• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hà Phương

"Con muốn đến trường học một chuyến," Thu Tử Thiện nhìn Thang Kiều ngồi trên ghế sofa không chớp mắt nhìn chằm chằm TV.

Nhưng cô dứt lời hồi lâu mà vẫn không thấy Thang Kiều đáp lời. Trong lòng cô thấy khó hiểu nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ chờ bên cạnh.

Thang Kiều vẫn không chuyển đầu mà nhìn chằm chằm vào TV, chờ qua một hồi mới chậm rãi nói: "Con muốn lấy đồ gì thì bảo Tử Hàn giúp con là được."

Thu Tử Thiện sững sờ, rốt cuộc vẫn phải bật thốt lên: "Mẹ, mẹ tính để con cả đời không ra khỏi cửa sao?"

"Nói bậy gì thế, ngày hôm qua không phải Hàn Miễn còn đi ra ngoài một chuyến với con sao?" Thang Kiều nói câu đầu tiên đã đâm thủng lời nói của Thu Tử Thiện, hiện giờ mẹ con hai người tựa như không vừa mắt nhau.

Thu Tử Thiện oán bà quá mức cứng nhắc còn Thang Kiều thì hận Thu Tử Thiện không biết điều, bị bắt cóc một lần rồi còn không biết sợ, còn vẫn nghĩ cách đi tìm Lạc Ngạn.

Thang Kiều không hiểu, nếu bàn về tướng mạo, bà thừa nhận Lạc Ngạn đúng là ngàn dặm mới tìm được một, nhưng Hàn Miễn cũng không kém mà. Về phần tính tình, Hàn Miễn tính cách cũng rất được, tuy lớn hơn Thu Tử Thiện vài tuổi, nhưng so với Lạc Ngạn thì tuổi của thằng nhóc kia còn ít chán.

"Mẹ, mẹ đừng có loạn điểm uyên ương nữa được không, con với Hàn Miễn là tuyệt đối không thể nào, nếu mẹ còn tiếp tục như vậy thì giữa hai chúng ta không còn gì để nói nữa rồi." Mặc dù lúc vừa trở về cô nghĩ mình đã khiến Thang Kiều lo lắng hãi hùng nên cũng đàng hoàng một thời gian.

Bất cứ chuyện gì cũng có một chút sơ hở, nhưng cô lại không nhìn thấy chút buông lỏng nào trên người Thang Kiều, lần này Thang Kiều có lẽ là đã quyết định nhất định phải ngăn trở cô và Lạc Ngạn.

"Mẹ không muốn nói chuyện với con nữa, con đừng cản trở mẹ xem TV. Nếu con ở nhà thấy nhàm chán, có thể bảo Hàn Miễn dẫn con đi chơi," kể từ ngày Hàn Miễn cùng với Thu Tử Thiện gặp một hồi đại nạn, ánh mắt Thang Kiều nhìn Hàn Miễn  rõ ràng mang theo ý tứ nhìn con rể.

Huống chi, sau khi Hàn Miễn về nhà còn biện mấy cái lí do an ủi cha mẹ hắn về chuyện mình đột nhiên mất tích một ngày này. Thang Kiều tuy cảm thấy có lỗi với người bạn già của mình nhưng trong lòng thì lại đồng ý cách làm của Hàn Miễn. Đây là bảo vệ cho giao tình hai nhà, bằng không mới ngày đầu tiên con trai mình cùng con gái nhà người ta gặp mặt đã bị liên lụy bắt cóc, còn vô duyên vô cớ bị đánh, bất kì người làm cha mẹ nào cũng phải tức chết.

Lúc này cửa biệt thự bị mở ra, Thu Tử Hàn khoác áo măng tô len lông cừu mang theo cả người hàn khí đi vào. Cậu vừa vào cửa đã nhìn thấy mẹ mình và Thu Tử Thiện sắc mặt khó coi ngồi đó.

Cậu lại không thấy kì lạ gì cả, hai người này hiện giờ cứ gặp mặt là lại làm ra bộ mặt đen. Thang Kiều tức giận Thu Tử Thiện không nghe khuyên bảo, còn Thu Tử Thiện thì ức chế Thang Kiều can thiệp vào chuyện tình cảm của mình. Thu Tử Hàn đứng giữa bị kẹp vào tình thế khó xử, chủ yếu là cậu cảm thấy bất kể là Thang Kiều hay là Thu Tử Thiện nói đều có đạo lý. Hơn nữa vấn đề là hai vị này hiện giờ cậu không đắc tội nổi ai cả.

