Lúc này đã vào canh hai, kinh đô đã là giờ giới nghiêm, đường không bóng người, chỉ có vầng trăng trên trời tản ra tia sáng nhẹ nhàng, hai ba ngôi sao nằm thưa thớt, cùng những đốm đèn rải rác trong những căn nhà.
Bùi Thận giục ngựa phi nhanh trong chốc lát, bầu trời chợt có mưa phùn rơi tí tách tí tách, chớp nhoáng đã thấm ướt cả tay áo.
Bùi Thận luôn rất phiền chán mưa đêm ngày xuân kéo dài dầm dề này, định ra roi thúc ngựa, đoạn đường phía trước bỗng xuất hiện một đội tuần tra của Cẩm Y Vệ.
“Đứng lại! Ban đêm giới nghiêm, là nhân sĩ phương nào dám vi phạm?!” Một Cẩm Y Vệ lạnh giọng quát lớn.
Lâm Bỉnh Trung đang muốn lấy lệnh bài ra, ai ngờ tiểu kỳ dẫn đầu Cẩm Y Vệ lập tức quát tên cấp dưới, lại chắp tay nói: “Phải chăng là Bùi đại nhân?”
Bùi Thận gật đầu, ghìm cương ngựa cười hỏi: “Ngươi nhận ra ta?”
“Bùi đại nhân nói đùa, năm đó ngài thi đậu Trạng Nguyên, cưỡi ngựa dạo phố, kinh thành có không biết bao nhiêu tiểu nương tử đến vây xem. Tất nhiên ta cũng phải bon chen một chút.”
Nhớ lại lúc ấy Bùi Thận được những tiểu nương tử xinh đẹp tung hoa tươi, ném khăn thơm, giọng điệu tên tiểu kỳ kia cực kỳ hâm mộ, chỉ hận chính mình không có diễm phúc cỡ này. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Advertisement
Bùi Thận nghe xong chỉ hừ lạnh. Thế gian này không phải vẫn tồn tại những tiểu nương tử không biết điều sao? Đừng nói tung hoa, ném khăn, nửa đêm khuya khoắt còn phải để y vất vả cưỡi ngựa đi tìm đây này!
Tên tiểu kỳ nói mấy câu, nghĩ bụng không nên trì hoãn việc của Bùi Thận, lui lại nửa bước nhường đường, lại cởi áo tơi, đấu lạp trên người đưa qua, nói: “Mời đại nhân.”
Bùi Thận cười khẽ, nhẹ nhàng nói: “Mưa xuân lạnh lẽo, đấu lạp áo tơi này ngươi cứ giữ lại dùng đi.”
Tiểu kỳ kia sửng sốt, nhếch miệng cười, thầm nghĩ thảo nào Bùi đại nhân có thể làm trọng thần của thiên tử, ngay cả đối mặt với một tên tiểu kỳ nhỏ bé như hắn đều cho người ta cảm giác như tắm mình trong gió xuân.
Hắn đang định mở miệng, chợt nghe phía sau có người giục ngựa phi nhanh đến.
Bùi Thận tập trung nhìn lại, thấy là Trần Tùng Mặc vội vàng đem áo tơi, đấu lạp tới.
Tiểu kỳ thấy vậy thì mặc lại áo tơi đấu lạp trên tay vào, than thở mình lại mất một cơ hội để xum xoe với quan lớn.
Thấy thế, Bùi Thận chắp tay nói: “Tuần tra ban đêm luôn rất vất vả, chư vị cực khổ rồi.” Dứt lời, bảo Trần Tùng Mặc lập tức lấy mười lượng bạc đưa cho tiểu kỳ. Hắn nhận lấy, vui vẻ nói: “Đa tạ đại nhân ban thưởng.”
Bùi Thận cười: “Cứ cầm mà đi uống rượu cùng các huynh đệ.” Dứt lời, giơ roi giục ngựa rời đi.
Tìm một mái hiên rộng bước vào, Bùi Thận phủi đi mấy giọt mưa nhỏ vương trên tay áo, đang định mặc áo tơi, đấu lạp vào, nghe Trần Tùng Mặc chắp tay bẩm báo nói: “Gia, ca ca của Thúy Vi khai rằng người kia họ Ninh, nhũ danh Kim Ca, còn tự lấy tên hiệu cho chính mình là Thanh Tri.”
Bùi Thận cười nhạo, những năm gần đây văn hóa suy đồi, ngay cả những tên vô công rồi nghề ven đường đều muốn học đòi văn vẻ, đặt tên hiệu cho mình.
“Ta dẫn hắn tới nhà Ninh Kim Ca, thì người kia không có nhà. Hỏi hàng xóm thì bảo đã ra ngoài từ sáng, tới giờ chưa thấy về.” Trần Tùng Mặc nói. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Ngón tay cột dây mũ của Bùi Thận hơi ngừng lại, đột nhiên hỏi: “Ngươi rời khỏi nhà của Ninh Kim Ca kia lúc nào?”
Trần Tùng Mặc sửng sốt: “Vào khoảng canh một.”
“Canh một chính là lúc bắt đầu giới nghiêm. Tức là, từ sáng cho đến giờ giới nghiêm, hắn vẫn chưa quay về nhà?” Bùi Thận hỏi.
Trần Tùng Mặc gật gật đầu: “Gia, ta đã phái vài người canh chừng ở nhà Ninh Kim Ca. Nhất định sẽ bắt được hắn.”
Bùi Thận xua tay: “Không cần.” Nói xong cười lạnh, thầm nghĩ Thấm Phương đúng là tự dẫn sói vào nhà.
Y mặc áo tơi, đội đấu lạp xong, xoay người lên ngựa phóng thật nhanh.
Lúc này Thẩm Lan vừa nghỉ ngơi chốc lát thì bị đánh thức. Nàng nằm trên giường, nghiêng tai nghe thấy dưới lầu vẫn còn tiếng rôm rả bán buôn.
“Đây là vải tà văn vận chuyển từ Tùng Giang tới, ngài nhìn xem, chất liệu này, sờ lên, giống nhung mà không phải nhung, như lụa mà chẳng phải lụa, một cây một lượng bạc.”
“Tác phẩm của Lữ thị, Thiên Cái Lâu của Nam Kinh, giá thế nào?”
“Nhìn cho kỹ, đây là bản gốc của Dương Oa Tất.”
“Cái đồ gian manh nhà ngươi, cả xe thanh mai đỏ này còn xanh lè xanh lét, ngươi dám nhuộm thành tím đen tới lừa ta đã chín, đừng có hòng!”
Nhà nghỉ này đa phần nhận khách là thương nhân, bốn phương tề tựu rất là xôm tụ. Có vài người trực tiếp giao dịch tại nhà nghỉ, tính tiền giao hàng, cho nên dưới lầu có thể náo nhiệt bất kể ngày đêm.
Đây cũng là lý do vì sao Thẩm Lan không chọn nơi chuyên tiếp người đọc sách như hiệu Liên Thăng mà lại chọn nơi có nhiều thương nhân vãng lại như hiệu Vạn Long. Một mình lẻ loi bên ngoài, tìm một chỗ ồn áo náo nhiệt đến độ ngủ không được dù sao vẫn an toàn hơn một chỗ yên tĩnh lặng thinh.
Thẩm Lan ngồi trên giường một lát cảm thấy hơi tỉnh táo lại, mới phất màn lụa đứng dậy, lấy nước lạnh rửa mặt, vốc một vốc nước lạnh trong vắt lên mặt, rửa trôi cả cơn buồn ngủ còn sót lại.
Nàng đứng lên lại gần cửa sổ. Hiệu Vạn Long này là một nhà lầu nhỏ hai tầng, Thẩm Lan trọ ở lầu hai, từ cửa sổ trông ra, thấy trăng treo trên trời, sao đêm nhấp nháy, gió thổi những giọt mưa phùn lay bay tạt vào nghe lành lạnh.
Trên đường không còn ai, chỉ có người dân buôn bán dựng lều tạm bợ ở hai bên phố, lấn ra lòng đường. Những túp lều ngổn ngang đã không còn vẻ náo nhiệt của ban ngày, trong bóng đêm thấp thoảng từng mảng tối đen kịt.
Thẩm Lan đứng trước cửa sổ nhìn ngắm cảnh vật một lát, mới gỡ cây gỗ nhỏ chống khung cửa xuống, khép cửa lại. Nàng nhìn then cửa vẫn còn tốt, hành lang lầu một lầu hai đều có người buôn bán, hầu trà lui tới, để an toàn, nàng ôm một cái ghế tròn vào trong ngực, yên lặng ngồi cạnh cửa sổ.
Đêm xuống khí trời lạnh lẽo, tiếng ồn ã dưới lầu ngớt dần, chỉ còn tốp năm tốp ba người vẫn đang cò kè mặc cả. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Thẩm Lan dựa vào vách tường cũ kĩ, ngồi không rảnh rỗi, nàng thổi tắt đèn, lắng nghe mưa phùn rơi nhè nhẹ ngoài cửa sổ, đếm từng mảng rêu xanh trên tường.
Chưa được một hồi, bỗng nghe ngoài cửa sổ có tiếng sột soạt.
Thẩm Lan nhướng mày nhìn lại, cửa sổ chỉ dán một lớp giấy mỏng, bên trên vẽ bức hoa lan, phía dưới là cánh cửa gỗ trơn không điều khắc. Lúc này, phần đáy cửa sổ hơi hơi hé, làm ánh sáng bên ngoài và mưa phùn tạt vào phòng.
Nương theo ánh sáng này, Thẩm Lan trông thấy rõ ràng cánh cửa ngày càng hé lớn, sau đó có một đôi tay với vào trong, nắm lấy bậu cửa sổ.
Dù đã đoán trước đêm nay có lẽ không an ổn, Thẩm Lan vẫn bị cảnh này dọa đến tim đập thình thịch, cố gắng thở thật nhẹ, nắm chặt ghế tròn trong tay.
Một lát sau, cửa đã mở thật to, có người nhét đầu vào, nhìn dáo dác quanh phòng.
Thẩm Lan cắn răng, dùng hết sức lực toàn thân, nhấc ghế đập xuống thật mạnh.
“A ——” cả khuôn mặt người nọ bị ghế đập trúng, hét thảm một tiếng, té xuống dưới.
Thẩm Lan đứng thở dốc một hồi mới thả ghế trong tay, mở cửa nhìn xuống phía dưới. truyện kiếm hiệp hay
Người nọ ngã từ lầu hai xuống dưới phố, ôm lấy hai chân bị gãy, thê thảm kêu rên. Đầu hắn máu tươi đầm đìa, chảy ướt xuống ngũ quan đang đau đến vặn vẹo. Thẩm Lan mơ hồ nhận rõ dung mạo của người này.
Da mặt trắng nõn, mũi cao, sơn căn lõm, mắt hai mí, xương gò má thấp, chợt nhìn có vài phần hàm hậu, chỉ là một đôi mắt xoay tròn láo liên, nhìn hơi có chút không an phận.
Đây không phải là biểu ca của nàng sao?
Thẩm Lan cười khẽ.
Một người trung thực, hàm hậu thuần phác, sao dám hầm rập với một đứa nha hoàn giả vờ làm biểu ca của nàng để lừa chủ tử của Phủ Quốc Công? Dám nhận lời làm những việc bẩn thỉu lừa lọc này chắc chắn là hạng lưu manh chơi bời lêu lổng hoặc là tay ăn chơi, nếu không thì cũng là những kẻ cờ bạc hung ác, liều mạng vì tiền.
Người như vậy thấy Thẩm Lan lẻ loi một mình, xinh đẹp, người lại có tiền, sao có thể không nảy lòng tham được?
Buổi chiều Thẩm Lan cho hắn mười lượng bạc đã thuận lợi tống cổ hắn đi, chẳng qua là vì nàng còn đang đứng ở cửa nách của Phủ Quốc Công, chỉ cần nàng hô to sẽ có người chạy đến xem tình hình, hắn không dám manh động nên mới rời đi.
Lúc sau, Thẩm Lan cần thay quần áo, chui vào con hẻm nhỏ. Nói là hẻm nhỏ, nhưng thật ra đây chỉ là khoảng cách chừng nửa thước giữa hai bức tường của hai gia đình giàu có, nhỏ đến độ ánh mặt trời trên đầu chỉ còn là một đường sáng mỏng manh. Thẩm Lan vóc người mảnh khảnh nhỏ nhắn nên mới có thể chen vào, người nọ không vào được đành hậm hực tạm buông tha nàng.
Thẩm Lan cố ý ra ngoài theo đầu kia của con hẻm, lại chui vào những chỗ đông người, khiến kẻ này ban ngày tìm không thấy cơ hội để ra tay, còn xém chút bị cắt đuôi, thế là không dám lại gần sát nữa, chỉ theo dấu từ xa. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Thẩm Lan không cảm giác được, nghĩ rằng đã cắt đuôi được hắn. Nhưng vì mục đích an toàn nên chỉ ngủ cạn một lát, nàng vốn định thức đêm chờ đến hừng đông, hôm sau cầm được giấy thông hành sẽ cuốn gói đi ngay.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, những kẻ ác ôn này đa phần đều có đồng bọn, người đông thế mạnh, đã là dân địa phương, lại quen dùng thủ đoạn bỉ ổi. Nếu không giải quyết chúng, lỡ đâu đến mai chúng lẻn vào đoàn xe, đội tàu mà giở trò, thế thì càng không xong.
Nghĩ vậy, Thẩm Lan mới cố ý đứng trước cửa sổ ngắm cảnh một lúc, để hắn có cơ hội xác định nàng trọ ở gian phòng nào, lại canh chừng cạnh cửa, chờ hắn đến để đánh hắn trở tay không kịp.
Thẩm Lan đứng đó, thấy tên này kêu rên thê lương, lầu một bắt đầu có tiếng động sột soạt, có lẽ là người hầu trà nghe thấy động tĩnh định ra xem xét.
Nàng trầm ngâm, nghĩ bụng tên này chắc hẳn không dám kể ra chuyện hắn nhận tiền rồi giả làm thân thích của nàng để gạt Phủ Quốc Công, nếu không hai người là đồng mưu, hắn cũng phải xui xẻo.
Sợ là sợ kẻ này túng quá làm liều, bóc trần thân phận nữ nhi của nàng. Thẩm Lan đốt ngọn đèn, đang định xuống lầu đi theo người hầu trà ra xem, rồi lại nói kẻ này định tới trộm tiền, sau đó tỏ vẻ tức giận mà tát cho hắn mấy bạt tai, không cho hắn có cơ hội mở miệng.
Ai ngờ lúc này, chợt nghe trên đường có tiếng vó ngựa lộc cộc. Đã trễ vậy rồi, ai còn dám cưỡi ngựa phóng trên đường? Chẳng lẽ là tới tìm nơi nghỉ trọ? Không sợ bị Cẩm Y Vệ bắt lại sao?
Thẩm Lan không để ý, cũng chẳng tò mò mấy, đang định đóng cửa sổ rồi đi xuống dưới, chợt thấy từ bóng đêm xa xăm có người giục ngựa phi đến.
Trăng tán, gió lạnh, sương đêm vương trên áo, đội đấu lạp, cưỡi con ngựa lông vàng đốm trắng, người đến cưỡi ngựa phi nhanh, mang theo một cơn khí lạnh ùa đến, như một lưỡi đao sắc bén xé toạc mưa xuân dưới ánh trăng.
Bùi Thận chừng như có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lên, thấy dưới ngọn đèn dầu le lói trên ban công, có người mỹ nhân ngơ ngẩn đứng nhìn.
Bốn mắt chạm nhau, Bùi Thận mỉm cười.
Khuôn mặt của Thẩm Lan cắt không còn giọt máu.
Tác giả có chuyện nói: (dịch thô)
Thời Minh rất thịnh việc lấy tên hiệu, Chúc Chi Sơn viết 《 Tiền Văn ký 》kể có một Tri huyện thẩm vấn đạo tặc, nghe nói tên này tự đặt hiệu cho mình là Thanh Tri. Ngay cả ăn cướp cũng lấy tên hiệu.