Trong nhà một mảnh u tĩnh, ánh nắng len qua cửa sổ khe khẽ chiếu lên tấm màn, hộp hương khắc đám mây bay treo trên đỉnh màn đựng hoa mai ướp hương, tỏa ra mùi mai nhàn nhạt quẩn quanh.
Thẩm Lan ngủ rất sâu, có lẽ là tinh thần căng thẳng, thể xác mỏi mệt lâu ngày, nên cho dù ngủ thật lâu vẫn còn sót lại vài phần uể oải. Nàng tựa vào gối gấm màu xanh, ngẩn ra trong chốc lát rồi mới đứng dậy. ngôn tình ngược
Vén màn lụa, xỏ giày vải trắng, Thẩm Lan đang định xuống giường, chợt nghe cửa gỗ khắc hoa kẽo kẹt mở ra, có bốn nha hoàn nối đuôi nhau tiến vào.
Cùng mặc áo xanh lông két, mang váy đinh hương, khoác bỉ giáp xanh nhạt, cùng là nha hoàn bậc hai.
Một người nâng thau đồng đặt lên bồn gỗ nam sơn đen mạ vàng, vắt khăn bông định tới lau mặt cho Thẩm Lan. Một người tiến lại thay quần áo cho nàng, một người khác mở rương trang điểm đứng chờ sẵn, người cuối cùng chỉ chờ Thẩm Lan đứng dậy liền trải phẳng nệm, gấp gọn mền.
“Khoan đã.” Thẩm Lan hỏi, “Các em là người mới đến sao?” Bốn người, ai cũng là gương mặt mới.
Nha hoàn dẫn đầu mang khuôn mặt trứng ngỗng, thấy sắc mặt Thẩm Lan hiền lành, không có vẻ gì không vui, uốn gối gật đầu: “Bẩm phu nhân, nô tỳ tên Bảo Châu, là nha hoàn mới đến.”
Phu nhân? Thẩm Lan nhăn đôi mày đẹp, dặn dò: “Sau này đừng gọi ta là phu nhân, cứ gọi tên huý của ta đi.” Thẩm Lan hơi ngừng lại, “Gọi Thấm Phương là được.”
Mấy nha hoàn nào dám vâng lời, cúi đầu run rẩy không đáp. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Thẩm Lan thấy thế, cũng không muốn khó xử các nàng, đành bỏ qua việc này, chỉ hỏi: “Giữa trưa hôm qua ta rời khỏi, các em vẫn chưa có mặt ở Tồn Hậu Đường. Sao mới một ngày mà có nhiều người tới cùng lúc vậy?” Tính thêm người ban nãy vào đưa thuốc, đã lên tới năm gương mặt mới.
Bảo Châu khó xử, hôm qua Gia nổi trận lôi đình, đuổi bán số lớn nha hoàn bà vú đi, dọa cho những người ở lại lặng im thin thít. Nếu dám báo cáo thực tình, đó là cả gan bàn chuyện của chủ, nàng nào có là gan đó?
“Phu nhân……” Bảo Châu ngập ngừng.
Thẩm Lan thấy nàng ấp a ấp úng, hơi suy tư một chút mới hỏi: “Các em có thể vào đây, tức là những người nguyên bản làm ở đây một là bị đuổi về nhà, hai là đã bị bán đi?”
Bảo Châu nhẹ thở phào, gật đầu.
Thẩm Lan nhíu mày, truy vấn: “Niệm Xuân đâu? Còn có Thúy Vi, Hòe Hạ, Tố Thu ra sao rồi?”
Bảo Châu nhỏ giọng nói: “Thúy Vi tỷ tỷ quay về chỗ đại phu nhân, Tố Thu tỷ tỷ tự chuộc mình đã rời phủ, hai tỷ tỷ còn lại đều đang nằm dưỡng thương trong phòng.”
Nghe vậy, Thẩm Lan thở phào một hơi, không bị bán đi là được. Chỉ là ngay sau đó, lòng nàng liền chùng xuống.
Là nàng có lỗi với Niệm Xuân.
Thẩm Lan cầm lấy áo đối khâm xanh nhạt, chiếc váy lụa hoa thêu quả vải. Nha hoàn kia định tiến tới thay quần áo giúp nàng, Thẩm Lan xua xua tay, tự mình mặc lấy, rửa mặt chải đầu rồi mang thuốc đi tới phòng Niệm Xuân.
Đám nha hoàn nhìn nhau, rối loạn định đuổi theo. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Ai ngờ Thẩm Lan đi tới cửa, bỗng nghỉ chân, quay đầu lại hỏi: “Bị bán đi không chỉ những người trong Tồn Hậu Đường đúng không? Có phải còn có nha hoàn vú già, gã sai vặt của những chủ tử khác?”
Bảo Châu sửng sốt, lắc đầu rồi lại gật đầu: “Nô tỳ chỉ biết có Bích Ngọc trong viện của Tam tiểu thư, cha nàng là quản sự kho, bị bán đi. Người khác ra sao thì ta không biết.”
Nghe vậy, Thẩm Lan cảm thấy từng trận khí lạnh thổi vù trong lòng.
Bảo Châu thấy nàng bất động, đang muốn lại đỡ, chỉ thấy Thẩm Lan ngẩn ra chốc lát, chợt cười lạnh một tiếng mà đi thẳng ra ngoài.
Thẩm Lan ra khỏi phòng chính, thấy Bùi Thận không có mặt, đoán rằng y hoặc là dậy sớm tập võ, hoặc là đi thư phòng xử lý công vụ. Nàng chạy dọc theo hành lang, đẩy cửa phòng Niệm Xuân.
Cửa vừa mở, ánh mặt trời chói vào. Niệm Xuân nghe tiếng ngẩng đầu, thấy khuôn mặt thanh lệ của Thẩm Lan nay thêm vài phần diễm sắc, dáng người yểu điệu bước về phía nàng, bỗng dưng lòng nàng lộn xộn không thể kể rõ là tư vị gì.
“Ta mang thuốc đến.” Thẩm Lan ngồi ở đầu giường, duỗi tay đưa một bình gốm qua, bên trong là thuốc trị thương lần trước Bùi Thận thưởng cho nàng.
Niệm Xuân duỗi tay nhận lấy, gác tại bên gối, tức giận nói: “Cô cứ yên tâm, thuốc lần trước cô đưa ta còn nhiều lắm!”
Thẩm Lan áy náy trong lòng, giúp nàng tém góc chăn, trịnh trọng nói: “Là ta liên luỵ cô, thành thực xin lỗi.”
Niệm Xuân giật mình, ngại ngùng nói: “Cô nói lời này thật là vô vị. Lần trước ta cãi nhau với Thúy Vi, làm liên lụy cô bị đánh. Bây giờ chẳng qua cô chỉ nhờ ta may bộ trực chuyết mà thôi, là tự ta không chịu đau nổi mới nhận tội. Huống hồ ta nhận tội xong Gia cũng chẳng phạt gì ta.”
Thẩm Lan lắc đầu, cũng không biết nên nói gì. Niệm Xuân ăn trận đòn này, một nửa là do nàng liên lụy, nửa kia là do thân phận của chính nàng liên lụy.
Niệm Xuân là nô tỳ.
“Vết thương của cô thế nào rồi? Đã tìm thầy y xem qua chưa?” Thẩm Lan quan tâm.
Niệm Xuân hừ hừ hai tiếng: “Làm nha hoàn thôi, làm gì mà nhờ được thầy thuốc đến khám? Ta đâu được như cô, bay được lên cành cao rồi.”
Lời vừa khỏi miệng, Thẩm Lan hơi giật mình, chỉ cười cười, mà nụ cười như mây mù phủ núi sau mưa, phiếm mùi đắng chát của cỏ cây trên núi.
Niệm Xuân thầm mắng mình mồm mép nhanh nhảu, ngập ngừng định nói lại thôi, sau một lúc lâu mới ngại ngùng: “Ta không có ý gì đâu.”
Thẩm Lan gật đầu: “Ta hiểu.” Chỉ là tất cả các nàng đều cảm thấy theo Bùi Thận rất tốt mà.
Niệm Xuân thở dài, liếc nhìn nàng: “Tố Thu rời phủ làm nương tử chính thê cũng tốt, giống cô thì tương lai sinh một đứa con, về già có nơi gửi gắm cũng tốt. Chỉ có ta……”
Thở dài một tiếng, Niệm Xuân thẫn thờ: “Cũng không biết tương lai thế nào.”
Thẩm Lan an ủi nàng vài câu, Niệm Xuân phấn chấn lại, vụng trộm ngắm nàng. Thấy nàng như vậy, Thẩm Lan cười nói: “Muốn nói cái gì cứ việc.” Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Niệm Xuân nhìn nàng, thấy dáng vẻ nàng trầm tĩnh đoan trang, thướt tha yểu điệu, không cách nào tưởng tượng nàng vậy mà dám lén Bùi Thận chạy trốn. Nghĩ đến đây, Niệm Xuân ấp a ấp úng, do dự tới lui, rốt cuộc cũng không mở lời.
Nàng không nói, Thẩm Lan cũng không hỏi.
Thẩm Lan không muốn quấy rầy nàng dưỡng thương, nói thêm dăm câu thì đi. Thăm Niệm Xuân xong, nàng ghé thăm Hòe Hạ, lại lấy thuốc Bùi Thận cho phân phát cho những người bị thương còn lại trong viện.
Đợi nàng quay lại phòng chính, Bùi Thận cũng tập võ trở về, đã tắm gội thay quần áo, đang khoác một áo đạo bào gấm màu xanh lá đậm, ngồi thẳng trên ghế gỗ nam đọc sách.
Thấy nàng tiến vào, y chuẩn bị mở miệng, ai ngờ Thẩm Lan đánh đòn phủ đầu, mới vào cửa đã từ tốn nói: “Bùi đại nhân thật là có nhã hứng, đọc sách chăm chú quá, mặc kệ gió đông gió tây gió nam gió bắc, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân.”
Bùi Thận thả sách xuống, nhíu mày: “Lửa giận của cô còn chưa nguôi sao?” Áo quấn ngực đó cũng đâu phải chính tay y lấy tới.
Thẩm Lan nhẹ nhàng thỏ thẻ: “Sao có thể nguôi đây? Trận cũ chưa dập, trận mới đã hừng lên rồi.”
Thấy khuôn mặt nàng đoan chính thanh nhã, tựa trăng thanh gió mát, chỉ có đôi mắt lúng liếng như sao rọi hồ thu đã ngập vẻ giận dữ. Bùi Thận cười khẽ, suồng sã nói: “Lại là ai trêu cô chọc cô nữa đây? Có cần ta giúp cô xả giận?”
Thẩm Lan tìm đại cái ghế ngồi xuống, tựa lưng vào gối lụa, nhàn nhạt nói: “Bùi đại nhân nếu muốn giúp ta xả giận, thế thì đơn giản thôi, chỉ cần tự đi lãnh gậy là được.”
Nhắc tới hai chữ đánh gậy, Bùi Thận đã rõ ý của Thấm Phương, bỗng nhiên thấy hơi đuối lý.
Thấy khí thế của y xẹp xuống, Thẩm Lan thầm cười lạnh, ngoài miệng giễu cợt: “Bùi đại nhân xưa nay không làm chuyện dư thừa, một mũi tên trúng hai con nhạn có gì hay? Một hòn đá hạ ba con chim mới thật là tài.”
Bùi Thận chột dạ hụt hơi, húng hắng ho một tiếng: “Nói nhảm gì đó!”
Thẩm Lan giả vờ kinh ngạc: “Ta nói sai rồi sao? Đại nhân bác học đa tài, nếu ta nói sai rồi, ngài cứ việc chỉ ra cho ta hay.”
Thấy nàng ba lần bốn lượt không chịu bỏ qua, Bùi Thận nào chịu khom lưng cúi đầu, cơn tức đã dâng lên, nhưng vì gia giáo mà chưa bộc phát, chỉ dịu giọng nói: “Thấm Phương, tính tình của cô càng ngày càng quái đản.”
Thẩm Lan biết Bùi Thận chắc chắn đã động giận, nhưng Thẩm Lan sao lại không tức. Ngay cả vẻ ngoan ngoãn mặt ngoài nàng cũng chẳng muốn vờ vịt nữa, lạnh lùng nói: “Vậy lúc đại nhân muốn ta lâm vào cảnh không ai giúp đỡ, khi đó ngài chưa hay tính tình ta rất quái đản sao?”
Bùi Thận cứng họng, giải thích: “Nếu cô không chạy, cớ gì phải rơi vào cảnh này kia chứ?”
Thẩm Lan cười nhạo: “Lời này thật vô nghĩa. Ngài phạt gậy đám nha hoàn nô bộc là vì điều gì, hai ta đều hiểu rõ ràng.” Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Thứ nhất là muốn truy tra hành tung của Thẩm Lan, thứ hai giết gà dọa khỉ, từ đây về sau sẽ không có ai lại dám giúp Thẩm Lan chạy trốn.
Chỉ mới nghĩ tới hai điều này, Thẩm Lan đã nghẹn tức ngực. Mà nghĩ đến điều thứ ba, nội tâm nàng càng sinh ra sợ hãi.
Thứ ba, y muốn nhân dịp này để chỉnh đốn gia phong.
Phủ Quốc Công vốn là quý tộc thuộc hàng khai quốc, truyền thừa trăm năm, nô bộc người hầu đều là gia sinh tử, liên hệ chằng chịt mật thiết với nhau, nương vào danh tiếng của Phủ Quốc Công làm không ít việc ác, Bùi Thận vừa hay dịp này để tra khảo, xử lý.
Nàng không nhịn được nhớ tới ngày đầu gặp Niệm Xuân, đối phương đã ập xuống mắng nàng một trận. Thêm Thanh Đông lần đầu gặp chủ đã vào ra phòng ngủ như chốn không người. Thúy Vi lúc ở trên xe ngựa mắng Thẩm Lan cũng nói, phủ Quốc Công thế lớn, muốn làm gì thì làm, ai dám nhiều lời.
Nhìn một góc mà đoán toàn cảnh, có thể thấy được trong phủ tỳ nữ nô bộc kiêu ngạo ra sao. Huống hồ ngay cả nha hoàn bà vú bị vây trong viện còn như thế, chỉ sợ các quản sự đại diện phủ Quốc công ra ngoài đi lại càng kiêu ngạo hơn nữa.
Bùi Thận có lẽ đã muốn chỉnh đốn, trị tội hồi lâu. Thậm chí bắt đầu từ ngày Niệm Xuân gây gổ cãi nhau với Thúy Vi, y phạt gậy cả hai, đã là dấu hiệu báo trước.
Thẩm Lan thậm chí còn nghĩ đến cái ngày nàng chạy trốn, là Lâm Bỉnh Trung đứng gác ngoài cửa, chắc hẳn Trần Tùng Mặc lúc đó đang lo điều tra những việc ác mà đám tỳ nữ nô bộc đã làm.
“Không sai.” Bùi Thận gật đầu, “Ta vắng mặt lâu ngày, nô tỳ viện này xao nhãng chức trách, nhưng cả đám đều là gia sinh tử, mỗi người đều là con gái, mẹ ruột của các quản sự, quan hệ phức tạp rắc rối, chằng chịt như chạc cây mọc xen nhau. Ngày hôm qua lãnh gậy vào người mới lộ ra những chuyện dơ bẩn lộn xộn đã từng làm.” Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Giả danh nghĩa phủ Quốc Công cho vay nặng lãi, quản sự thu mua thì tham ô, quản lý điền trang thì cưỡng ép cưới con gái của tá điền, môn khách đùa bỡn tính mạng người khác…… Nhiều vô số, không dưới mười mấy việc.
Nghe vậy, Thẩm Lan khe khẽ thở dài. Có lẽ là Trần Tùng Mặc vừa tra xong đầy đủ chứng cứ thì đột phát việc Thẩm Lan chạy trốn, dù sao cũng muốn tra khảo đám nô tỳ, vậy là y quyết định làm luôn một lần, đào bới gốc rễ, đào ra một đống sâu mọt, xử lý cho sạch sẽ.
Nghĩ tới đây, Thẩm Lan sao có thể không hãi. Người này tâm tư sâu, ứng biến cực nhanh, khiến kẻ khác nhìn mà líu lưỡi. Đã thế y lại quen chìm nổi chốn quan trường, sành sỏi lõi đời, cộng thêm quyền cao chức trọng, quan to nhị phẩm.
Thật là khó chơi.
Hiện giờ, phủ này từ trên xuống dưới không khí trong sạch, ba mục đích Bùi Thận đặt ra khi về kinh đã đạt được hai cái.
Một là thăng quan, hai là thành hôn, ba là chỉnh đốn gia phong. Chuyện ở đây xong rồi, chắc có lẽ y cũng sắp đi Sơn Tây nhậm chức.
“Xin hỏi đại nhân, khi nào lên đường nhậm chức?” Thẩm Lan lạnh giọng hỏi.
Bùi Thận liếc nhìn nàng, thấy nàng cau mày quắc mắt, rõ ràng vẫn giận mình cắt đứt con đường xin viện binh của nàng, muốn xoa dịu nàng đôi câu, mới khẽ cười: “Hiện giờ đã là cuối tháng năm, mùng sáu tháng sáu là Tiết Giặt Phơi (1), mùng bảy tới mùng chín là hội chùa ở Miếu Long Vương, có diễn kịch tế bái thần, cô có muốn đi xem không?”
Thẩm Lan nghĩ thầm đây rõ ràng là đánh một gậy, đền một quả táo ngọt. Nhưng gậy đã lãnh rồi, chuyện quá khứ không thay đổi được, suy nghĩ nhiều mấy nữa cũng vô ích, chi bằng cắn quả táo ngọt này trước rồi tính sau.
“Được vậy thì tốt quá.” Thẩm Lan tức khắc nguôi vẻ phẫn nộ, cười đáp.