Thu Tử Thiện không đợi Thu Tử Hàn mở miệng đã chủ động câm miệng, mang theo vẻ mặt tức giận đùng đùng đi lên lầu.

Cô đã suy nghĩ ra rồi, bây giờ Thang Kiều nửa điểm cũng sẽ không nhượng bộ, nhưng cô cũng sẽ tính toán đi ra ngoài bằng bất cứ giá nào.

--- ------ -----

Đêm rét lạnh như nước, đến nửa đêm, trong không khí tràn ngập ẩm ướt tựa như muốn chui vào xương trong người  ta. Cho dù trên người mặc mấy lớp quần áo cũng không chịu nổi gió rét đậm.

Thu Tử Thiện hiển nhiên là chuẩn bị chưa đủ để đối mặt với cái lạnh này, cô mới vừa mở cửa chính ra ngoài liền trực tiếp chạy qua hậu hoa viên.

Thang Kiều có lòng tin nhốt được cô trong nhà như vậy đơn giản là ỷ vào cửa chính không chỉ có Camera mà mỗi ngày đều có người trực. Bởi vì Thu gia ở biệt thự riêng, không giống những chung cư khác có an ninh, nên Thu gia đặc biệt mời nhân viên bảo an đến trông coi.

Chỉ cần Thu Tử Thiện đi đường cửa chính nhất định sẽ bị bắt lại. Vì vậy cô vừa ra biệt thự liền chạy thẳng tới hậu hoa viên.

Thu Tử Thiện không ngờ mình đã sống hai đời, bây giờ lại phải luyện tập kỹ năng leo tường như vậy.

Cô tính chờ Lạc Ngạn tới giải thích với mình, nhưng cô đã chờ trong nhà đến ngày thứ ba rồi, đừng nói là người, ngay cả điện thoại cũng không có một cuộc. Xưa nay Thu Tử Thiện vốn thiếu kiên nhẫn đã sớm không nhịn được, cho dù chết cô cũng phải hiểu rõ ngọn nguồn.

Nhanh chóng đi đến chân tường rồi lấy cái ghế xếp đã giấu kỹ ra bước lên, cánh tay đã với lên đầu tường rồi nhưng không làm cách nào nâng người lên trên được. Cô cố gắng nhón chân mũi chân lên, ý đồ treo nửa người mình lên trên đầu tường, nhưng món công phu mèo quào của cô hình như đã đánh động bên kia, nghe thấy bên kia truyền đến tiếng vang.

Kể từ sau khi Thu Tử Thiện bị bắt cóc, Thang Kiều bắt đầu lo lắng an nguy người trong nhà, cũng không biết đào đâu ra mấy người nghe nói là lính đặc biệt giải ngũ, thể trạng cường tráng thân thể vạm vỡ.

Thu Tử Thiện sợ là người trực tuần tra buổi tối chạy tới, cắn răng chống mạnh cánh tay treo được nửa người trên đầu tường. Đợi cô câu được mũi chiếc ủng lên trên, cả người cuối cùng cũng cưỡi lên trên đầu tường. Cô cúi đầu nhìn bên ngoài mới phát hiện tường rào cao 2m thật sự quá cao.

Lúc Thu Tử Thiện nhấn chuông cửa, đèn đường màu cam chiếu lên con đường nhỏ, chung quanh chỉ có gió lạnh gào thét qua. Cô nghĩa vô phản cố quyết tâm chạy ra, đợi cô thật sự đứng ở đây mới phát hiện ra mình thật giống nhân vật trong Romeo & Juliet.

Cô một lần lại một lần nhấn chuông cửa, nhưng bên trong lại thật lâu không có ai ứng tiếng. Cả biệt thự quá mức an tĩnh, cô biết Lạc Ngạn từ trước đến giờ ngủ cạn, nếu như anh ở đây nhất định sẽ nghe được.

Ngay khi Thu Tử Thiện định nhấn chuông thêm một lần nữa, tâm đột nhiên trầm xuống, động tác trên tay cũng ngừng lại.

Mọi người vĩnh viễn không thể đánh thức một người giả bộ ngủ, nếu như Lạc Ngạn đang giả bộ ngủ thì sao?

Cái này có phải ý nghĩa là anh đang tránh né mình hay không, nghĩ tới đây Thu Tử Thiện đột nhiên giận đến tái mặt. Cô từ trước đến giờ không phải là người thích im hơi lặng tiếng, cô giơ tay lên đập vào cửa, trong miệng không khách khí hô to: "Lạc Ngạn, anh mở cửa ra cho em, mở cửa ra."

Mà lúc này người đang đứng trên bậc thềm chuẩn bị đi lên trên lầu, trên mặt đột nhiên thoáng qua vẻ không đành lòng, nhưng đáy mắt cũng không giấu được vui mừng. Anh vốn cũng không muốn xuống lầu mở cửa, nhưng bây giờ anh không chỉ bước xuống lầu mà còn chuẩn bị đi ra mở cửa.

Nếu không phải vừa rồi chuông cửa đột nhiên ngừng, chỉ sợ lúc này bàn tay anh đã đặt lên tay cầm của cửa.

"Lạc Ngạn, anh đừng có núp bên trong không lên tiếng, anh mở cửa cho em, em biết anh ở trong đó," Thu Tử Thiện cảm thấy tay đánh không đã ghiền, lần này ngay cả chân cũng đem ra dùng. Đôi ủng trên chân cô được làm bằng da bò, vừa cứng vừa bền chắc, dù cánh cửa này rất dầy nhưng đá lên vẫn phát ra những tiếng trầm đục.

Ngay lúc cô đang muốn nhấc chân đá thêm thì thấy cửa đột nhiên bị kéo ra, sau đó cô không kịp thu thế nên cả người hướng nghiêng về phía trước.

Lạc Ngạn không che giấu được nụ cười nơi khóe mắt, trên người anh chỉ mặc một cái áo ngủ thật mỏng, anh tự tay tiếp được người kia xong liền cảm thấy trên người cô đầy khí lạnh.  Nhất thời trong lòng tự trách không dứt, cứ băn khoăn tâm tình của mình lại hoàn toàn quên mất thời tiết bên ngoài.

"Nhanh đi vào trong, đừng để bị lạnh," Lạc Ngạn ôm chặt cô kéo vào trong nhà.

Trong nháy mắt Thu Tử Thiện nhìn thấy anh hốc mắt lập tức đỏ lên, cô liều mạng ôm cổ Lạc Ngạn, đôi môi mang theo khí lạnh dán lên, mà cùng nhau dán lên còn có nước mũi nữa.

Được rồi, do đứng lâu bên ngoài, tuy trong lòng an ủi mình mình như vậy nhưng khi Thu Tử Thiện cầm khăn giấy lau nước mũi cho mình thì hận không được tìm một cái lổ đễ chui xuống.

Lạc Ngạn thấy cô đứng lên muốn vứt bỏ khăn giấy trong tay thì đột nhiên bắt lấy cánh tay cô, sau đó hai người tôi cắn anh mút, môi lưỡi bắt đầu dây dưa cùng nhau.

Lạc Ngạn dùng chân đá lên cửa phòng ngủ xong liền thuận thế đè người kia lên ván cửa, cúi người cắn mút đôi môi đỏ thắm của người kia, đôi môi lạnh lẽo ban đầu lúc này đã sớm đỏ thắm không dứt, trong lúc hai người môi lưỡi dây dưa phát ra âm thanh chậc chậc lại khiến  Lạc Ngạn kích động không thôi.

Anh đã phải đè nén tâm tình của mình nhiều ngày như vậy, để cho mình ít nghĩ đến Thu Tử Thiện, để cho mình có thể  từ bỏ cô, nhưng bất kể cái nào anh cũng không làm được. Anh không thể nào thôi nghĩ đến cô, cũng không cách nào từ bỏ cô.

Nhưng anh biết lúc này mình đang đứng ở nơi nào, Bách gia từng bước từng bước ép sát, bọn họ không dám động người Lạc gia, nhưng lại lấy Thu Tử Thiện tới uy hiếp mình. Lạc Ngạn trước kia cho rằng mình chưa bao giờ phải e ngại bất luận kẻ nào, nhưng hiện giờ anh hiểu được rồi, anh e ngại Thu Tử Thiện. Anh sợ cô mất hứng, sợ cô đau lòng, sợ cô bị thương tổn.

Tuy thân thể đã thích ứng với nhiệt độ gian phòng, nhưng khi Lạc Ngạn cởi áo khoác trên người mình xuống, cô vẫn nhịn không rùng mình một cái. Lạc Ngạn ôm cô nói: "Chúng ta đi tắm thôi."

Hai người đã lâu không gặp, cũng đều không có người khác, chính lúc này củi khô gặp lửa nên Thu Tử Thiện mặc dù có lòng muốn hỏi Lạc Ngạn nhưng lời còn không ra khỏi miệng, đầu lưỡi thì đã bị người kia ngậm lấy.

Vành tai cô là chỗ mẫn cảm, Lạc Ngạn từ trên môi cô từ từ dời qua vành tai kia ngậm lấy, cả người cô liền mềm nhũn xuống, cánh tay mới đầu ôm cổ anh lúc này trở thành bám nhẹ trên bả vai anh.

Lúc này Lạc Ngạn đặt cô ngồi xuống bồn rửa tay, Thu Tử Thiện không chớp mắt nhìn chằm chằm vào anh. Trên dưới lồng ngực phập phồng gấp rút thở hổn hển, nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm anh không đổi.

Cô đưa tay chạm vào gương mặt Lạc Ngạn, từ mặt mày sờ tới lỗ mũi, sau khi bàn tay dán lên môi anh thì mới nức nở hỏi: "A Ngạn, sao anh không đến thăm em, anh có biết em rất nhớ anh hay không?"

Nếu lúc này Thu Tử Thiện lấy điêu ngoa của mình ra, Lạc Ngạn còn có thể chống cự một phen. Nhưng cố tình cô lại dùng bộ dáng đáng thương cùng với âm thanh này, đây là dùng dao đâm vào ngực anh một cái đó.

Tâm tình muốn tạm thời xa cô cũng lập tức tan thành mây khói, anh tự tay cởi chiếc áo len cao cổ trên người cô xuống, một đôi thỏ ngọc bị che lại cứ như vậy xuất hiện trước mắt.

Anh không nóng nảy cởi một tầng sau cùng kia xuống, chỉ đưa tay lướt lên phần áo ngực nhẵn nhụi tình, sắc, đôi môi anh dán chặt bên tai Thu Tử Thiện, giọng nói êm ái mà trầm ấm, nhưng lời anh nói Thu Tử Thiện lại nghe không hiểu câu nào.

"Anh nói cái gì?" Khi Thu Tử Thiện dùng giọng nói nghi ngờ hỏi anh, liền bị anh dùng môi mình chặn lại.

Khi sự ôn nhu tràn đầy đất trời đến, đã từng dây dưa, thấp thỏm cùng khủng hoảng cũng tạm thời bị vùi lấp. Cô nằm trên chiếc giường đó, phủ trên người cô là người đàn ông của cuộc đời mình, nơi tư mặt của hai người chặt chẽ dán vào nhau, rung động nguyên thủy mang theo tình triều mạnh mẽ.

Ngủ đủ giấc mới tỉnh lại, Thu Tử Thiện liếc nhìn đầu giường xa lạ, sau đó lật người, khi cô cảm giác được người mình dưới chăn thì cả kinh mở lớn mắt.

Cô nhìn rèm cửa sổ màu xanh dương đậm trong phòng tự nhiên bật cười. Đây là nhà Lạc Ngạn, cô rốt cuộc nhìn thấy Lạc Ngạn rồi. Chờ cô xác định gian phòng này trừ cô ra thì không có người khác cô đưa tay giở chăn xuống cuối giường, vừa vặn nhìn thấy một bộ quần áo được đặt ở đó.

Thu Tử Thiện thay xong quần áo ra khỏi gian phòng, cô lắng nghe động tĩnh lầu dưới, chân vừa mới chạm vào cầu thang định xuống dưới thì chợt nghe thấy dưới lầu vọng lên một giọng nữ trong trẻo: "Sao hôm nay anh lại mua bữa ăn sáng vậy?"

Ở dưới lầu Lạc Ngạn nhìn Hòa Hà không mời mà tới, có chút bất đắc dĩ quay đầu lại liếc nhìn cầu thang, may nhờ lúc này Thiện Thiện còn chưa rời giường, nếu không anh có mười cái miệng cũng nói không rõ ràng được.

"Hòa Hà, cậu tới đây sớm như vậy là có chuyện gì sao?" Lạc Ngạn mặc dù biết Thiện Thiện không hiểu lầm, nhưng vẫn nên sớm tiễn vị Đại Phật này rời khỏi thôi.

Hòa Hà có chút mất hứng nhìn bữa ăn sáng anh đang xách theo rồi nói: "Anh nói chuyện kì thế, mua đồ ăn sáng không mời em không nói, còn muốn đuổi em đi? Chẳng lẽ em cần phải có chuyện gì mới có thể đến nhà anh sao."

Hòa Hà nói lời này chính là cậy vào giao tình giữa mình và Lạc Ngạn, nhưng cô ta  không hiểu một điều, lúc ở Anh Lạc Ngạn có thể mặc cô ta làm xằng làm bậy, đó là bởi vì lúc ấy bọn họ nam chưa cưới nữ chưa gả, tất cả đều có thể. Nhưng lúc này, bản thân anh đã có thiện thiện, và cũng biết tâm tư Hòa Hà đối với mình, cho nên anh sẽ không để mặc cho Hòa Hà tiếp tục tùy ý như vậy được.

Anh nghiêm túc nói: "Hòa Hà, tôi đã không phải là người đàn ông độc thân nữa rồi, cô đến nhà tôi sớm như vậy sẽ khiến cho người khác hiểu lầm."

Lạc Ngạn cũng đang cho Hòa Hà mặt mũi, chỉ nói sẽ khiến cho người khác hiểu lầm chứ không trực tiếp chỉ mặt gọi tên nói sẽ khiến cho bạn gái của mình hiểu lầm.

Nhưng mới nói như vậy cũng đã khiến Hòa Hà bỗng chốc chịu không nổi. Trong lòng cô ta cảm thấy rất uất ức, nhớ ngày đó hai người bọn họ rõ ràng khắp mọi mặt đều thích hợp, nhưng Lạc Ngạn lại chậm chạp không làm rõ với mình.

Lúc đó cô ta cậy vào chính mình trẻ tuổi xinh đẹp lại có gia thế tốt, nhất thời tính tình tiểu thư nổi lên, liền bỏ đi Hongkong muốn cho anh hối hận đuổi theo mình. Nhưng sau đó hối hận cũng chỉ có một mình cô ta, lần đó cô ta rời đi để rồi đánh mất anh, bây giờ ngay cả vị trí ở bên cạnh anh cũng không được nữa.

"Lạc Ngạn, tại sao anh lại đối xử với em như vậy, rốt cuộc em có chỗ nào không được. Nếu như ban đầu anh lựa chọn rõ ràng, hai chúng ta sẽ đi đến tình trạng như bây giờ sao?" Hòa Hà hoàn toàn đẩy sự tùy hứng ban đầu của chính mình lên trên người Lạc Ngạn.

Nhưng Lạc Ngạn chỉ nhíu nhíu mày, sau đó nói: "Ban đầu tôi chỉ xem cô là bạn của tôi, nếu điều đó khiến cô có hiểu lầm, tôi chỉ sẽ xin lỗi. Hòa Hà, chúng ta là bạn bè."

Chỉ có thể nói trên tình hữu nghị giữa nam và nữ, giới hạn giữa đàn ông và phụ nữ không giống nhau, phu nữ có thể thích người được gọi là bạn của mình, chỉ cần hai bên không làm rõ thì cô gái sẽ giả bộ tiếp tục ngốc như vậy.

Nhưng đàn ông chỉ cần là hắn thích thì hắn nhất định sẽ làm rõ, hắn sẽ không đần độn u mê làm bạn với người mà mình thích. Nói cách khác nếu hắn không cùng bạn bày tỏ có nghĩa là bạn cũng chỉ là một người bạn bình thường của hắn mà thôi.

Hiển nhiên Hòa Hà dùng tâm lý phụ nữ bình thường thì sẽ đo lường được người đàn ông này, nói khó nghe một chút chính là ban đầu là cô ta tự mình đa tình, sau đó cô ta thua đến rối tinh rối mù, ngay cả một cơ hội bàn bạc cũng không lấy được.

"Vậy thì tốt, chúng ta không nói tình cảm, chúng ta nói ích lợi. Lạc Ngạn, chỉ cần anh và em kết hôn, cái anh muốn em đều sẽ cho anh," Hòa Hà hạ quyết tâm, nói toạc ra những lời mà bình thường không có cách nào nói ra miệng được.

Lạc Ngạn hơi mất hứng, hiển nhiên là cảm thấy Hòa Hà càng nói càng quá mức, Lạc Ngạn anh dù tính không được việc thì cũng chưa đến mức phải dựa vào phụ nữ. Nếu không đối với Hoàn Á, đừng nói cô anh muốn tranh giành, chỉ sợ chính anh cũng ngượng ngùng không muốn thừa kế.

"Hòa Hà, cô đừng quá đáng, nếu như cô còn coi tôi là bạn thì sau này đừng nên nói mấy lời như vậy nữa." Anh xoay người vào phòng bếp, mà phòng bếp vừa đúng nhắm ngay cửa thang lầu, Thu Tử Thiện bị sợ đến cả người chợt lóe vội vàng tựa vào vách tường.

Hòa Hà vẫn chưa từ bỏ ý định đi theo sau, cô ta vò đã mẻ lại sứt nói: "Làm bạn cái gì, nếu như vẫn dùng phương thức bạn bè như từ trước đến giờ, em tình nguyện không cần."

Lạc Ngạn sắp xếp đồ ăn để lên bàn ăn xong quay đầu nhìn Hòa Hà, sau đó hơi thở bình thản nói: "Vậy thì tốt, về sau chúng ta cũng không cần liên lạc nữa."

Đường đã muốn gãy thì trước sau gì cũng gãy, Lạc Ngạn xưa nay chính là người làm việc quyết đoán, nếu hai người không trở về được quan hệ đơn thuần như trước đây, vậy thì hoàn toàn cắt đứt đi.

Hòa Hà hoàn toàn không ngờ anh sẽ lãnh khốc như vậy, nhất thời hốc mắt đỏ ửng,  nước mắt trong suốt không ngừng xoay một vòng trong hốc mắt, nhưng cô ta cố gắng nhịn xuống rồi cũng cười lạnh hỏi: "Vine, anh đừng vội vã cự tuyệt em, anh cho rằng người khác không biết những hành động gần đây của anh sao?"

Trong mắt Lạc Ngạn dâng lên sự không kiên nhẫn, anh tự nhiên không muốn cùng Hòa Hà thảo luận chuyện này, bởi vì như thế nào đi nữa đây cũng là chuyện của Lạc Ngạn anh.

"Dù anh có tiền, nhưng anh cho rằng chỉ dựa vào tiền thì anh có thể ném đi khối u ác tính Bách gia kia sao? Bách Thất Gia ở Vân Đô nấn ná hai mươi năm, ngay cả ba em nhất thời cũng hết cách với ông ta, anh cảm thấy chỉ dựa vào chính anh thì có thể giúp ba mình báo thù sao?" Hòa Hà cứng cổ, lập tức lấy lá bài tẩy của mình lật lên.

Kể từ khi biết ba mình có thể phải động thủ với Bách gia, cô ta liền hiểu rõ cơ hội mà bản thân đang chờ đợi rốt cuộc đã tới. Bây giờ cô ta mặc kệ Lạc Ngạn không yêu mình, trước tiên phải lấy được người đàn ông này đã, cứ ở bên cạnh thời gian lâu, cô ta cũng không tin mình không lay động được anh.

Lúc con gái vờ ngớ ngẩn thì dù thấy đó là một chút khả năng cũng có thể trở thành thứ để họ vin vào. Kể từ sau khi trở về từ Hongkong, cô ta đã nghĩ thông rất nhiều điều, dù là thủ đoạn mà trước kia mình khinh thường  thì hôm nay cũng sử dụng ra ngoài hết.

Cô ta không quan tâm sau này mình hối hận hay không, cô ta chỉ biết nếu như bây giờ mình không bắt được thì cô ta chắc chắn sẽ hối hận.

"A ngạn, em đói quá," khi Thu Tử Thiện mặc đồ ngủ từ từ đi xuống cầu thang, lúc cô đi xuống kêu đói, sắc mặt Hòa Hà không khỏi đổi một cái.

Những lời cô ta nói vừa rồi là lời tự ái, nhưng đó cũng là bởi vì Lạc Ngạn là người mình thích, tự ái trước mặt người mình thích cũng là một điều bình thường.

Nhưng cô ta không ngờ trong căn nhà này còn có một cô gái khác, vừa nghĩ tới những lời nói bi thương của mình có lẽ sẽ bị một cô gái khác nghe được thì cả người cô ta cũng không nhịn được muốn run rẩy.

"Sớm như vậy đã có khách rồi," lời nói của Thu Tử Thiện vừa đúng truyền tới trong tai Hòa Hà, cô ta nghe xong mới lấy lại tinh thần.

Cô ta vội vã nói: "Lạc Ngạn, anh hãy suy nghĩ cẩn thận lời em nói, em đi trước đây."

"Cô Hòa," Thu Tử Thiện đột nhiên gọi lại Hòa Hà đang xoay người muốn rời khỏi, sau đó thong thả ung dung nói: "Anh ấy sẽ không cân nhắc lời chị nói đâu, bây giờ không, sau này sẽ không, vĩnh viễn cũng sẽ không."

"Người đàn ông này là tôi, cả đời đều là của tôi."

Vênh váo tự đắc nhìn tình địch chạy trối chết xong Thu Tử Thiện mới xoay người nhìn Lạc Ngạn, sau đó nhìn vào ánh mắt anh, một đôi tròng mắt vừa tinh xảo vừa đẹp, lúc này mang theo ý cười thản nhiên.

"A Ngạn, cái người này sao nhiều ngày không đi tìm em, là bởi vì sự tình mà anh đang làm sao?"

Lạc Ngạn trầm xuống một chút, cuối cùng vẫn đáp: "Ừ"

"Cho nên, có phải anh nghĩ muốn rời khỏi em, bởi vì anh cảm giác được rằng mình không bảo vệ được em, còn có thể mang đến nguy hiểm cho em phải không?"

Khi tâm tư giấu diếm của mình bị người trước mắt nói toẹt ra thì sắc mặt Lạc Ngạn không thể nói là không khó coi, anh không muốn thừa nhận bản thân mình có lúc lại yếu mềm đến vậy.

"Anh từng nghĩ, nhưng chỉ là tạm thời cách xa thôi, anh. . ."

Bốp, một tiếng bạt tai vang dội trong phòng bếp, trên cửa sổ thủy tinh còn mang theo sương mù lúc sáng sớm, bóng dáng hai người  mơ hồ chiếu trên thủy tinh.

Thế nhưng lại là cái bạt tai vang dội thanh thúy.

Lạc Ngạn không ngoài ý liệu nhìn Thu Tử Thiện, mà Thu Tử Thiện không chịu yếu thế nhìn thẳng vào anh, sau đó gằn từng chữ hỏi: "Anh cho rằng anh cách xa em...em sẽ không gặp nguy hiểm sao? Anh cho rằng lòng người trên thế giới này thật sự có thể như anh mong muốn sao? Anh có từng cân nhắc tới cảm thụ của em không?"

"Anh chính là Lạc Ngạn không gì không làm được mà em quen biết sao?"

Lạc Ngạn lần này không tiếp tục tránh né ánh mắt cô nữa, anh nói: "Thiện Thiện, em biết khi yêu đến sâu đậm nhất thì sẽ sợ điều gì không?"

"Là lo được lo mất."

Lạc Ngạn không gì làm không được đó từng dám đi đánh cuộc, anh dám cầm 1 tỷ đi đánh cuộc một lần đầu tư, anh dám lấy tất cả của mình đi đánh cuộc tương lai, anh thậm chí dám lấy mạng của mình ra cược.

Nhưng anh không dám mang người kia ra đánh cuộc, một lần cũng không dám.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK