Chu Tuấn Thanh luôn cảm thấy mấy ngày nay Tần Tinh hơi kì lạ, mỗi ngày tan tầm trở về liền nấu ăn, không giống lúc trước cứ kêu mệt, chỉ tùy tiện kêu đồ ăn bên ngoài.
Tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng Chu Tuấn Thanh lại rất vừa lòng, dù sao đồ ăn nhà nấu luôn tốt hơn đồ ăn bên ngoài.
Năm sau khai giảng thì Chu Tuấn Thanh cũng đã học năm tư, anh ta đặc biệt quý trọng cơ hội được thực tập tại Trung Vực lần này. Anh ta là người lớn lên ở huyện nhỏ, dựa vào thành tích thi tốt mà được vào trường đại học tốt nhất Vân đô.
Nhưng ở thành phố càng lâu thì càng hiểu được, có một số việc vốn không tồn tại công bằng. Cho dù anh ta học tập khắc khổ hàng năm được học bổng thì thế nào, đến thời điểm tìm việc, những người trong nhà có quan hệ vĩnh viễn có nhiều hơn cơ hội hơn đám học sinh viên nghèo bọn họ.
Chu Tuấn Thanh liếc nhìn Tần Tinh đang bận rộn trong phòng bếp, lại cúi đầu tiếp tục gửi tin nhắn di động. Tần Tinh làm bạn gái nói thật rất tốt, tuy rằng tính tình cô có chút nóng nảy, nhưng đối với hắn lại rất ôn nhu, nguyện ý chiếu cố hắn, cũng nguyện ý cùng hắn phấn đấu.
Nhưng đối với đàn ông mà nói, ở đáy lòng họ luôn có hai đóa hoa hồng, nếu nói Tần Tinh đã trở thành một hạt cơm trên quần áo hắn, như vậy Hà Minh Châu chính là nốt ruồi son trong lòng hắn.
Nhớ ngày đó, ở trong hội học sinh, hắn chính là hội trưởng còn Hà Minh Châu hội phó, hai người trong công việc phối hợp rất ăn ý. Nhưng Hà Minh Châu lại cự tuyệt thổ lộ của hắn. Chu Tuấn Thanh cũng biết, tuy rằng Hà Minh Châu chỉ là con gái riêng của nhà họ Thu, ngay cả danh phận cũng không định, nhưng ngay cả như vậy thì cũng không phải là người mà hắn có thể trèo cao.
Cho nên khi Hà Minh Châu cố ý tác hợp, hắn ỡm ờ tiếp nhận Tần Tinh.
Lúc này, Chu Tuấn Thanh đang ngồi ở trong nhà trên giường nhắn tin cho "nốt ruồi son" của mình: "Minh Châu, mấy ngày nay bình luận trên mạng về em rất tích cực, anh tin tưởng không bao lâu nữa bố em sẽ tiếp nhận em trở về.
Đợi đến lúc Tần Tinh kêu Chu Tuấn Thanh ăn cơm, Hà Minh Châu vẫn không trả lời tin nhắn. Chu Tuấn Thanh buông di động an ủi chính mình, có lẽ lúc này Minh Châu đang bận.
Hà Minh Châu giờ đang ở một tiệm cơm Tây cao cấp ăn tối, đối diện là Dung Trạch tươi cười tuấn tú mà ôn nhu, thực làm cho người ta tâm động.
Ả hơi hơi nghiêng người, vẻ mặt rực rỡ, cử chỉ tao nhã, một bộ dạng nghiêm cẩn lắng nghe miễn bàn có bao nhiêu xinh đẹp hào phóng. Dung Trạch tựa hồ cũng rất thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp của ả.
Lúc này điện thoại đặt trên bàn của Hà Minh Châu khẽ rung lên, khóe miệng ả nhẹ nhàng cong lên một độ cong xinh đẹp, tao nhã nói: "Ngại quá, em xem điện thoại một chút."
Nói xong, ả mở ra, nhìn thấy là tin nhắn Chu Tuấn Thanh gửi tới.
Thì ra Chu Tuấn Thanh sau khi cơm nước xong xuôi, vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của Hà Minh Châu, lo lắng ả không có login, lại dùng tin nhắn một lần lại một lần gửi đi.
Trên mặt Hà Minh Châu vẫn mang nét tươi cười như hoa, nhưng trong lòng lại đối với tên Chu Tuấn Thanh này mất hết kiên nhẫn. Lúc trước ả luôn dùng thái độ lãnh diễm cao quý đối đãi với Chu Tuấn Thanh, nhưng hiện tại ả cần có người làm việc cho ả, nên ả đối với Chu Tuấn Thanh thân thiết thêm vài phần.
Hà Minh Châu suy nghĩ lại vẫn nhắn lại một tin: Tuấn Thanh, thật sự thực cảm ơn anh đã vì em làm hết thảy. Em cũng tin tưởng không lâu nữa là em có thể về nhà.
Chu Tuấn Thanh vựa nhận được tin nhắn trả lời của nữ thần, vui vô cùng, lập tức lại nhắn tới: Minh Châu, tuy rằng em không chấp nhận anh, nhưng anh thật sự muốn em hiểu được, chỉ cần em cần thì anh luôn ở đây đợi em.
Chu Tuấn Thanh tuy là một tên con trai kỹ thuật điển hình, nhưng đối với nữ thần trong lòng, cũng không phải là nghiêm túc bình thường.
--- --------
Tần Tinh mấy ngày nay so với Chu Tuấn Thanh còn muốn hưng phấn hơn, ngày đó cô nhận được tin nhắn từ trang web kia, lúc mới đầu cô còn tưởng rằng là tin nhắn lừa đảo. Nhưng trên tin nhắn rõ ràng viết, ‘cảm ơn cô đã quan tâm đến vật phẩm, sản phẩm đặt hàng đang được giao tới’.
Tuy vật này Tần Tinh chưa bao giờ mua, nhưng cũng biết đó là vật phẩm nổi danh Hong Kong. Tần Tinh còn cố ý căn cứ theo tin nhắn nhắc nhở, lên trang web kiểm tra một hồi.
Lúc này cô mới xác định, quả thật có người đặt hàng một vòng cổ kim cương, số điện thoại lưu lại là số của cô.
Lúc ấy trong lòng Tần Tinh vừa ngọt ngào lại vừa oán giận nghĩ, Chu Tuấn Thanh ngu ngốc này, muốn cho mình kinh hỉ thì nên lưu lại số điện thoại của hắn mới đúng chứ.
Có điều, cô nhớ lúc trước Chu Tuấn Thanh đặt hàng ở mấy trang web khác cũng lưu lại số điện thoại của cô, nên có lẽ là hắn không chú ý tới.
Cho nên, Tần Tinh quyết định giả vờ không biết chuyện này.
Nhưng cô đợi tận ba ngày, cứ nghĩ là sẽ nhận được quà rồi, nhưng lại chậm chạp không thấy Chu Tuấn Thanh đưa cô kinh hỉ của hắn.
Mà hôm nay vừa vặn cô xin phép ở nhà nghỉ ngơi, tháng này thân thể của cô rất không rất thoải mái, mấy ngày trước miễn cưỡng đi làm, nhưng hôm nay thật có chút chống đỡ không được.
Bình thường tám giờ đã rời giường, lúc này ước chừng ngủ thẳng mười giờ rưỡi mới rời giường.
Vừa với xuống giường, cô cầm điện thoại để bên cạnh nhìn thoáng qua, phát hiện có hai tin nhắn, cô liền mở màn hình lên.
"Minh Châu, em yên tâm, mặc kệ thế nào, anh vĩnh viễn đều ở bên cạnh em bảo vệ em."
"Tuấn Thanh, anh đừng nói như vậy, anh là bạn trai của Tần Tinh, em không hy vọng mình trở thành gánh nặng của anh."
"Anh biết mình có lỗi với Tần Tinh, nhưng người anh thật lòng yêu là em."
Sau khi Tần Tinh đọc mấy tin nhắn này xong, chỉ cảm thấy trời đất mù mịt, đầu óc vốn đang choáng váng lúc này càng quay cuồng hơn. Lúc này cô ngay cả một giọt nước mắt cũng không chảy được, sau khi choáng váng đầu óc đi qua, liền lập tức nhìn chằm chằm điện thoại trong tay.
Sau đó cô lập tức mở ra tin nhắn thứ hai, đây là ảnh chụp một người phụ nữ, người phụ nữ trong ảnh chụp mắt ngọc mày ngài cũng đã đủ xinh đẹp. Tần Tinh chỉ liếc mắt một cái liền trông thấy vòng cổ mà cô ta đang đeo.
Hà Minh Châu, khi Tần Tinh nhìn thấy chiếc vòng cổ, rốt cục nhịn không được nghiến răng thốt ra.
Trong mấy ngày qua cô đã nhìn chiếc vòng cổ này rất nhiều lần, thậm chí mỗi buổi tối trước khi đi ngủ cô đều tưởng tượng, vòng cổ xinh đẹp như vậy thì cô nên mặc quần áo như thế nào để phối hợp đây?
Nhưng hiện tại sự thật máu chảy đầm đìa này lại hung hăng cho cô một bạt tay, đây hết thảy đều là cô tự mình đa tình, chiếc vòng cổ này không phải dành cho cô.
Tần Tinh giãy dụa bước xuống giường, sau đó lập tức đi toilet rửa mặt, cô muốn đi hỏi rõ ràng, cô nhất định phải hỏi rõ ràng.
Cô vẫn còn nhớ như in những lời Hà Minh Châu nói với mình lúc trước, ả nói, Tần Tinh, tôi cảm thấy cô và Tuấn Thanh thật sự rất thích hợp, cô có muốn ở bên hắn không?
Ả thậm chí còn cổ vũ mình rằng, cô sợ cái gì, hiện tại cũng không phải xã hội cũ, cô gái nếu thích thì nên nói ra.
Người phụ nữ này rõ ràng biết người Chu Tuấn Thanh thích là ả, ả lại còn cổ vũ bản thân cô theo đuổi Chu Tuấn Thanh, ả rốt cuộc có lương tâm không, sao ả có thể ác độc như vậy.
Tần Tinh đổi xong quần áo liền hổn hển ra cửa. Lúc trước, cô luôn nghĩ vì hai người tiết kiệm tiền, cho tới bây giờ đều là ăn mặc tiết kiệm. Nhưng người khác lại khen ngược, đưa cho "Chân ái" của hắn lễ vật, vừa ra tay chính là hai vạn.
Cho nên, Tần Tinh cũng không bắt xe bus đi, mà là trực tiếp lái xe đến công ty.
Lúc cô lên lầu 20 tìm Hà Minh Châu, mới phát hiện phòng bọn họ đi ăn cơm hết rồi. Thế là Tần Tinh vội vàng vào thang máy đi thẳng đến nhà ăn.
Thu Tử Thiện hôm nay đã sớm đến nhà ăn, cô đoán lúc Tần Tinh đến công ty hẳn là thời gian bọn họ ăn cơm trưa. Cô lấy xong đồ ăn, còn cố ý chọn một nơi gần cửa ra vào.
Hà Minh Châu có nhiều người giúp đỡ như vậy, không chỉ đoạt mất cha ruột và Dung Trạch của cô, chung quanh còn dưỡng nhiều chân chó như vậy. Nên cô tự nhiên cũng sợ hãi, cho nên cô phải li gián những người này, đương nhiên sẽ không làm thất vọng chính mình.
Cô muốn nhìn sau khi Tần Tinh biết chân tướng, có phải sẽ thật sự nhịn xuống không?
Lúc này đúng là lúc giờ nghỉ trưa, Hà Minh Châu cũng cùng đồng sự xuống dưới ăn cơm. Tuy rằng trên mạng có các loại nghị luận, nhưng Hà Minh Châu tựa như một chút cũng không bị ảnh hưởng. Ả không có biểu hiện giống như người bị hại, cũng không bởi vì chính mình là con gái của Chủ Tịch mà trở nên cao ngạo, nên đồng nghiệp của ả càng nguyện ý cùng ả ở chung.
Dù sao không thể nịnh bợ đại tiểu thư chân chính, con gái riêng cũng miễn cưỡng tính là tiểu thư đi.
Ngay lúc Hà Minh Châu bưng đồ ăn cùng đồng nghiệp chuẩn bị tìm chỗ ngồi, chợt nghe từ đằng xa truyền đến một tiếng rống giận: "Hà Minh Châu, cô là cái đồ đê tiện."
Tuy rằng nhà ăn không im lặng lắm, nhưng một tiếng tức giận mắng đủ để hấp dẫn ánh mắt mọi người. Tất cả mọi người đều nhất tề quay đầu nhìn theo cô gái nổi giận đùng đùng vừa bước vào cửa nhà ăn.
Thu Tử Thiện nghe câu chửi như vậy, giống như nghe được âm thanh dễ nghe nhất trên đời, cô không nhanh không chậm cầm lấy lên điện thoại trên bàn.
Hà Minh Châu chỉ nghe thấy một tiếng mắng chửi, đợi lúc ả phản ứng lại được, Tần Tinh đã vọt tới trước mặt ả, trên tay ả còn đang bê phần cơm.
Sau khi Tần Tinh vọt tới trước mặt ả, một chút cũng không do dự không khách khí, nâng tay tát một cái thật mạnh vào mặt Hà Minh Châu, lại không khách khí mắng: "Hà Minh Châu, cô là cái đồ hạ lưu vô sỉ, chỉ biết quyến rũ bạn trai người khác."
Lời này vừa nói ra, nháy mắt toàn bộ nhà ăn đều sôi trào, chính thất đại chiến tiểu tam?
Đây đúng là tiết mục từ xưa đến nay luôn hấp dẫn ánh mắt người ta nhất, tất cả mọi người đều quên ăn cơm, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm trò hay đang diễn ra.