Lạc Ngạn kéo tay áo đứng bên giường, nhìn người đang ghé vào giường lúc này. Một bộ váy liền áo màu vàng, làn váy lúc này bởi vì tư thế tùy ý mà hơi hơi lật lên, lộ ra hai chân thon dài trơn bóng, vòng eo mảnh khảnh đối lập với drap giường màu sẫm càng làm nổi bật lên sự nhỏ nhắn, cảm giác như chỉ cần một tay là có thể nắm trọn.
khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi úp sấp, dưới ánh đèn mờ nhạt trong phòng ngủ chiếu xuống, hai gò má vốn đã non mềm trông càng thêm mềm mại.
Lạc Ngạn đứng bên giường đang nghĩ phải như thế nào để xử lý tiểu gia hỏa này, lại nghe thấy một trận tiếng ngáy nho nhỏ truyền đến, chuẩn xác mà nói cũng không phải tiếng ngáy, mà mà là âm thanh hô hấp.
Lạc Ngạn cúi người muốn giúp cô chỉnh lại vị trí nằm cho tốt, nhưng khi anh xoay người Thu Tử Thiện lại chạm vào cánh tay cô, anh không khỏi ngừng lại một chút.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô bé này là khi nào nhỉ?
Đối với Lạc Ngạn hiện tại hai mươi tám tuổi mà nói, Thu Tử Thiện chỉ có thể là một đứa bé. Cô giống như phần lớn các cô gái có gia thế tốt khác, đã kiêu ngạo lại tự phụ, vì mang một khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, nên tùy ý làm bậy cũng có thể đủ được mọi người thông cảm.
Nhưng lần đầu tiên Lạc Ngạn trông thấy cô, có lẽ lúc đó cô chỉ mới mười lăm tuổi hay mười sáu tuổi, thoạt nhìn tuổi nhỏ như vậy nhưng lại bướng bỉnh đến đòi mạng.
Cô đứng trong hoa viên nhà họ Dung, trên mặt mang theo sắc yêu kiều, mãnh liệt cản lại cậu con trai nhỏ nhà họ Dung: "Dung Trạch, tai sao anh xem cũng chưa xem quà sinh nhật em tặng cho anh?"
Ngày đó là ngày sinh nhật của con trai nhỏ nhà họ Dung -Dung Trạch, theo lý thuyết Lạc Ngạn cũng không giao tế với hắn, nhưng vì ngày đó vội vã đi tìm anh của hắn nên chỉ có thể ngay tại sinh nhật của người ta mà tới cửa quấy rầy. Trước lúc đi anh đã bảo thư ký mua một phần lễ vật mà một cậu nhóc mười sáu tuổi sẽ thích.
Lúc đó anh đi ra hít thở không khí thuận tiện rút điếu thuốc, lúc ấy làm cái hạng mục này là hạng mục đầu tiên mà anh làm khi tiến vào Hoàn Á. Trong mắt người khác xem ra nhân sinh của anh dường như đều là vùng đất bằng phẳng, từ khi sinh ra đã bắt đầu hưởng thụ hết thảy vinh hoa trên thế gian, một đường đọc sách tới nay đều chưa bao giờ sa sút, sau khi tiến vào công ty liền ở một vị trí trung tầng.
Nhưng có ai biết được tình huống nội bộ đâu, bố anh chưa bao giờ đảm nhiệm qua chức vụ gì trong công ty, ông cứ lang thang tiêu dao sống nửa đời người. Kết quả tạo thành chính là một người con trai trưởng, cháu ruột khi tiến vào công ty lại từng bước khó khăn như vậy.
Người cô Lạc Gia Đồng ở trong tập đoàn tác phong cường thế lại kinh doanh nhiều năm, còn Dượng thì đảm nhiệm chức vị Phó Tổng Tài tài vụ nhiều năm tại công ty. Tuy rằng mặt ngoài bọn họ đối với anh khách khí, nhưng mỗi lần đề án của anh còn chưa tới Ban Giám Đốc thì đã bị gác lại.
Lần này cùng nhà họ Dung hợp tác, anh vô cùng coi trọng. Này gần như là cơ hội cuối cùng của anh, anh không cho phép bản thân thất bại, càng không thể chịu được người khác tùy ý giẫm lên mình.
Nhưng sự nhàn nhã này của anh bị đôi tình lữ nhỏ kia phá hủy, có điều anh cũng không có tính đứng dậy rời đi, chỉ ngồi yên ở trên ghế lẳng lặng dập tắt thuốc trong tay.
Dung Trạch hôm nay một thân tây trang được cắt may khéo léo, trên mặt hoàn toàn không có thần sắc ôn hòa ứng phó mọi người vừa rồi, hắn có chút không kiên nhẫn nói: "Không phải là mấy thứ đó sao, chắc lại là đồng hồ với nhẫn nữa chứ gì, hơn nữa mấy thứ này cũng không phải chính cô kiếm tiền mua được, có cái gì hay ho đâu."
Lạc Ngạn theo lùm khe hở của cây cối có thể trông thấy biểu tình của cô gái nhỏ, vẻ mặt vốn kiêu ngạo có một chút tán loạn, hơi hơi cắn môi mang theo nồng đậm uất ức.
Lạc Ngạn không thú vị lắc lắc đầu, lại tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại.
"Có phải nếu đồ do chính tay em kiếm được tiền rồi mua, anh sẽ thật tâm thích chứ." Giọng nói hờn dỗi của cô gái nhỏ vang lên.
Dung Trạch lạnh lùng nở nụ cười, liền đẩy cô ra rồi rời đi.
Một người cầu mà không được, một người khinh thường chẳng thèm ngó tới, giống như kịch tình của mấy bộ phim truyền hình, Lạc Ngạn nhàm chán nghĩ.
Sau đó anh cũng đem chuyện này bỏ qua, dù sao đây cùng lắm cũng chỉ là một đôi tình nhân cấp hai rất không được tự nhiên thôi.
Sau đó, anh bắt đầu hợp tác hạng mục trong tay với Dung Tư, tuy không có ai dám ở trước mặt anh nói gì, nhưng trong tập đoàn đã không ngừng có nghị luận chê trách, cho rằng anh hoàn toàn kế thừa năng lực bình thường của bố mình, điểm duy nhất không giống bố anh là anh có hơn vài phần dã tâm không nên có.
Đây là dã tâm không nên có sao?
Ngay lúc anh nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, xe cũng chậm rãi ngừng lại, anh vừa muốn đẩy cửa ra liền thấy cách đó không xa chạy tới một con gấu, đúng là một con gấu, một con Winnie the Pooh (Winnie-the-Pooh, hay gấu Pooh là một chú gấu hư cấu - nhân vật trong một số tác phẩm của nhà văn A. A. Milne. Câu chuyện đầu tiên về chú gấu này là cuốn Winnie-the-Pooh (1926).
Anh vừa bước xuống thì thấy Winnie the Pooh đưa truyền đơn qua, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nhưng cũng không dừng lại cước bộ mà lập tức rời đi.
Gấu nhỏ phía sau tựa hồ còn không muốn buông tha cho, nhấc chân vừa muốn đuổi kịp, lại quên lúc này trên người mình là bộ đồ gấu dày nặng phiền phức. Tiếng vật ngã bịch một cái to khiến Lạc Ngạn không nhịn được quay đầu, lúc anh đang do dự có nên đến đỡ nó dậy không thì nhìn thấy một cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa chạy tới.
"Thiện Thiện, Thiện Thiện, cậu không sao chứ?"
Lạc Ngạn thấy đã có người đến đỡ nó dậy, liền quay đầu rời đi. Đến lúc anh từ trên lầu xuống dưới, trên đường nhộn nhịp đã đèn đuốc sáng trưng.
Lái xe vì có chút việc chậm trễ ở trên đường nên chưa tới, Lạc Ngạn cũng không muốn quay lại tòa nhà vừa rồi, vì như vậy sẽ chỉ làm anh nghĩ đến bản thân lại một lần nữa thất bại.
Sau khi Lạc Ngạn đi phía trước vài bước, vừa định lấy thuốc lá ra chợt nghe thấy lùm cây bên cạnh có một trận tiếng động rầm rì, thanh âm tuy rằng nhỏ nhưng lại có thể nghe thấy dường như là tiếng người đang ăn uống gì đó.
"Thiện Thiện, cậu cần gì phải làm như vậy?" Lạc Ngạn lúc này cảm thấy bản thân mình có trí nhớ rất tốt, giọng nói này dường như là của cô gái nhỏ lúc chiều chạy đến đỡ tiểu thư Winnie the Pooh.
Như vậy người bên cạnh đang ngồi ăn hẳn chính là tiểu thư Winnie the Pooh rồi.
Chỉ nghe tiểu thư Winnie the Pooh hăng hái nói: "Cậu thì biết cái gì, một tuần nay tớ đã kiếm được hơn một ngàn đồng, rất nhanh tớ có thể mua cho Dung Trạch khoản mô hình mà anh ấy thích đó."
Giọng nói quen thuộc, cái tên quen thuộc làm cho Lạc Ngạn nhịn không được tiến lên phía trước vài bước, anh đứng trong góc chỉ cần vụng trộm hướng bên cạnh liếc mắt một cái, liền trông thấy một cô gái cột mái tóc đuôi ngựa, tóc mái trước trán vì mồ hôi mà bết lại, dù có chút chật vật nhưng người vẫn rất xinh đẹp như cũ.
"Nếu không phải vì tên Dung Trạch đó, cậu cần gì phải tội tình thế này, làm ơn đi tiểu thư, cậu bình thường chỉ mua một cái áo sơmi cũng nhiều hơn cái giá này rồi đúng không?" cô gái bên cạnh nhịn không được bất bình vì cô, nhưng trông thấy cô ngấu nghiến chiếc bánh trong tay như hổ đói, vẫn lập tức khui chai nước uống bên cạnh đưa qua.
"Vì người trong lòng mình, tớ cảm thấy làm bất cứ chuyện gì cũng đều đáng giá," lúc cô nói những lời này, hơi hơi ngửa đầu, cần cổ bóng loáng ngẩng lên một độ cong tuyệt đẹp, trên mặt mang theo biểu tình hẳn được xưng là ngọt ngào.
"Hơn nữa không phải nói sự chân thành có thể chạm đến trái trái tim sao, tớ cũng không phải không thể gặp người, tớ tin tưởng chỉ cần tớ kiên trì, một ngày nào đó Dung Trạch sẽ thích tớ."
Đèn đường màu vàng ấm áp, sắc màu cũng ấm áp, Lạc Ngạn nhìn cô đắm chìm trong ánh đèn ấm áp như vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngọc nhuận trắng nõn còn có mồ hôi, đầu gấu Winnie the Pooh được đặt trên một bậc thang, lộ ra một chút màu áo hồng đỏ T-shirt bên trong lớp áo khoác gấu lông xù.
Lạc Ngạn nhìn biểu tình quật cường mà kiên trì của cô, trong lòng không khỏi ấm áp.
Tại thời đại coi trọng vật chất này, tình yêu đã muốn trở thành một loại xa xỉ. Khi chúng ta bước vào xã hội, tình yêu dường như trở nên không còn trọng yếu nữa, mà càng nhiều người vớ vẩn cho rằng, chỉ có quẳng đi tình yêu mới bắt đầu thành thục.
Lạc Ngạn cũng không biết bản thân mình là một người đàn ông thâm tình, nhưng anh lại hi vọng có người giống như tiểu thư Winnie the Pooh này, chân thành mà đơn thuần yêu anh.
Khi đó Lạc Ngạn còn không biết của tên của cô, ở trong lòng anh, cô chính là tiểu thư Winnie the Pooh vừa đáng yêu vừa bướng bỉnh.
--- ------ -------
Lúc này Thu Tử Thiện đã bị Lạc Ngạn ôm vào trong ngực, trong mắt anh là nhu hòa nói không nên lời, đây là lần đầu tiên anh ôm lấy tiểu thư Winnie the Pooh.
Lúc ở cửa hội sở Giang Nam anh chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra Thu Tử Thiện, cô đã cao lên một ít, mặt mày cũng nảy nở hơn, lộ ra sự tinh xảo không che dấu được. Ngay lúc ấy anh đã nghĩ, cô vẫn còn cùng một chỗ với tên Dung Trạch kia sao?
Vài năm nay cũng không phải Lạc Ngạn chưa từng có phụ nữ, nhưng từng người phụ nữ ở bên cạnh anh đều ra vẻ rụt rè mà chiều chuộng, nói chuyện nhỏ nhẹ, ôn nhu săn sóc, trên mặt cũng không mang theo điêu ngoa cùng tùy hứng. Cùng các cô ăn cơm luôn là dưới nhà hàng xa hoa có ánh nến lung linh, âm nhạc phiêu đãng du dương, anh cũng chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt những cô gái này sự thõa mãn khi trông thấy đồ ăn, bởi vì các cô vĩnh viễn chỉ có một biểu tình không thay đổi, tao nhã cười lại tao nhã cười.
Đầu ngón tay Lạc Ngạn lướt nhẹ qua gương mặt cô, theo cánh mũi bắt đầu chậm rãi trượt thẳng đến chạm vào cánh môi của cô. Anh tinh tế dùng ngón cái sờ soạng môi cô, tuy rằng biết lúc này cô hoàn toàn không có cảm giác, nhưng Lạc Ngạn chỉ cảm thấy tim mình dường như đập nhanh hơn nhiều lắm. Anh dường như trở về cái tuổi thiếu nên, lúc vụng trộm hôn môi cô gái đang ngủ say trong lòng, chính là cái loại tâm tình thật cẩn thận lại chờ mong ấy.
Cũng vào lúc này, anh khẽ cúi đầu xuống liền đụng vào đôi môi mềm mại ướt của cô, cánh môi mang theo nhàn nhạt hương rượu. Đầu lưỡi linh hoạt mạnh mẽ đẩy vào, cường thế mà bướng bỉnh dây dưa cánh môi cô, Lạc Ngạn dùng răng nanh tinh tế cắn lấy môi dưới của cô, thẳng đến khi nghe một tiếng ưm nhỏ bé yếu ớt truyền đến, anh mới như ở trong mộng mới tỉnh.
Lạc Ngạn buồn bực nhìn nơi nào đó trên thân thể, lại nhìn xem người nào đó còn đang ngủ say hoàn toàn không biết tình hình, lập tức ôm cô đặt xuống giường, lấy cái chăn đắp lên người cô, lại điều chỉnh độ ấm bên trong, xong liền chạy trối chết ra ngoài.
Mặc dù lúc trước biểu hiện bình thường, nhưng khi cùng một chỗ anh mới hiểu được, anh ở trước mặt cô dường như trở về bằng cái tuổi của cô, xúc động, vội vàng xao động, mười phần biểu hiện của một thằng nhóc con.
Thu Tử Thiện dưới tình huống một đêm ngủ ngon, Lạc Ngạn lại lăn qua lộn lại ngủ không được.
Sáng sớm khi tiếng chim hót truyền đến, Thu Tử Thiện hốt hoảng theo trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, cô mở mắt mông lung nhìn chằm chằm trần nhà trên đầu, trần nhà cao chạm khắc hoa văn tỉ mỉ, Thu Tử Thiện trừng mắt nhìn, lại quay đầu đánh giá chung quanh.
Đây là một gian phòng đàn ông, lấy màu trắng đen làm màu chủ đạo, lộ ra xa xôi trong trẻo nhưng lạnh lùng. Thu Tử Thiện cử động người, nhưng sau đó cô lập tức mở to hai mắt, bởi vì cô cảm giác cơ thể mình dưới lớp mền tơ tựa như....
Cô khẽ nhấc mền lên, liền trông thấy phía dưới người chỉ mặc nội y, váy liền thân của cô chẳng biết đi đâu rồi.
Nhưng cũng may cô không phải là một cô bé cái gì cũng không hiểu, cô có thể tinh tường cảm giác được trên người mình cũng không phát sinh chuyện gì không nên.
Lúc cô xốc chăn bước xuống giường, liền trông thấy chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường đã đặt chỉnh tề dụng cụ vệ sinh mặt mũi cùng váy áo và nội y mới tinh.
Thu Tử Thiện nhìn thấy bộ đồ nội y màu xanh nước thì không khỏi đỏ mặt.
Sau khi cô rửa mặt chải đầu xong bước ra ngoài, phát hiện mình đang ở lầu hai của một gian biệt thự. Cô chậm rãi dọc theo thang lầu xuống dưới, chợt nghe thấy có âm thanh vang ra từ phòng bếp.
Cô đứng tại cửa phòng bếp, nhìn Lạc Ngạn một thân quần áo hưu nhàn thoải mái ở nhà đưa lưng về phía cô, đứng trước bồn rửa.
"Rời giường rồi à, em chờ một lát, lập tức có thể ăn bữa sáng rồi," Lạc Ngạn không quay đầu, giọng anh lúc sáng sớm trong suốt rất dễ nghe, giống như bản sonata vang lên dưới ánh mặt trời xán lạn.
Đợi Lạc Ngạn đem bữa sáng bày ra bàn ăn màu trắng trong phòng ăn, anh liền ngẩng đầu nhìn cô, hơi ngạc nhiên hỏi: "Còn ngây ngốc đứng ở chỗ đó làm gì? Cùng lắm là một đêm uống nhiều rượu một chút thôi mà, tôi nghĩ cồn vẫn chưa đến mức ăn mòn hệ thần kinh của em chứ."
Được rồi, có vài người luôn có thể đánh tan hoàn toàn một bầu không khí ái muội.
Một người đàn ông nguyện ý vì một phụ nữ mà xuống bếp, chẳng lẽ lúc này không nên dùng lời nói nhỏ nhẹ lại ôn nhu săn sóc an ủi sao?
Thu Tử Thiện có vài phần buồn bực ngồi ở trên ghế, nhìn các món ăn trên bàn, cháo trứng thịt nạc tản ra nồng đậm hương vị, làm cho người ta không khỏi thêm phần thèm ăn.
Thu Tử Thiện ăn xong bát cháo thứ hai, lúc buông chiếc đũa, trên mặt lộ vẻ cảm kích tươi cười nói: "Cám ơn bữa sáng của anh. Không nghĩ tới anh có thể nấu com ngon đến thế."
Lạc Ngạn nghe cô nói như vậy, trên mặt lại không có lộ ra tươi cười, biểu tình ngược lại càng thêm cổ quái, cuối cùng anh nói: "Chẳng lẽ em không biết trên đời này còn có cái gọi là, kêu từ bên ngoài à."
Thu Tử Thiện nhìn điểm tâm sáng đầy trên bàn, khuôn mặt nháy mắt giống như bị ngâm trong thuốc nhuộm màu hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn như ngọc bạch nháy mắt trở nên đỏ bừng.
Cô quả thực xấu hổ muốn tìm cái lỗ để chui vào, được rồi, là cô tự mình đa tình, người đàn ông này làm sao có thể vì cô mà làm bữa sáng chứ.
Cô chân tay luống cuống túm túm khăn trải bàn trên bàn, cảm nhận vải dệt nhuyễn như tơ thêu hoa văn phiền phức khiến cô có cảm giác bình tâm hơn, khiến cô chậm rãi hồi phục bình tĩnh.
"Có điều cháo trứng thịt nạc là tôi làm, " Lạc Ngạn lúc này cũng vui vẻ buông bát đũa trong tay.
"Ăn rất ngon," Thu Tử Thiện cắn môi nói.
Lạc Ngạn hơi hơi nhướng khóe mắt lên, trên mặt lộ ra biểu tình sung sướng, ánh nắng sớm nhu hòa chiếu dọc theo lọn tóc của anh, càng khiến mặt mày anh thêm tuấn tú. Trong cặp mắt đen thẫm là ánh sáng chớp động chói mắt, sau khi im lặng một lúc bạc môi mới khẽ mở: "Thiện Thiện, em muốn cùng tôi kết giao không?"
Không đợi người đối diện làm ra biểu tình gì, anh lại nói tiếp: "Em xem tôi đi, có tiền, bộ dạng còn đẹp trai, biết chiếu cố, còn biết nấu ăn, cho nên em có muốn cùng tôi kết giao thử không?"
Lời này không thể nghi ngờ giống như nện xuống một tấn bom trong đầu Thu Tử Thiện, giọng nói đàn ông tràn ngập từ tính cùng dụ hoặc chậm rãi xuôi vào trong tai cô, ngay tại trái tim của cô, lấy một loại tần suất kích động trước nay chưa có, tế bào cao thấp toàn thân dường như đều đang kêu gào.
Sau đó, cô mở miệng: "Nhưng tôi còn chưa nghĩ ra sẽ cùng một ông chú kết giao thế nào?"