• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiểu Tinh Trần sau cú bổ vào gáy mê man trên giường mấy ngày liền, không tỉnh lại nữa.
Tiết Dương nhìn gương mặt y, tái nhợt dị thường, hai tay mềm nhũn, toàn thân không có lấy một chút sinh khí, chỉ có mạch đập trên cổ hơi nảy lên, chứng minh người này vẫn còn sinh mệnh.
Tiết Dương cúi người xuống, ghé vào bên tai Hiểu Tinh Trần nói: "Hiểu Tinh Trần, ta biết ngươi đã sớm tỉnh, ngươi vừa cử động đấy, nói chuyện đi, được không."
"Hiểu Tinh Trần." Tiết Dương lay vai y, gọi tên y, từng tiếng một: "Hiểu Tinh Trần. Hiểu Tinh Trần."
Tiết Dương nói: "Hiểu Tinh Trần, ngươi tại sao không tin ta? Ta từng gạt ngươi, nhưng chỉ là muốn tiếp tục ở lại chỗ này, sống chung ngươi, điểm này là thật, thiên chân vạn xác. Ta rõ ràng ngay từ đầu đã nói, ta vẫn luôn nói như vậy mà."
Tiết Dương cụp mắt, tựa hồ rất chán nản: "Lừa gạt ngươi ngươi đều ngốc nghếch tin tưởng, nhưng chút chân thực này ngươi lại chẳng hề tin. Ngươi chỉ cảm thấy thật không tưởng, cảm thấy ta không thể nói lý, hoàn toàn không hiểu nổi."
Tiết Dương nói: "Ta tội ác tày trời tới vậy sao."
Hiểu Tinh Trần không chút động tĩnh, giống như không nghe thấy được. Cũng có thể là y đã chủ động phong bế chính mình, thân thể là tỉnh, nhưng đối với ngoại giới toàn bộ đều không có cảm giác.
Tiết Dương gần như nằm đè lên thân thể Hiểu Tinh Trần, hắn cách y thật gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở mỏng manh của y. Hai tay hắn áp lên gò má y, giống như thập phần yêu quý.
Tiết Dương thực sự sợ Hiểu Tinh Trần sẽ tiếp tục như vậy, hắn vốn có trăm ngàn loại biện pháp khiến y tỉnh lại.
Chẳng hạn như, tiếp tục lấy Tống Lam uy hiếp, hoặc là lấy mạng người toàn Nghĩa thành làm con tin.
Nhưng lúc này đây, Tiết Dương thế quái nào lại không mở miệng được. Hắn bỗng nhiên cảm thấy kiểu uy hiếp này thật đáng ghét.
Huống hồ Hiểu Tinh Trần sẽ không bao giờ... tin tưởng hắn nữa.
"Hiểu Tinh Trần..." Trán Tiết Dương cơ hồ kề sát trán y, hắn nói: "Hiểu Tinh Trần, ngươi vì sao còn chưa tỉnh lại chứ."
...
Tiết Dương tìm một địa phương thật bí ẩn, đem thi thể kia giấu đi.
Tiết Dương còn nhớ rõ đêm đó ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, thời điểm đuổi đến, đã thấy Tống Lam tay cầm Phất Tuyết, thần sắc đờ đẫn, dưới chân là thi thể gã này.
Lúc ấy Tiết Dương cực kỳ khó hiểu, không biết kẻ này là ai. Xem vải vóc trên người rất thô sơ, phục sức vô cùng bình thường, nhưng lại cũng không phải bình dân, bởi nhìn hình thể, người này rõ ràng là tu sĩ, chính là cố tình ngụy trang, không biết là thế gia nào, môn phái nào, vì sao lại tới Nghĩa thành, cuối cùng đụng phải Tống Lam mà bị chém chết.
Nhìn qua miệng vết thương của kẻ này, là một kiếm xuyên tim, nhất kích trí mạng, có thể thấy Tống Lam xuống tay vô cùng quả quyết. Người này nhất định có công phu, nhưng kiếm thuật còn lâu mới mới là đối thủ của Tống Lam.
Tiết Dương tự ngẫm một lát, quyết định đem gã chế thành hung thi, như vậy có thể ép hỏi người này nhiều vấn đề.
Làm cho Tiết Dương hoang mang chính là, Tống Lam vì sao phải giết gã?
Tiết Dương tự tin thứ lô đinh rất có "chất lượng", dù có là hung thi cao cấp, bị mấy đinh đâm vào cũng không thể phản kháng lời hắn, tuyệt không sai được.
Thế nhưng Tống Lam dưới tình huống không có mệnh lệnh của hắn lại tự mình giết người. Nhìn bề ngoài thì cao ngạo trong trẻo lạnh lùng, lúc nào cũng trơ ra bộ vô cảm khinh người, cuối cùng chẳng phải vẫn là chó điên khó quản sao.
Tiết Dương càng nghĩ càng độc, có nhiều lúc hắn quả thực muốn đem Tống Lam tỏa cốt dương hôi. Hắn cảm thấy người này thật là dư thừa, sống trên đời quả thật rất dư thừa, dựa vào cái gì hắn có thể cùng Hiểu Tinh Trần sóng vai, được Hiểu Tinh Trần cảm mến, rõ ràng hắn hại y mất đi đôi mắt, bây giờ còn tạo cho Tiết Dương một phiền toái lớn như vậy.
Hắn thấy Tống Lam giết người, cái đầu tiên nhìn tới chính là phiền toái. Phản ứng đầu tiên chính là, tuyệt không thể để Hiểu Tinh Trần biết được.
Nhưng chuyện hắn lo lắng đã xảy ra.
Hiểu Tinh Trần cực lực bảo toàn Tống Lam an yên, kiếm không dính máu, nhưng hắn lại chủ động chạm tới máu tanh, nghĩ đến cũng thật châm chọc.
Tiết Dương càng nghĩ càng thấy đúng, lại bắt đầu vì Hiểu Tinh Trần mà cảm thấy không đáng cùng tiếc hận.
Địa phương giấu xác cách nghĩa trang vô cùng xa, cơ hồ nằm tít bên kia khu vực ngoài Nghĩa thành. Tiết Dương không muốn để Hiểu Tinh Trần cảm thấy hắn đang đùa nghịch thi thể.
Đêm đến, Tiết Dương trở lại, bước qua bậc ngưỡng cửa nghĩa trang cao cao, như thường lệ đi tới chỗ Hiểu Tinh Trần ngủ nhìn một cái, nhưng không thấy y.
Hiểu Tinh Trần rốt cuộc cũng tỉnh lại?
Tiết Dương cảm thấy như tim mình đập nhanh hơn, mừng rỡ ngó quanh nghĩa trang tìm kiếm. Hắn mong đợi có thể thấy bóng Hiểu Tinh Trần ở bên bếp nấu cơm, dựa vào gốc cây nào đó ngẩn người, hình ảnh y đứng trong sân cho gà ăn, hoặc là hắn vừa quay người lại, liền thấy luôn thân ảnh bạch y đó.
Nhưng mà, không có, không có, không có, Tiết Dương tìm khắp nghĩa trang, cũng không phát hiện bóng dáng Hiểu Tinh Trần.
Tiết Dương sửng sốt, ngơ ngác đứng đó, đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người chạy ra cửa.
Không cần tỉ mỉ kiểm tra, hắn kiền phát hiện, vòng trận pháp hắn bày ra phòng ngừa Hiểu Tinh Trần rời đi đã bị phá mất!
Tim Tiết Dương như bị khoét một lỗ, cả người cũng dại ra.
Hiểu Tinh Trần không thấy, y không ở nghĩa trang, y đi ra ngoài, y đi đâu chứ...
Không đúng, kim đan Hiểu Tinh Trần bị phong bế, linh mạch bị chặn lại, căn bản không có biện pháp phá hủy trận pháp của hắn.
Vậy là có người từ bên ngoài vào mang Hiểu Tinh Trần đi. Trận pháp của hắn phòng trong không phòng ngoài, người này nhưng còn cố ý phá trận pháp, rốt cuộc muốn làm gì?
Tiết Dương thật muốn điên lên, trong đầu điên cuồng suy nghĩ, lại điên cuồng kêu gào: Hiểu Tinh Trần! Hiểu Tinh Trần!
...
Hiểu Tinh Trần vốn không bị người nào mang đi, y chính là tự phá trận pháp mà ra ngoài.
Giờ phút này y đang cầm Sương Hoa giao phong cùng kẻ khác.
Người này chính là Tống Lam. Hiểu Tinh Trần thật vất vả mới phá được phong chế của Tiết Dương, chính là muốn giúp Tống Lam khôi phục thần trí, để đưa hắn rời đi, không bị Tiết Dương bày bố nữa.
Vừa hay Tiết Dương mấy ngày qua đều bận rộn gì đó, chính là thời cơ thuận lợi ra tay. Thừa dịp Tiết Dương không có ở đây, Hiểu Tinh Trần dùng linh lực lao khỏi trận pháp, cảm ứng vị trí của Tống Lam, đến lúc này mới một lần nữa gặp lại bạn tốt, nếu không thật chẳng biết bình thường Tiết Dương vứt Tống Lam ngây ngốc chỗ nào.
Hai kiếm giao phong, Hiểu Tinh Trần vừa đánh vừa lui, cố ý dẫn Tống Lam đi xa, cách nghĩa trang càng xa càng tốt, một đường dẫn hắn tới vùng hoang vu phía ngoại thành.
Y đối với quỷ đạo có sơ qua một chút, biết muốn giúp Tống Lam thoát khỏi khống chế, trước cần chế trụ hắn, sau rút sọ đinh ra khỏi đầu.
Tu vi cùng kiếm thuật hai người vốn ngang nhau, Hiểu Tinh Trần thân thể bị thương nặng, lại luôn chịu nghẹn ức, huống chi y mắt mù, khẳng định không theo kịp Tống Lam vốn đã bị luyện thành hung thi. Hiểu Tinh Trần ra kế hoạch, cũng ý thức rõ điểm này, y thậm chí còn không biết thể lực bản thân có thể duy trì bao lâu. Nhưng cơ hội chỉ có một, y thật vất vả mới giải trừ được phong chế, vô luận thế nào cũng không muốn buông bỏ, bất luận thế nào cũng phải nghĩ mọi phương cách chế trụ Tống Lam.
Trong lúc giao phong, Hiểu Tinh Trần phát hiện Tống Lam thế nhưng tự áp chế động tác chính mình.
Hắn rõ ràng đã bị thứ linh đô khống chế, hẳn phải như tượng gỗ không chút ý thức, nhưng hắn dường như lại hiểu ý đồ của Hiểu Tinh Trần.
Hiểu Tinh Trần cứ như vậy mà chiếm thế thượng phong. Sau hơn chục hiệp y đột ngột nghiêng lưỡi kiếm, đổi hướng Sương Hoa, dùng chuôi kiếm thúc trúng bụng Tống Lam, thừa dịp hắn khom người, nháy mắt lách mình đến sau lưng Tống Lam, chế trụ hai cánh tay, tay hướng đến gáy hắn tìm kiếm.
Quả nhiên mò tới hai điểm kim loại nhỏ!
Hiểu Tinh Trần quyết định thật nhanh, dằn lòng bất chấp tàn nhẫn, hai ngón tay dùng sức rút ra.
Đau đớn kịch liệt khiến hung thi muốn nổi điên, kêu gào cuồng loạn, thân thể giãy giụa muốn thoát khỏi kiềm chế của Hiểu Tinh Trần. Bị chấn lực đột ngột xuất hiện gần như hất văng ra, y gắt gao túm chặt lại. Hung thi cực phẫn nộ, điên cuồng cầm Phất Tuyết đâm loạn về phía Hiểu Tinh Trần. Y nghiêng người tránh những vị trí yếu hại, lại không chịu buông tay, cánh tay bị lưỡi kiếm cắt trúng, máu tươi đầm đìa.
Hiểu Tinh Trần có phần chế trụ không nổi hắn, kêu lên: "Tử Sâm! Tống Tử Sâm!"
Động tác Tống Lam hơi chậm lại, hắn không có suy nghĩ, trong đầu đầy hỗn loạn, hình như nghe được có ai gọi tên mình, như là cố nhân. Nhưng chỉ một lát, lại tiếp tục cuồng loạn, song thực sự đang cực lực áp chế.
Tống Lam một bên loạn động, một bên mờ mịt mở miệng, trong miệng không có lưỡi, chỉ có thể phát ra khí âm bén nhọn chói tai.
Hắn nói: "Tinh... Trần..."
Hiểu Tinh Trần cảm thấy tâm tư rối bời, không kịp suy nghĩ nhiều, thừa dịp động tác hắn chậm lại, quyết đoán ra tay thêm lần nữa, cuối cùng rút được hai cây dính sau gáy Tống Lam ra, vung tay, hung hăng ném biệt.
Mất đi sọ đinh, Tống Lam lúc này rơi vào hôn mê. Hiểu Tinh Trần tiếp được hắn, dìu một cánh tay của hắn khoác qua vai mình, ổn định lại tinh thần, lần mò chung quanh, phát hiện được một sơn động, vừa lúc để ẩn thân.
Hiểu Tinh Trần dìu Tống Lam đi vào, đỡ hắn nằm xuống, sau đó xé một góc áo băng lại vết thương trên tay mình. Lúc này y mới thở ra một hơi.
Có linh lực, chút ấy thương tích không đáng là gì.
Y không bước chân vào quỷ đạo, nhưng cũng biết qua chút ít. Bị Tiết Dương dùng quỷ đạo phong huyệt pháp phong bế kim đan, y luôn một mực âm thầm phá giải, nhưng không qua được điểm mấu chốt. Lần này bị thương nặng, khí công tâm mạch, khí huyết dâng lên, lại giúp y đột phá tầng phong chế cuối cùng. Quỷ đạo phong ấn thuật âm tàn độc ác, gần như không thể phá giải, nếu cưỡng ép phá, tất nhiên đối với thân thể sẽ tạo thành trọng thương, hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, Hiểu Tinh Trần hiện không rảnh bận tâm, y chỉ mong Tống Lam sớm tỉnh dậy, may ra có thể trước lúc Tiết Dương tìm thấy, mau mau rời khỏi thành.
Hiểu Tinh Trần chịu đựng huyết khí cuồn cuộn trước ngực, y muốn thanh tỉnh trông giữ Tống Lam, phòng ngừa biến cố, nhưng y thực sự quá mệt mỏi, quá buồn ngủ, đầu óc nhịn không được mà bắt đầu choáng váng.
Đêm, vùng ngoại thành cực kỳ yên tĩnh, gió cũng ngừng lại, thiên địa lẫn lộn thành một màu đen lặng lẽ, chỉ có một vầng trăng sáng treo trên trời.
"Tinh Trần, Tinh Trần."
Chẳng biết qua bao lâu, giữa một mảnh hỗn loạn Hiểu Tinh Trần bỗng như nghe được ai đó gọi tên mình.
Chung quanh yên tĩnh, chẳng có chút thanh âm.
Hiểu Tinh Trần ngẩng đầu, như vừa từ trong mơ tỉnh lại.
Tống Lam đã khôi phục thần trí, tròng mắt trở lại như ban đầu. Con ngươi đen láy rực sáng, vừa vui lại vừa buồn, nhìn bạn tốt của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK