- Sao rồi? Đỡ chưa?
Diệp Lê gật đầu, ngụ ý ổn cả rồi, nếu nằm quá lâu ở phòng y tế cũng không được, phiền phức nhất là bị gọi về nhà, cậu không muốn mẹ lo. Lúc ra về, Xuân Tề gập cuốn sách trên tay, hỏi:
- Mày gây lộn với lớp 3?
Diệp Lê đang ngáp ngắn ngáp dài, vẻ mặt tỏ ra khó hiểu:
- Sao mày biết?
Ngô Bảo đang nhai bánh nói thay:
- Tụi bây làm ầm lên, bọn lớp khác chứng kiến nên kể nhau nghe. Nên cảm ơn hai thầy thể dục đứng ra nói giúp với thầy chủ nhiệm đi. Không là mày “bay màu” luôn rồi.
Tư Tư nhớ lại chuyện hồi nãy, bực đến dậm cả chân:
- May khỉ, mày nhìn trán tao đi, còn đỏ đây này, nếu không nhờ Diệp Lê can ngăn, tao liều mạng với tụi nó.
Xuân Tề “Ồ” một tiếng, đẩy gọng kính lên:
- Tao không biết, nhưng hai đứa tụi mày phải nhớ, tụi mình còn phải thi đại học đấy, lớn chuyện lúc này không hay đâu.
Tư Tư đang tức giận liền xìu xuống:
- Haizz, phải gì tao là Diệp Lê, với thành tích của nó, việc được đặc cách vào trường thể thao cũng bình thường thôi, có khi được tham gia tuyển trẻ ấy chứ.
Diệp Lê nghe hướng về mình, liền nhớ ra gì đó:
- À, trường đại học thể thao có gọi cho tao rồi.
Cả đám:!!!
Tư Tư không tin, nói lớn với Diệp Lê:
- Thật không? Khi nào?
Diệp Lê nhìn vẻ mặt như gặp ma của tụi nó, khoa hiểu trả lời:
- Lúc giành giải nhất đại hội khoảng 2 3 ngày, mẹ tao nghe máy, nói tao được đề cử đặc cách vào trường đại học, với điều kiện là phải lọt vào bán kết giải mùa đông năm nay.
Xuân Tề bình tĩnh lại, giọng có hơi gấp gáp:
- Thế mày có đồng ý không?
Diệp Lê nghe cậu ta hỏi, hơi chần chừ một chút, suy nghĩ rồi thở ra một hơi dài:
- Mẹ tao lúc đó mừng đến suýt khóc, nói tao đồng ý đi, vì biết tao không thể nào có cơ hội vào được trường danh giá như vậy được nữa. Nhưng mà…
Diệp Lê không có dự định đó, ngay từ đầu cậu đã vốn không nghĩ tới nó rồi. Cậu muốn thi vào cùng trường với Chí Minh, nhưng cậu biết xác suất để học cùng với cậu ấy là không thể, nhưng học gần nhau thì vẫn có cơ hội. Diệp Lê luôn thích chụp ảnh và quay phim, cậu có thể thi vào trường Điện ảnh, trùng hợp thay là nó khá gần với trường Chí Minh dự định thi vào. Xuân Tề nghe Diệp Lê nói, mắt hướng lên trầm tư:
- Mày nên nói với mẹ mày, trước khi có rắc rối xảy ra.
- Ừ.
Tư Tư thấy bạn được đặc cách, trong lòng vui vẻ thay cho Diệp Lê, nhưng cũng ảo não không kém:
- Cuối cùng chỉ còn tao là chả có gì thôi.
Ngô Bảo ăn xong bánh phủi phủi rồi vỗ về Tư Tư:
- Còn tao mà, tao cũng dự định sẽ thay mẹ tao tiếp quản cửa hàng.
Tư Tư ngạc nhiên hỏi:
- Mày không tính học đại học sao? Mẹ mày đồng ý à?
- Không, nhà tao cấm, nhưng biết sao giờ, tao thích ăn uống, với lại tiệm cũng cần người kế thừa, tao là thích hợp nhất còn gì.
Diệp Lê không ngờ Ngô Bảo là trưởng thành như thế, cả nhà cậu ta nói thẳng ra là không có ai học cao, Ngô Bảo là người có thành tích tốt nhất trong nhà, việc cậu ta đậu được trường trung học tốt nhất thành phố đã tạo hi vọng cho cha mẹ cậu ta rất nhiều, vậy mà Ngô Bảo…
Ngày hôm nay không có gì vui, ai cũng có tính toán cho riêng mình. Diệp Lê thở dài, nghĩ một chút rồi đi tới võ đường. Tới nơi, Diệp Lê hơi bất ngờ, võ đường này sao lại nát nữa rồi. Cậu thay dép đi vào chỗ quen, chỉ nghe tiếng Châu Châu oa oa:
- Bố ơi, cái này không giống với anh Đại Đại làm.
- Khi trước bố cũng nấu như vậy mà con có nói gì đâu.
- Nó dở quá!
Diệp Lê lặng lẽ đi vào, cậu hù nhẹ Châu Châu:
- Biết rồi nha, Châu Châu là em bé kén ăn.
Châu Châu nghe tiếng Diệp Lê, vui vẻ ôm chầm lấy cậu, giọng nũng nịu:
- Không có mà, do bố nấu dở, không giống Đại Đại.
Diệp Lê hơi bất ngờ, bỏ học rồi sao:
- Thầy, nó nghỉ học rồi à?
Lão Lý thở dài:
- Chắc vậy, mấy ngày rồi không đi, gọi cũng chả nghe máy. Tiếc quá, thằng bé được việc… à không tiền đồ thế cơ mà.
Diệp Lê trừng mắt nhìn Lão, ổng định nói được việc đây mà:
- Còn tên mập thì sao?
- Nó đang đi học, chắc cũng sắp về rồi.
Diệp Lê thả Châu Châu xuống:
- Thầy biết nhà thằng Đại Huy ở đâu không?
Lão Lý lắc đầu:
- Thằng nhóc đó ít nói lắm, tới đây chỉ dọn dẹp với học ba cái thứ cơ bản thôi. Trò định tìm nó à?
Diệp Lê gật đầu, bình thường cậu sẽ chả thèm để ý mấy cái đứa học sinh trong cái võ đường này, chuyện đi hay nghỉ cũng không tới lượt cậu lo. Nhưng Diệp Lê bỗng nhớ tới tình cảnh của Đại Huy, cậu ta có hay không bị bọn lưu manh trả thù không:
- Em đi tìm cậu ta đây.
Nói rồi chạy ra cửa, để Lão Lý ngơ ngác, sau đó nhìn Châu Châu:
- Hay bố nấu mỳ cho con ăn nhé!
Châu Châu đang phụng phịu vì Diệp Lê bỏ cô bé đi, nghe bố nói liền quay lại vẻ mặt hớn hở:
- Đồng ý!