• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc Thu Tử Thiện nhìn Thu Tử Hàn cách đó không xa đang mệt đứt hơi chuyển đồ này nọ thì Hà Minh Châu lại lái xe vào hướng nội thành.

Chiếc xe mới này của ả là chiếc Mini cooper, thuộc loại cao cấp nhất, là quà tặng Thu Vĩ Toàn mua cho ả dùng để đi làm. Lúc ả vừa nhận được món quà này, Thu Tử Thiện còn tức giận đến nỗi quậy tưng ở nhà một trận.

Vốn Thang Kiều cũng đã đáp ứng đợi sau khi cô thi đại học xong, sẽ mang cô đi chọn một chiếc Maserati (một hãng xe thể thao nổi tiếng của Ý). Nhưng mà ai ngờ, sau khi thi đại học xong, Thu Tử Thiện giống như thay đổi hoàn toàn. Không chỉ không đề cập qua chuyện mua xe, mà ngay cả thói quen thường ngày cũng đều thay đổi.

Trước kia, hai chị em nhà họ Thu chỉ biết vung tiền như rác, chỉ biết chọc cho bố mình tức giận. Mỗi lần bố tức giận như vậy thì cô ả sẽ chủ động đi an ủi bố, thậm chí còn có thể giúp bố tìm lí do để đi hẹn hò với mẹ ả.

Nhưng bây giờ Thu Tử Thiện càng ngày càng thông minh, không chỉ đi tìm ông nội làm núi dựa, mà thậm chí cả bố cũng không làm gì được được nó. Lúc ả ngẩng đầu nhìn thấy cái trán bị băng gạc của mình, trong lòng liền thấy căm hận không nói nên lời.

Tuy rằng sau chuyện này bố đặc biệt đưa cho ả một cái thẻ, để cho ả tự do mua những món đồ mình yêu thích.

Nhưng trong lòng Hà Minh Châu lại cảm thấy càng thêm không cam lòng, Thu Tử Thiện cái gì cũng không làm, lại có thể hàng tháng quẹt thẻ trải qua cuộc sống xa xỉ. Tuy rằng Hà Minh Châu chỉ thấy qua tủ quần áo của Thu Tử Thiện một lần, nhưng quần áo hàng hiệu bên trong đã chiếm cứ hơn nửa tủ đồ rất lớn, mà tủ quần áo của ả căn bản không thể gọi là tủ quần áo, gọi là một nơi để thử đồ thì đúng hơn vì nó gần như trống rỗng.

Lại nghĩ bản thân bị đánh một trận nhục nhã như vậy mới có thể lấy được một cái thẻ. Đương nhiên Hà Minh Châu nhanh chóng đi kiểm tra số tiền trong tài khoản, mười vạn, ha ha, thật đúng là một khoản tiền lớn.

Tuy rằng Thu Vĩ Toàn đối xử tốt với mẹ con Trương Tuyết Vân, nhưng cũng không cho bọn họ nhiều tiền lắm, thứ nhất vì ông ta sợ mất hụt một khoản tiền lớn sẽ bị ông cụ phát hiện. Thứ hai, là vì năm đó Trương Tuyết Vân và Thu Vĩ Toàn được xưng là một đôi thật lòng yêu nhau, cho nên lúc hai người ở chung, bà ta đâu chịu nhận tiền của Thu Vĩ Toàn.

Mà đã là tình yêu chân thật thì đương nhiên tiền tài đều như rác rưởi, nếu anh cho tôi tiền thì đó chính lăng nhục tình yêu của tôi đối với anh, kết quả là sau đó Thu Vĩ Toàn liền thật sự cho Trương Tuyết Vân rất ít tiền, nhưng đương nhiên trang sức châu báu thì ông ta đưa cho Trương Tuyết Vân không ít.

Có điều bây giờ ngẫm lại ả cảm thấy khinh bỉ cái gọi là chân ái của nữ sĩ Trương Tuyết Vân, ả hối hận vì năm đó mẹ mình là tỏ ra là một đóa hoa sen trắng như vậy.

Cho đến khi Hà Minh Châu chạy xe vào trong tiểu khu, mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu mới chậm rãi tiêu tán.

"Mẹ ơi, con về rồi," sau khi ả dùng chìa khóa mở cửa, liền nhìn quanh phòng kêu to một tiếng.

Đây là một căn hộ hơn 150m2, chiếc đèn chùm trên trần phòng khách có thể soi rõ ảnh ngược bóng người, toàn bộ gian phòng trang hoàng vô cùng mới.

Nhưng Hà Minh Châu cứ đứng ở cửa một hồi, mới chậm rãi thở dài một hơi.

Nhiêu đây không đủ, rất không đủ. Mỗi lần về lại đây, ả đều đã nghĩ đến căn biệt thự độc lập của nhà họ Thu, chỉ riêng diện tích ở hậu hoa viên thôi đã lớn hơn căn nhà này, càng không cần nói ngay lối cửa chính còn có một dòng suối phun nho nhỏ.

Biệt thự nhà họ Thu được thiết kế thuần phòng cách Baroque Châu Âu (1), khắp nơi có thể thấy được các hoa văn chạm trổ, đủ các kiểu trang trí, ả thích nhất là cách trang trí mặt tường bằng thủy tinh của một căn phòng ở lầu hai, mùa xuân khi ánh mặt chiếu vào mà được ngồi ở bên trong đọc sách hoặc là làm việc gì đó quả thực là giấc mộng của ả.

Nhưng mà con tiện nhân Thu Tử Thiện kia, sau khi nhận thấy ả có ý thích gian phòng đó thì nó liền khóc nháo không cho bất luận kẻ nào tiến vào căn phòng đó, còn tuyên bố đó là căn phòng của riêng mình. Người trong nhà chỉ coi nó là con nít, nên đương nhiên đồng ý thõa mãn yêu cầu nhỏ này của nó.

Nhưng việc này đối với ả mà nói thì không phải là việc nhỏ.

Ả đã bị bắt buông tha cho thân phận đại tiểu thư nhà họ Thu, vì sao ngay cả một căn phòng ả cũng không có thể có được. Dựa vào cái gì? Đến tột cùng dựa vào cái gì, nói cho cùng thì ả mới là Đại tiểu thư chân chính của nhà họ Thu.

"Minh Châu, con ngẩn người ở cửa làm gì," Trương Tuyết Vân từ trong phòng đi ra liền trông thấy con gái đang đứng ngẩn ngơ ở cửa.

Lúc này Hà Minh Châu mới lấy lại tinh thần.

Trương Tuyết Vân có hơi bất mãn hỏi: "Con bé này cũng đã bị thương thành như vậy rồi, còn không chịu ở nhà họ Thu dưỡng thương cho tốt, hoặc là mỗi ngày lượn qua lượn lại trước mặt ông cụ một cái, xem trong lòng ông cụ còn không áy náy hay sao."

Hà Minh Châu vừa nghe mẹ mình nói như vậy thì uất ức trong lòng lập tức tuôn trào, nhưng một giọt nước mắt cũng không hề chảy ra giống như bình thường, có thể thấy được nước mắt của tiểu thư hoa sen trắng cũng rất quý giá, chỉ để chảy ở nơi cần chảy thôi.

"Sao con phải ở lại nơi đó để tự tìm mất mặt chứ, đừng nói ông nội, mà giờ ngay cả bố cũng không nhắc lại chuyện này."

Trương Tuyết Vân thấy con mình như vậy cũng không tiện nói nhiều, chỉ kéo ả lại hỏi: "Chuyện mẹ kêu con nói với bố con, rốt cuộc là con đã nói hay chưa?"

Đương nhiên Hà Minh Châu biết chuyện Trương Tuyết Vân đang nói là chuyện gì, nhưng nếu để bố thừa nhận thân phận thực sự của mình hình như cũng dễ dàng, đến lúc đó ả cũng không phải gánh lấy danh nghĩa con gái nuôi của nhà họ Thu mà sống nữa.

"Thật ra hai ngày trước khi con bị thương, bố có đề cập đến chuyện này, nhưng sau này bố cũng không nhắc đến nữa. Con sợ là bố có nói với ông nội nhưng ông nội không đồng ý."

Trương Tuyết Vân vốn còn đang bảo trì khí chất phu nhân nhưng khi nghe con gái nói như vậy thì đột nhiên đứng bật dậy từ sofa, bà ta cả giận nói: "Không được, như vậy tuyệt đối không được. Bố con cũng đã đồng ý với mẹ, nhất định sẽ lấy lại thân phận cho con. Con mới chân chính là Đại tiểu thư của nhà họ Thu, dựa vào cái gì mà hai đứa tiện chủng do con tiện nhân kia sinh ra lại có thể mang danh phận Tiểu thư Thiếu gia của nhà họ Thu kia chứ. Ông già chết tiệt kia cũng thật không công bằng, đều là tiểu thư nhà họ Thu, gia sản nhà họ Thu chắc chắn phải cho con một phần mới đúng."

Mấy lời này mà để cho người bên ngoài nghe được chắc người ta cười đến rụng răng luôn mất, một đứa con gái do một kẻ thứ ba sinh ra há thể đánh đồng cùng với con của vợ chính thức sao?

Nhưng Hà Minh Châu tự nhiên là vạn phần đồng ý với lời nói của mẹ mình, có điều ả còn nói thêm: "Cũng may bố đối với còn còn có áy náy, mà giờ con đang làm việc ở công ty, ngay cả những người có cấp bậc cũng không thể bày ra sắc mặt với con."

Lần này Trương Tuyết Vân rất vừa lòng gật gật đầu, bà ta kéo tay Hà Minh Châu nói: "Con làm vậy rất đúng, con phải biểu hiện thật tốt ở công ty, chỉ cần con đứng vững vàng gót chân thì không cần phải sợ hai chị em đó. Mẹ thấy Thang Kiều kia sinh ra hai đứa tiện chủng, chính là hai đứa trời sinh phá của. Đến lúc đó đem ra so sánh, đừng nói bố con coi trọng con, mà ngay cả ông nội cũng phải tự mình mời con vào cửa."

Trương Tuyết Vân trái một câu tiện chủng phải một câu tiện chủng phun ra, khí chất của người đàn bà chợ búa đều bại lộ hoàn toàn, điều này làm cho Hà Minh Châu cả ngày tiếp xúc với quý phu nhân chân chính có chút không quen.

Huống chi, hai chữ tiện chủng này thật ra lại càng thích hợp với Hà Minh Châu hơn.

"Mẹ à, con phát hiện gần đây hai chị em nhà họ Thu kia đều thay đổi, con sợ bọn họ thay đổi tốt lên, lúc đó bố sẽ..." Hà Minh Châu cắn môi nói ra lo lắng của bản thân.

Trương Tuyết Vân thản nhiên cười, an ủi nói: "Đức hạnh của người sao có thể thay đổi bất thường, trước hết con cứ quan sát bọn nó, chắc chắn sẽ có lúc bọn nó chán nản. Còn việc cấp bách trước mắt là làm cho nhà họ Thu thừa nhận thân phận của con. Dù sao con cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, còn phải tìm nhà chồng thật tốt mà gả."

Hà Minh Châu nghe thế cũng có phần sốt ruột, tuy rằng những năm gần đây bên cạnh ả quả không hề thiếu nam sinh theo đuổi. Nhưng ả đều cảm thấy rất chướng mắt mấy người đó, chỉ là những người gia thế bình thường nên đương nhiên ả sẽ không quan tâm.

Nhưng vấn đề ở chỗ, con em thế gia làm sao có thể coi trọng một người mang thân phận con gái nuôi như mình, ả cũng đã ở lâu trong xã hội thượng lưu, tự nhiên biết ánh mắt các quý bà khi chọn dâu có bao nhiêu soi mói.

Trương Tuyết Vân tự tin nói: "Mấy ngày nay mẹ sẽ kêu bố con qua đây một chuyến, thổi gió bên gối một phen. Vừa hay hai chị em bọn nó sắp vào đại học, đến lúc đó khẳng định sẽ làm tiệc chúc mừng, chúng ta liền thừa dịp tiệc mừng này khiến nhà họ Thu thừa nhận thân phận thật sự của con."

Cuối cùng Trương Tuyết Vân lại an ủi Hà Minh Châu, bảo ả đừng sợ, hết thảy đều đã có bà ta.

--- ------ ---

Tuy rằng Thu Tử Thiện luôn luôn bận bịu trong phim trường, nhưng chuyện liên quan đến hai mẹ con Hà Mình Châu thì không hề buông tha dù chỉ một chút.

Đương nhiên nghề nghiệp nào cũng sẽ có chuyện môn của nó, liên quan đến nghề nào thì phải mời chuyên gia của nghề đó. Muốn nói đến kinh nghiệm đối phó với loại sinh vật kẻ thứ ba này đương nhiên phải hỏi Đại tiểu thư Hứa Kiều Na.

"Cậu muốn tìm thám tử tư sao?" Sau khi nghe Thu Tử Thiện nói xong, Hứa Kiều Na hơi nghi hoặc hỏi.

Thu Tử Thiện cũng không muốn lòi ra chuyện xấu trong nhà, nhưng vừa nhớ đến kiếp trước Hứa Kiều Na vì giúp đỡ cô mà cuối cùng cũng không có được kết cục tốt, liền nhịn không được cảm thấy thân thiết hơn với cô nàng. Đây là đứa bạn chân chính của mình, cho nên cuối cùng cô vẫn cắn răng nói ra sự tình.

"Ông trời ơi, ả Hà Minh Châu kia lại là con gái riêng của bố cậu, bố cậu giấu người cũng kín thật," Hứa Kiều Na nghe đến người bố của Thu Tử Thiện được xung là người chồng hoàn mĩ thế mà lại có con riêng, liền nhất thời cảm thấy chuyện nhà mình cũng không phải là lớn lắm.

"Cho nên nói, bố cậu là tiểu nhân, bố mình là ngụy quân tử," nói chuyện ở trong điện thoại, Thu Tử Thiện một chút cũng không nể mặt bố của mình, trực tiếp chỉ ra bản chất thật của ông ta.

Nếu nói bản thân Thu Vĩ Toàn có ưu điểm gì, thì chính là sĩ diện, đương nhiên ông ta không muốn bị người khác phá hỏng cái danh hào người chồng hoàn mĩ này. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân ông ta không muốn nhận thức thân phận thật sự của Hà Minh Châu

Theo cách nói bây giờ chính là, tiện nhân còn già mồm cãi láo.

"Loại chuyện này quả thật còn ti tiện hơn cả chuyện bố mình làm, ít nhất ông ta cũng không đưa con riêng của mình về nhà nuôi nhiều năm như vậy." Hứa Kiều Na khi nhắc tới chuyện bố mình phong lưu cũng chẳng còn cảm giác tức giận gì nữa, vì dù sao ông ta cũng chỉ dám chơi đùa với đàn bà ở bên ngoài mà thôi, chắc chắn không có khả năng dám đưa đến trước mặt mẹ cô.

Nghĩ đến đây, Hứa Kiều Na tự nhiên có thể lí giải được sự tức giận bạn tốt, cô lập tức cam đoan: "Yên tâm, mình là khách hàng thân quen của văn phòng thám tử, kĩ thuật của bọn họ rất tốt, phục vụ chu đáo, thu phí phải chăng, tuyệt đối yên tâm lựa chọn."

Thu Tử Thiện nghe người bên kia luôn miệng quảng cáo, không khỏi hỏi: "Rốt cuộc là cậu đã giúp bọn họ quảng cáo bao nhiêu lần rồi hả? Vốn liếng ngữ văn của cậu hình như cũng không được lưu loát như vậy đâu."

Có điều cuối cùng Thu Tử Thiện vẫn dặn dò Hứa Kiều Na, hiện tại chuyện này mẹ cô còn chưa biết, dặn cô nàng trăm ngàn lần đừng có lỡ miệng mà nói ra.

Đợi sau khi Thu Tử Thiện lấy được số điện thoại, cô bèn lấy ra một cái sim điện thoại khác thay vào. Sim điện thoại này là cô mua cách đây hai ngày ở chỗ bán đồ vặt bên ngoài phim trường, cô vốn đã sớm nghĩ tới chuyện này.

Kiếp này, cô nhất định phải bóp chết cái mầm móng nguy hiểm Hà Minh Châu kia từ trong trứng nước.

Cho dù sau này có phải xuống địa ngục, cô nhất định phải lôi hai mẹ con này xuống cùng.

(1): Baroque (Ba Rốc) là một phong cách nghệ thuật bắt nguồn từ Phục Hưng Ý, sau đó lan ra khắp châu Âu và cả những thuộc địa ở Tân thế giới cho tới cuối thế kỷ 18. Nghệ thuật Baroque được đánh dấu bằng cuộc cách mạng ở thế kỷ 17 và mở đầu cho thời kỳ Khai Sáng. Baroque này nở nhờ và phát triển nhờ các nhân tố là nhà thờ, hoàng gia và tầng lớp thị dân.[1]

Nghệ thuật Baroque phát triện ở nhiều nơi thuộc châu Âu. Một trong những trung tâm lớn nhất là xứ Flandre, vùng đất ngày nay bao gồm Bỉ, Hà Lan và một phần nước Pháp. Rất nhiều họa sĩ Baroque nổi tiếng sinh sống ở xứ Flandre: Peter Paul Rubens, Rembrandt... Đây cũng là một thời kỳ hoàng kim của vùng đất này.[1]

Nghệ thuật Baroque cũng không chỉ gói gọn trong hội họa. Nó phát triển cả trong điêu khắc, âm nhạc, kiến trúc, văn học..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK