Artist: Ddela
Hiểu Tinh Trần đành phải lắc đầu giải thích: "Ta là người tu đạo, không thể ăn mặn, huống hồ trước giờ ta chưa từng ăn thịt, ngươi bảo ta làm sao nuốt xuống."
Tiết Dương cười nhạo một tiếng, ánh mắt đầy ý bỡn cợt: "Ăn một lần chẳng phải liền thành đã ăn sao."
Hiểu Tinh Trần lúc này mới kịp phản ứng, Tiết Dương là cố ý làm khó y, đùa bỡn y. Y đối với loại ác ý vô vị này chán ghét vô cùng, nhưng lại không thể không chịu đựng, cực kỳ túng quẫn, cắn răng quay mặt sang chỗ khác.
Thấy cái người luôn trầm mặc này rốt cuộc cũng có chút tâm tình, Tiết Dương trong lòng khẽ vui vẻ, thanh âm ủy khuất pha chút ngọt ngào: "Ta thật vất vả mới làm được một bàn thức ăn này, đạo trưởng nên hài lòng mà ăn một miếng chứ, bằng không một mình ta ăn không hết, lại phải đổ đi, mà đạo trưởng cũng đâu có muốn lãng phí thức ăn nhỉ."
Nói xong, Tiết Dương nhấc đũa gắp một miếng thịt lớn hồng hồng đặt vào chén cơm của Hiểu Tinh Trần, ra vẻ ôn hòa nói: "Nếm thử món này đi, thịt trâu xào với hành, trâu mới được giết sáng nay, thịt tươi ngon vô cùng."
Người mù khứu giác linh mẫn, Hiểu Tinh Trần chỉ cảm thấy một cỗ mùi thịt trâu cứ xộc vào mũi. Y không thể chịu được nữa, đẩy cái bàn, xoay người rời đi. Tiết Dương ôm bụng cười to, cười đủ rồi nói: "Ấy ấy ấy đừng đi a, đạo trưởng muốn đi đâu chứ, không ăn cơm tối sao, ha ha ha ha ha..."
Hiểu Tinh Trần không đáp lời hắn, bước nhanh tới cửa. Tiết Dương cũng không lo ngại, lấy đũa gõ đát đát vào bát sứ, không nhanh không chậm nói: "Bảo ngươi đừng đi, ngươi không nghe sao, không sợ ta kêu tên đó đi giết người à?"
Hiểu Tinh Trần đẩy cửa muốn ra, nghe thấy vậy bước chân cứng lại, như thế nào cũng không đi tiếp được.
Tiết Dương nói: "Vậy là đúng rồi, ngươi tới đây ngồi, bồi ta."
Móng tay gần như bấu chặt vào khung cửa, Hiểu Tinh Trần không thể không chịu đựng một phòng đầy mùi thịt, một lần nữa quay lại ngồi đối diện Tiết Dương. Kỳ thật y đối với việc ăn mặn không có bài xích tới mức độ này, trước kia thỉnh thoảng dùng cơm với người khác cũng có, nhưng trên bàn luôn có rau, y và Tống Lam không ăn mặn cũng dễ thôi.
Nhưng mà Tiết Dương lại cố ý làm thịt chỉ chín tới, hắn tựa hồ cảm thấy ăn kiểu này sẽ càng ngon hơn, song thịt vẫn còn mùi máu tanh, xông vào khoang mũi, cực kỳ khó chịu.
Tiết Dương hiện tại không thích Hiểu Tinh Trần ngoan ngoãn nghe lời, nhưng bộ dạng y bụng đầy bất mãn rồi lại không thể không tuân theo, Tiết Dương thấy rất thú vị.
Trong lòng hắn lại xuất hiện một loại thoải mái kỳ diệu, cả người nhìn đầy vẻ đắc ý cùng kiêu ngạo.
Tiết Dương cầm lấy chén cơm có thịt trâu, xới cho y một chén khác, đặt đĩa thức ăn chay duy nhất trên bàn ra chỗ y. Hắn nói: "Được rồi được rồi, không khi dễ ngươi nữa. Không ăn thịt thì ăn cái này đi."
...
Tiết Dương không cho phép Hiểu Tinh Trần đi ra ngoài, thiết lập trận pháp giam y trong nghĩa trang, vừa như lo lắng y chạy trốn, lại vừa như một phút cũng không nguyện để y rời quá xa, bằng không ai biết lại xảy ra phiền toái gì.
Tiết Dương "nuôi" mấy con gà kia, lúc đầu là do nhiệt huyết dâng trào, còn có thể ném cho chúng nắm thóc, một lúc sau liền quên luôn chuyện này, để mặc chúng tự sinh tự diệt. Hiểu Tinh Trần tình cờ phát hiện, đem đồ ăn tới chúng nó, lại bị Tiết Dương ngẫu nhiên bắt gặp. Hắn cảm thấy cái này thập phần mới mẻ, thú vị.
Hôm nay Hiểu Tinh Trần cho gà ăn xong quay trở lại phòng, đột nhiên đá phải thứ gì mềm nhũn, đồng thời nghe được một tiếng "meooo...", hóa ra là một con mèo từ đâu chạy tới đây ngủ trưa, bị Hiểu Tinh Trần vô ý quấy rầy mộng đẹp.
Hiểu Tinh Trần tiếp tục để ý đường, nhưng mèo kia tâm trả thù rất lớn, hướng Hiểu Tinh Trần kêu kỳ quái. Y hơi nghiêng người, tiến sát lại chút, liền ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.
Mèo nhanh, Hiểu Tinh Trần còn nhanh hơn, vươn tay ra, liền bắt được cái cổ thịt của nó, đè xuống đất, sờ sờ hai cái, quả nhiên phát hiện một chân sau đầy máu tươi. Hiểu Tinh Trần một tay giữ gáy mèo, một tay đẩy cái mông bế nó lên. Mèo kia tựa hồ cảm thấy người này không có ác ý, ngoan ngoãn nằm trong ngực Hiểu Tinh Trần.
Hiểu Tinh Trần đi về phòng, lấy băng gạc, kéo, rồi lại nghĩ đến cái gì, bỏ kéo xuống, đứng lên lục lọi phòng.
Trùng hợp Tiết Dương mới đi ra ngoài trở về, vừa vào cửa liền thấy Hiểu Tinh Trần mò mò kiếm kiếm, hỏi: "Ngươi tìm cái gì vậy?"
"Dược liệu lần trước ngươi mua, vẫn còn chứ?"
"Còn, ngươi định làm gì?"
Đang hỏi, Tiết Dương bỗng trông thấy một con mèo lớn nằm trên bàn, cả người béo tròn, toàn thân đen kịt, chỉ có đôi mắt là sáng rực, đang cảnh giác nhìn Tiết Dương.
Tiết Dương trong lòng thấy thú vị, nhưng vẫn nói: "Đừng đùa chứ, thuốc là mua cho ngươi, ngươi lại muốn cho súc sinh này dùng?"
"Nhưng..."
Tiết Dương hừ một tiếng, đi tới trước một cái giá đỡ, tiện tay ném bao thuốc cho Hiểu Tinh Trần.
Hiểu Tinh Trần quen băng bó, giỏi chăm sóc, vết thương của mèo rất nhanh liền khỏi, nhưng nó không rời đi mà cứ quấn quít bên Hiểu Tinh Trần. Thấy y rảnh rỗi, liền nhảy vào ngực y, lười biếng duỗi móng ngáp dài rồi ngủ trên cánh tay.
Mèo này có linh tính, Hiểu Tinh Trần thực sự yêu thích, thường xuyên chơi đùa, để mặc cho nó đi tới đi lui bên người, lại rất thích sờ sờ nó, gãi gãi từ đỉnh đầu tới sống lưng, chốc chốc lại vuốt ve một cái, đặc biệt nghiện. Mèo kia cũng rất thoải mái, duỗi thân thể tỏ vẻ cực kỳ hưởng thụ. Hiểu Tinh Trần liên tiếp gặp đả kích, bị Tiết Dương bức hiếp, không thể không cùng kẻ thù sống chung dưới một mái hiên. Nếu không phải hắn dùng bạn thân uy hiếp, y chỉ muốn trốn chạy. Một con mèo xuất hiện, chẳng mang chút tín nhiệm cùng ỷ lại, nhưng vẫn phần nào an ủi một bụng đầy ấm ức thống khổ của y.
Vì vậy Tiết Dương liền thường xuyên chứng kiến hình ảnh một người ôm một con mèo ngốc. Không biết có phải hay không, trên mặt Hiểu Tinh Trần không còn lạnh nhạt như trước nữa. Tiết Dương không cho là vậy, thập phần khinh thường, đảo mắt đi qua.
Nhưng một thời gian sau, hắn lại mất hứng. Không biết là mèo quá dính người hay là người quá dung túng, mèo kia gần như muốn sinh trưởng trên người Hiểu Tinh Trần, cuộn tròn duỗi móng, ngủ gà ngủ gật trong ngực y. Hiểu Tinh Trần không ăn mặn, lại cho mèo ăn, nấu chín thịt đặt trước mũi nó, mèo đang ngủ, ngửi thấy mùi thịt, ngửa đầu từ trong cánh tay Hiểu Tinh Trần thò ra, thân hình béo tròn lúc lắc, cái cổ cũng lúc lắc, "meooo..." một tiếng rồi nuốt miếng thịt.
Tiết Dương bất động thanh sắc đứng cách đó không xa, Hiểu Tinh Trần hồn nhiên không phát hiện, đem Tiết Dương gạt sang một bên, tựa hồ chỉ cảm thấy con mèo này rất thú vị, hoàn toàn đắm chìm trong đó. Y nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu, lại gãi gãi cằm. Dường như rất thoải mái, mèo đen trở mình, trắng trợn lộ ra cái bụng, tùy ý để Hiểu Tinh Trần xoa xoa.
Hiểu Tinh Trần ngón tay thon dài sạch sẽ, từng khớp xương rõ ràng, chậm rãi vuốt ve trên lớp lông đen kịt kia, hắc bạch phân minh. Tiết Dương lạnh nhạt nhìn, đột nhiên cảm thấy con mèo này vô cùng đáng ghét.
...
Vào một chiều nọ, khó có được ngày mèo đen không đến tìm Hiểu Tinh Trần, cũng chẳng biết chạy tới chỗ hẻo lánh nào chơi rồi. Hiểu Tinh Trần không có việc gì làm ngồi ngây ngốc cả buổi trưa, đến tối om mới đứng dậy, tìm chút rau, theo thói quen vào bếp nấu cơm. Không ngờ, cơm tối Tiết Dương đã chuẩn bị xong. Hắn đích thân xuống bếp làm một bàn đồ chay, tựa hồ cũng không có tính toán chọc ghẹo Hiểu Tinh Trần, chỉ thuần túy muốn nấu ăn.
Vốn số nguyên liệu còn lại cực kỳ bình thường, nhưng trải qua một tay gia công của Tiết Dương, liền trở lên tươi ngon mê người. Rau cải xanh ngắt, củ cải trắng ngọt, ngó sen bùi bùi, cùng với một nồi canh màu ngà sữa, loáng thoáng nhìn thấy rau, đậu hũ, măng cùng bảy tám thứ gì đó, đều là rau củ quả, mùi thơm tứ phía.
Tiết Dương cầm cái muỗng sứ khuấy khuấy trong nồi, chờ cho đồ trong nồi hoàn toàn nổi lên liền ân cần múc lấy một chén đặt trước mặt Hiểu Tinh Trần cười nói: "Nếm thử tài nghệ của ta xem, không phải ta khoe khoang nhưng toàn thành này cũng chẳng có mấy người có thể so sánh với ta a. Mấy cái quán ăn quán rượu kia, thực chẳng vừa mắt ta."
Hiểu Tinh Trần kệ hắn nói hươu nói vượn, cầm muỗng múc ít canh uống. Tuy y không muốn ăn đồ Tiết Dương nấu, nhưng lại không có biện pháp làm khác ý hắn.
Nhưng nước canh còn chưa nuốt xuống đã bị Hiểu Tinh Trần nhổ hết ra. Tiết Dương có chút hả hê nói: "Ngươi làm sao vậy?"
"Ngươi..." Hiểu Tinh Trần giận tới mức nói không lên lời. Tiết Dương bỏ thêm thịt trong canh, dùng rau củ và gia vị che đậy, nên không ngửi thấy mùi, nhưng vừa ăn vào, liền cảm thấy không đúng.
Tiết Dương người này chính là như vậy, mặc kệ chuyện lớn nhỏ, mặc kệ xảy ra cái gì, mặc kệ qua bao lâu, đã nói là làm, hắn từng bảo sẽ khiến Hiểu Tinh Trần ăn mặn, Hiểu Tinh Trần nhất định phải ăn mặn.
"Đã nói rồi, ngươi ăn vài lần liền thành thói quen thôi." Tiết Dương thanh âm đầy đắc ý, "Thế nào, canh mèo không tệ chứ?"
Hiểu Tinh Trần ống tay áo đang lau miệng bỗng trì trệ, rồi như vừa nghĩ đến cái gì, liền ngẩng đầu lên. Tiết Dương cứ thế phàn nàn: "Bát canh này ta làm cũng chẳng dễ gì, ngươi đừng nên lãng phí. Vừa mới bắt đầu đã bị súc sinh kia cào cho một phát, đau a. Mà cũng tại con dao kia quá cùn, ta chặt mấy cái mà cái đầu vẫn không đứt, rũ xuống đong đưa trên cổ. Ngươi nói xem, đến như vậy mà vẫn có thể cào ta, thật đúng là tính tình khó sửa, ta chỉ đành phanh luôn bụng nó, ha ha, thế mà nó vẫn cứ thoi thóp."
Tiết Dương chậm rãi nói, dưới ánh đèn lờ mờ, ánh mắt hắn như lóe lục quang, thanh âm cực kỳ quỷ dị.
Toàn nghĩa trang như được bảo phủ bởi một mảnh yên tĩnh quái dị. Gió rít gào qua kẽ lá, phảng phất có vô số cặp mắt mèo không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào đây, bộ lông đen kịt như hòa cùng một màu với bóng đêm. Không biết có phải hay không đầu của bọn chúng bị chặt xuống, giữ lại trên cổ chỉ bằng vài mẩu da, lắc lư rũ rượi.
Dạ dày Hiểu Tinh Trần như bị quấy lên, bàn tay bấu chặt lấy thành ghế.
Cực kỳ buồn nôn.
"Được rồi, mau ăn cơm đi", Tiết Dương khóe miệng nhếch lên nói, "À đúng rồi, đầu thừa đuôi thẹo của súc sinh đó vẫn còn trong nhà bếp, lát nữa ngươi thu dọn rồi đem cho gà đi, đừng lãng phí."
----------
Đôi lời lảm nhảm: Hự hự, tui là người yêu mèo, edit đoạn này thiệt là nổi cả da gà.
Danh Sách Chương: