyệt vọng: “Huynh mau đi đi, ngày sau gặp lại, là La Phu có chồng, sứ quân có vợ!”(1)

Thấy nàng khổ sở như vậy, người thanh niên tuổi trẻ nhiệt tình, cảm thấy dù cho phía trước là núi đao biển lửa hắn cũng quyết liều xông lên một phen, hạ quyết tâm nói: “Nàng và y vẫn chưa tam thư lục lễ (2), ta sẽ vờ như không biết hai người đã nghị thân, ngày mai sẽ tới nhà nàng cầu hôn. Chỉ cần phụ thân nàng đồng ý, sẽ có thể hủy được mối hôn sự này.”

Nghe vậy, Trịnh Tuệ Nương nước mắt giàn giụa, cảm thấy ngày hôm đó nàng đề thơ lên diều rồi thả, con diều đứt dây để người này nhặt được, quả là một đoạn nhân duyên tốt đẹp mà ông trời sắp đặt.

“Được, ta chờ huynh!” Trịnh Tuệ Nương nín khóc mỉm cười, gật đầu liên tục.

Hai người đứng ở hai góc đình cách nhau thật xa, chàng nhìn ta, ta nhìn chàng, có lẽ rằng đây là mối duyên trời định. Đời này, không phải chàng nguyện không gả, không phải nàng nguyện không cưới.

Nghe tiếng hai người trong đình vừa khóc vừa cười, làm thơ đối nhạc, tình chàng ý thiếp, ra chiều rất là tình cảm sâu đậm, Thẩm Lan hãi tới mức không dám nhìn sắc mặt của Bùi Thận. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Bùi Thận cũng không phải kẻ dễ trêu. Trịnh Tuệ Nương đã có người vừa ý mà còn dám tới nghị thân với y, thậm chí còn tính đến chuyện thành hôn, vậy mà hiện giờ dám gặp lén tình lang. Nếu hôm nay Bùi Thận không phát hiện, chẳng phải là gặp cảnh vợ mình thân ở bên cạnh mà lòng hướng về kẻ khác?

Việc này đối với Bùi Thận là một sự sỉ nhục to lớn!

Hai tay Thẩm Lan vẫn còn ôm những đóa sơn chi định đem tặng cho Trịnh Tuệ Nương, nàng sợ Bùi Thận giận chó đánh mèo, rón rén giấu tay sau lưng định ném đi, lại lén lút nhìn sắc mặt y. Thấy y mặt mũi tối sầm, môi mím chặt, vẻ mặt khó đoán, lòng nàng khẽ run lên.

Nàng trộm đoán, Bùi Thận chắc đã giận dữ lên đến đỉnh điểm, chẳng qua vì gia giáo cố gắng nhịn xuống mà thôi.

Ngay lúc Thẩm Lan đang lo sợ bất an, không biết phải làm thế nào thì hai người trong đình bắt đầu chia tay trong bịn rịn, quyến luyến. Lúc này Thẩm Lan đã vừa hãi vừa ngại, ba người họ vốn đang đứng dưới bậc thang dẫn lên đình, chỉ là hai người trong kia quá mức tập trung nên không phát hiện thôi. Nếu hai người này rời khỏi, bước xuống vài bước sẽ thấy họ đang đứng đấy.

Thẩm Lan không nhịn được ngẩng đầu, cẩn thận nhắc nhở: “Gia, chúng ta có cần …… tránh đi không?”

“Đi? Tại sao phải đi?” Bùi Thận nhẹ nhàng nói.

Thẩm Lan ngước lên, thấy y cười ấm áp như gió xuân tháng ba, nàng ngạc nhiên khó hiểu không ngớt.

Y tức đến điên rồi chăng?

Chú thích:

(1) Xuất phát từ bài thơ (có phổ nhạc/dân ca) tên Mạch Thượng Tang kể về người con gái tên Tần La Phù, một cô gái hái dâu, từ chối khi bị một “sứ thần” quấy rối, tức là một quan chức như tỉnh trưởng, đồng thời ca ngợi vẻ đẹp và tình cảm kiên định của cô (Baidu)

(2) Tam thư, lục lễ: lễ nghi cưới hỏi

Tam thư gồm: Sính thư, Lễ thư và Nghênh thân thư. Đây là 3 lá thư nhà trai đưa sang nhà gái để đưa tin, xin báo và chuẩn bị dàn xếp các nghi thức.

Sính thư là giấy viết định thời gian việc thành hôn, được coi như bản khế ước đính hôn.

Lễ thư là giấy viết các việc khi làm hôn lễ cho nhà gái, giấy có viết số lượng và tên gọi của các lễ vật.

Nghênh thân thư là giấy ghi thời gian đón dâu chính thức.

Lục lễ là chỉ 6 lễ gồm: Nạp thái (lễ đặt vấn đề hôn nhân, dạm ngõ)

Vấn danh: Lễ hỏi tên tuổi, thân thế

Nạp cát: Lễ tiếp nhận xem tuổi hai bên, đính hôn

Nạp chinh: Lễ nhận lễ vật

Thỉnh kỳ: Lễ định ngày cưới

Thân nghênh: Lễ rước dâu

*Kiến trúc mái đình tham khảo chi tiết tại đây

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK