Nói xong, Tiết Dương bỗng dùng sức bóp chặt bàn tay kia, giống như muốn trả thù việc Hiểu Tinh Trần vừa nãy đánh hắn.
Có thù tất báo đã trở thành bản năng Tiết Dương, ai thiếu nợ hắn một phần hắn liền đòi lại gấp mười gấp trăm, ai tổn thương hắn, làm đau hắn, hắn tất nhiên sẽ diệt cả nhà, phanh thây xé xác, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Tay Hiểu Tinh Trần vừa nãy bị lưỡi đao sắc bén xuyên qua, giờ lại bị hung hăng bóp chặt, miệng vết thương rách toạc ra, xương cùng gân tay như đặt sai chỗ, gần như muốn phế bỏ toàn bộ. Tiết Dương có lẽ không nỡ phế bỏ tay y, khẽ buông ra, cánh tay Hiểu Tinh Trần liền vô lực rơi xuống. Y theo bản năng chống đỡ mặt đất, lại càng thêm liên lụy tới xương cốt, thật là đau muốn chết đi.
Hiểu Tinh Trần quỳ sát trước mặt Tiết Dương, tay bị thương run rẩy không động được, đành dùng tay kia đẩy Tiết Dương ra, chỉ mong có thể cách hắn càng xa càng tốt.
Mặc cho trước kia y kiếm thuật cao siêu cỡ nào, linh lực thuần hậu cỡ nào, giờ cũng chỉ là một kẻ thất bại. Y không phải đối thủ của Tiết Dương.
"Đạo trưởng, trước kia ngươi cầm kiếm đâm ra cũng không có vô lực yếu đuối như vậy a." Tiết Dương trắng trợn cười nhạo, tăng thêm sức túm tóc Hiểu Tinh Trần, như muốn nhấc hẳn y lên. Tiết Dương thập phần ác ý nói: "Qua ba tỉnh mà tróc nã ta, thật cố chấp a, lại còn lên Kim Lân đài phán quyết, đúng là chính nghĩa ngôn từ. Nhưng cuối cùng thì sao, ta không phải vẫn cứ sống tốt, còn ngươi mới chính là kẻ thảm bại! Ta thật không hiểu nổi, Hiểu Tinh Trần ngươi có cái gì tốt, thế quái nào ta lại... Chẳng lẽ bệnh đần cũng lây được ư?"
Ba năm trước Tiết Dương bị Kim Quang Dao thanh lý, thương tích nặng nề, may sao được Hiểu Tinh Trần nhặt giúp cái mạng, hết lòng chăm sóc hắn. Tiết Dương định chờ thương thế khỏi hẳn sẽ giết y, rồi có lẽ lại cảm thấy một kiếm giết chết người này thật quá tiện nghi. Hiểu Tinh Trần không phải luôn tự xưng cao thượng sao, vậy hắn liền để kiếm của y nhuốm máu người vô tội. Nhưng ngày qua ngày, Tiết Dương đối với cái "săn đêm" này lại lười chơi nữa, thật sự cùng Hiểu Tinh Trần và nhỏ mù kia an ổn sinh hoạt.
Hắn mà lại lưu luyến cuộc sống bình phàm như vậy, hay là vì mỗi sáng sớm bên gối đều đặt một viên kẹo đường nên cảm động?
Có lẽ trong phút chốc, Tiết Dương đã nghĩ, hắn vậy mà cũng sẽ cảm động ư? Cũng có thể hắn trước giờ chưa từng nghĩ tới điều đó.
Hiểu Tinh Trần trọng tình trọng nghĩa, hắn liền lừa y giết chết tri kỷ - cái tên bạn tốt đó của y. Sát nhân tru tâm*, Tiết Dương cho tới bây giờ luôn lấy được một tay bài tốt, nếu không phải lần đó sơ suất bị Hiểu Tinh Trần tóm được, chỉ sợ hắn chưa từng bại bởi tay ai, lần nào cũng toàn thắng.
Tiết Dương biết rõ ba năm kia khiến hắn không thể không để ý, hoặc là càng ngày càng để ý Hiểu Tinh Trần.
Nhưng vì sao chứ?
Hiểu Tinh Trần đến cùng có cái gì tốt?
Tiết Dương từ trước đến nay, coi thường nhất, chính là loại người này.
Hiểu Tinh Trần đã sớm coi nhẹ sống chết, y thực không biết vì sao đến giờ chính mình vẫn còn sống. Y hi vọng Tiết Dương cứ cuồng nộ như vậy mà giết luôn y đi, nhưng bản năng lại điên cuồng muốn tránh khỏi hắn.
Hiểu Tinh Trần càng giãy dụa, Tiết Dương càng hưng phấn.
Tiết Dương kéo vạt áo của Hiểu Tinh Trần ra xem xét. Vết thương trên cổ kia đã sớm tróc vảy, da non đang lên, màu hồng nhạt, vắt ngang qua cổ. Vết thương đó quá sâu, e là phải rất lâu nữa mới mất đi, nhưng cũng có thể vĩnh viễn ở lại. Vết thương trên xương quai xanh và trên ngực cũng đã khỏi, chỉ để lại dấu vết nhàn nhạt. Đó chỉ là thương thế ngoài da, hẳn là ít lâu nữa sẽ hoàn toàn biến mất, không lưu lại sẹo.
Tiết Dương yên tâm, trong đầu lập tức hiện lên trăm ngàn loại tra tấn, đa dạng phong phú, đều là tại thời điểm giúp Kim Quang Dao luyện thi, tra tấn, bức cung nghiên cứu ra. Bản thân hắn cũng không có loại ham mê này, cùng lắm là cắt lưỡi một tên trong số đó, nếu bọn chúng còn không chịu khuất phục thì hắn liền băm cái lưỡi kia thành mấy khối rồi bắt tên kia ăn hết.
Bất kể là loại giày vò nào, Tiết Dương đều từng muốn thử trên người Hiểu Tinh Trần, nhưng so đi đắn lại, hắn cảm thấy cái nào cũng không hợp.
Hiểu Tinh Trần nào biết chỉ vài giây ngắn ngủi, trong đầu Tiết Dương lại hiện lên nhiều ý niệm đáng sợ đến vậy. Y chỉ cố hết sức kéo vạt áo, không để đạo bào rộng thùng thình theo bờ vai rơi xuống, sĩ khả sát bất khả nhục, gương trắng noãn đỏ bừng lên.
Tiết Dương nhìn Hiểu Tinh Trần mấy lần. Trong mắt Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần hành động thật kỳ quái, đánh y, mắng y thì y thờ ơ, nhưng làm vài cái tiểu tiết nhỏ nhặt thì lại đâm trúng chỗ y đau.
Ví dụ như, Tiết Dương dùng Tống Lam uy hiếp Hiểu Tinh Trần, không ngờ hữu dụng như vậy, giết mèo làm canh trả thù y, không nghĩ tới y phản ứng lớn đến thế.
Hắn nhìn thấu mặt này của Hiểu Tinh Trần, nên thử lần nào cũng đúng, nhưng bản thân hắn đối với điều này thật là khịt mũi khinh thường, cảm thấy vô cùng nực cười.
Tiết Dương một kẻ lưu manh, sao hiểu rõ người tu đạo luôn giữ thân trong sạch, chỉ cười nhạo y: "Ngươi thật không hổ là đệ tử đắc ý của Bão Sơn tán nhân, ngay đến 'phẩm tính' cũng là sư thừa nhất mạch."
Tiết Dương ác ý nhấn mạnh một vài chữ, Hiểu Tinh Trần bỗng nhiên ngẩng đầu, bất chấp trên tay đau đớn, một trưởng đánh ra, nhanh như điện xẹt, nhìn qua đúng là bộ dáng muốn liều mạng với Tiết Dương.
Hiểu Tinh Trần không còn linh lực, thể lực phù phiếm, dù nhanh nhưng không có sức, Tiết Dương tránh cũng chẳng cần tránh, dễ dàng tóm được tay Hiểu Tinh Trần, kề sát vào y nói: "Đến sư phụ cũng không được nói sao?" Con mẹ nó, đúng là lắm quy củ, lắm ràng buộc, lắm phiền phức.
Hiểu Tinh Trần cắn răng: "Ngươi câm miệng lại!"
Tiết Dương cười nhạt: "Ngươi không nói thì thôi, lại còn không cho ta nói, đúng là nhàm chán. Không bằng để ta kêu Tống đạo trưởng lại đây, ba chúng ta cùng nhau tâm sự, ngươi thấy thế nào?"
Hiểu Tinh Trần chỉ cầu Tống Lam thi hồn bình an, làm gì có mặt mũi gặp lại. Tiết Dương bên cạnh lảm nhảm không ngừng, Hiểu Tinh Trần thống khổ chỉ muốn bịt tai lại, nhưng Tiết Dương cứ gắt gao siết chặt tay y, máu trên tay chảy xuống hắn cũng không thèm để ý, hưng phấn bắt y phải nghe, chốc chốc nói về Tống Lam, chốc chốc lại nói về sư môn y, chữ chữ như kim châm đâm chọt vào lòng Hiểu Tinh Trần.
Tiết Dương cười suồng sã: "Các ngươi ẩn cư trong núi phải không, có rảnh thì mang ta đi thăm một thể, ta cũng muốn được tẩy trần, được tịnh hóa một chút, ha ha ha..."
Hiểu Tinh Trần toàn thân run rẩy, thảm trạng Bạch Tuyết quan ngày xưa hiện lên trong đầu y. Khắp nơi thi thể, máu chảy thành sông. Toàn bộ từ trên xuống dưới mấy trăm người không ai sống sót. Cả Bạch Tuyết quan như được ngâm trong một màu máu đen kịt.
Tiết Dương nói: "Đạo trưởng, ngươi cứ phát run thế, thật giống như ta đang khi dễ ngươi vậy."
Hiểu Tinh Trần thanh âm nghèn nghẹn : "Ngươi... tránh xa ta một chút đi mà..."
Tiết Dương hung tợn nói: "Con mẹ nó, có gì hay chứ, tất cả đều là chó má!''
Cũng chẳng biết hắn đến cùng là mắng ai. Tiết Dương kéo tay Hiểu Tinh Trần, một đường vừa lôi vừa túm, kéo y tới chỗ cửa, rồi đẩy y ra ngoài.
Tiết Dương nói: "Được thôi, vậy ngươi tự sinh tự diệt đi!"
Hiểu Tinh Trần lảo đảo vài bước, dốc sức ổn định thân thể mới không bị té ngã, sau lưng lập tức truyền tới tiếng cửa đóng mạnh.
Thanh âm bạo ngược được cánh cửa ngăn lại, xung quanh thoáng cái liền an tĩnh. Nửa đêm canh ba, trong sân trống vắng, chỉ có tiếng sói tru từ sâu trong ngọn núi xa xa vọng lại.
Hiểu Tinh Trần bỗng mất hết khí lực, thân thể lung lay, lảo đảo bước về phía trước hai bước, trượt ngồi xuống theo một chiếc quan tài. Tâm thần y đều mệt, cũng chẳng quản bàn tay đầy thương tích, rất nhanh ngủ thiếp đi trong cơn gió lạnh run.
Phát tiết bao oán hận chất chứa mấy ngày nay, Tiết Dương chạy đến chỗ Hiểu Tinh Trần thường ngủ ngủ một đêm. Buổi sáng, hắn tỉnh dậy, lung tung gỡ vài sợi tóc rối rồi buộc gọn lại, rửa mặt, cuối cùng mở cửa nghĩa trang ra.
Bên ngoài đã bị Tiết Dương thiết kế trận pháp, Hiểu Tinh Trần mọc cánh cũng không chạy được. Quả nhiên, Tiết Dương vừa liếc mắt liền thấy Hiểu Tinh Trần dựa vào quan tài ngủ.
Hiểu Tinh Trần ngồi dưới đất, co một bên chân lên để gối. Mái tóc dài che nửa gương mặt, chỉ lộ ra một phần băng vải trên mắt. Tay đặt trên đầu gối buông thõng xuống, miệng vết thương dữ tợn lộ ra, huyết nhục mơ hồ, máu men theo ngón tay chảy xuống đất đã sớm khô cứng lại, biến đen.
Sáng sớm mùa xuân tiết trời âm u, cơn gió nhẹ như thâm nhập cốt tủy mang tới cảm giác mát lạnh, cũng khẽ thổi qua lọn tóc cùng vạt áo đơn bạc của Hiểu Tinh Trần.
Tiết Dương lười biếng nói: "Hiểu Tinh Trần, như ngươi mong muốn, tránh xa ta, liền ngủ thật thoải mái nhỉ?"
Không có câu trả lời, đúng như trong dự liệu. Tiết Dương không kiên nhẫn mà đẩy đẩy y, Hiểu Tinh Trần thuận thế ngã xuống, được Tiết Dương dễ dàng đỡ được. Nhưng mặc cho hắn lay động cỡ nào, y cũng đều không chút phản ứng.
Mạng, chắc chắn sẽ không vứt bỏ. Người này vì bạn tốt của mình của mình nên dù ra sao cũng tuyệt không tìm chết, nghĩ hết biện pháp cũng phải để chính mình còn sống.
Thế nhưng, sao y vẫn còn chưa tỉnh?
Nhiệt độ quá cao qua lớp y phục truyền đến tay Tiết Dương, hắn nghi hoặc nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát mới giật mình, mắng một tiếng, lầm bầm: "Sẽ không ngã bệnh chứ?"
Nói xong liền vươn tay chạm vào trán Hiểu Tinh Trần, nhưng vừa đụng vào còn tưởng chính mình mò tới bếp lò, Tiết Dương giật mình rút tay ra.
Gì chứ, đây mà là thân nhiệt của người sao?
*Sát nhân tru tâm: một thành ngữ ghép, ý chỉ giết chết một người không bằng vạch trần, bóc lột, phá hủy ý chí, động cơ, mục tiêu, lý tưởng của người đó.
Danh Sách Chương: