Artist: Tiểu Tiểu Tác Văn
Beta: Nguyenchau
Bệnh tật giống như một mồi lửa, vừa đốt liền lan rộng cực nhanh, trong Nghĩa thành, càng ngày càng có nhiều người mắc loại bệnh này, vô cùng nghiêm trọng, giống như ôn dịch vậy.
Nghĩa thành đã rất lâu không có đại dịch kinh hoàng đến thế.
Mọi người cũng đang bàn luận, triệu chứng bệnh này trước tiên là ho khan kịch liệt, sau đó thì ho ra máu, nhưng cũng không hẳn giống ho ra máu, vì lượng máu ói ra rất nhiều, giống như cổ họng bị rách vậy. Người mắc bệnh toàn thân trên dưới đều xuất hiện nốt ban đỏ thẫm, hơi dùng sức hay vận động một chút liền vỡ ra, chảy ra đều là máu loãng. Bệnh kéo dài càng lâu, ban đỏ càng nhiều, máu chảy càng lắm, bệnh đến giai đoạn cuối, người bệnh không phải chết vì suy kiệt, mà là chết do mất máu.
Bệnh này quá kinh khủng, cũng không biết máu chảy ra từ thân thể người mắc bệnh có mang theo mầm bệnh không nữa, mọi người chẳng ai dám tuỳ tiện chạm vào, mắt thấy thân nhân hảo hữu nằm trong vũng máu, cũng không dám tùy tiện lại gần, mặc cho máu tươi lênh láng.
Chỉ cần nhà nào có người mắc bệnh này, nhà đó sớm muộn cũng biến thành một nhà ma đẫm máu.
Tiết Dương tất nhiên không mang Hiểu Tinh Trần xuất môn nữa, mấy ngày liên tục một mình ra ngoài rồi đem nguyên liệu nấu ăn về, xem ra là muốn tích trữ.
Tiết Dương vừa nhảy qua bậc cửa liền hùng hùng hổ hổ nói: "Lại có người chết, mới có mấy ngày, đã chết bốn năm người rồi."
Hiểu Tinh Trần đáp: "Trong thành y sư cũng chưa có biện pháp xử lý ôn dịch sao?"
Nhắc tới y quán trong Nghĩa thành Tiết Dương liền khinh thường, đảo mắt nói: "Căn bản là bó tay, đều là một đám người dốt nát mà thôi, giữ cho chính mình không nhiễm bệnh đã tốt lắm rồi."
Giọng điệu Tiết Dương bỗng thay đổi, thở dài nói: "Bệnh này quả thực đáng sợ, chẳng biết tu sĩ có mắc phải không, may mà nghĩa trang vắng vẻ hiếm người qua lại, ta cũng không ra ngoài nữa, chúng ta tạm thời ở trong này tránh một thời gian đi."
Hiểu Tinh Trần từ chối cho ý kiến, Tiết Dương ở bên kia đi tới đi lui, dường như rất không yên lòng, chợt hắn nắm tay rồi gõ vào lòng bàn tay kia, nói: "Không được không được, vẫn nên rời khỏi Nghĩa thành đi, ai biết được bệnh này từ đâu phát sinh, lại lây lan là nhanh đến như vậy, ta thấy tình hình này không ổn chút nào."
Tiết Dương ngồi xuống ôm bả vai Hiểu Tinh Trần, cả người dán lên người y, tựa đầu vào ngực y, ngước mắt lên nhìn y nói: "Hay là chúng ta mau rời khỏi đây đi, thu dọn một chút rồi mai khởi hành, cứ quyết định như vậy, được không?"
Hiểu Tinh Trần vậy mà không đẩy Tiết Dương ra, chỉ ngồi đó bất động, mặc động tác của hắn.
Hiểu Tinh Trần nói: "Tiết Dương."
Hiểu Tinh Trần chẳng những không kháng cự, lại còn gọi tên hắn, trong lòng Tiết Dương khẽ động, cao hứng nắm chặt y, miệng vui vẻ đáp lời: "Ta nghe này."
Hiểu Tinh Trần nói: "Ta muốn ở lại đây."
Tiết Dương hỏi: "Tại sao?"
Hiểu Tinh Trần đáp: "Ta khi còn ở sư môn từng học qua y thuật, tuy không tinh thông, nhưng cũng biết chút da lông. Nếu y sư trong thành không chữa được bệnh dịch, ta muốn thử một phen xem sao."
Lúc nói ra những lời này, Hiểu Tinh Trần có chút do dự, bởi y biết Tiết Dương chắc chắn sẽ không đáp ứng, nhưng y sao có thể làm ngơ mặc cho ôn dịch lan tràn.
Tiết Dương nhỏm dậy, giọng quả nhiên trầm xuống, nói: "Ngươi có học qua y thuật?"
Hiểu Tinh Trần ừ một tiếng, Tiết Dương buông bả vai Hiểu Tinh Trần ra, đứng dậy: "Người đùa ta đấy à? Như vậy sao được, bệnh này rất kỳ quái, ngươi mà bị lây nhiễm thì làm sao đây, huống chi ngươi cũng chưa thể đảm bảo ngươi đủ khả năng trị được bệnh này!"
Hiểu Tinh Trần không thể bảo đảm, nhưng y muốn thử một lần.
Biết đâu có thể thì sao, biết đâu y làm được thì thế nào, ít ra còn có chút hi vọng.
Tiết Dương lại bắt đầu đi tới đi lui, cực kỳ phiền não. Hắn hiểu rất rõ tính tình Hiểu Tinh Trần, nếu cứ rời đi như vậy, khẳng định là thà bị chết vì bệnh còn khiến y cảm thấy dễ chịu hơn.
Tiết Dương không muốn Hiểu Tinh Trần khó chịu, nhưng Nghĩa thành thực sự quá nguy hiểm!
Nghe tiếng bước chân phiền não của Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần thở dài nói: "Nếu không... ngươi mang A Tinh đi thôi."
Nghe được lời này, Tiết Dương vọt tới trước mặt Hiểu Tinh Trần, không gào lên, cũng không nổi giận, mà là cực kỳ bất lực: "Ngươi bảo ta để ngươi một mình rồi rời đi? Còn mang A Tinh đi? Ngươi nghĩ cái quái gì vậy, ngươi..."
Nhưng Tiết Dương không nói được nữa, bởi Hiểu Tinh Trần đã bắt lấy tay hắn, ngước đầu về phía hắn.
Nếu Hiểu Tinh Trần còn mắt, lúc này nhất định là khẩn thiết nhìn Tiết Dương.
Tiết Dương mở to hai mắt: "Người như ngươi, thật sự là..."
Tiết Dương ngồi xổm xuống, trở tay nắm lấy tay Hiểu Tinh Trần, nói: "Ngươi hà tất phải làm khổ mình chứ!"
Hiểu Tinh Trần cúi đầu, khe khẽ lắc, nới ra chút khoảng cách với Tiết Dương rồi đáp: "Ngươi đi đi."
Tiết Dương lập tức nói: "Không."
Tiếp theo là một khoảng dài yên lặng, Hiểu Tinh Trần nghiêng đầu, tay vẫn còn bị Tiết Dương giữ lấy, ánh mắt hắn nhìn thẳng y, ai cũng không chịu nhượng bộ nửa bước.
Tiết Dương cau mày, thật muốn lập tức đánh ngất Hiểu Tinh Trần, vác y rời khỏi cái chỗ quái quỷ này.
Tiết Dương không vung tay lên, cũng không cưỡng bách. Vẻ mặt hắn thả lỏng một chút, đánh cược nói: "Được rồi được rồi, kệ đi, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, ta đánh liều cùng ngươi vậy! Ngươi phải nghiên cứu này, rồi còn tìm thảo dược này, đều tùy ngươi, ta giúp ngươi một chút, làm trợ thủ cho ngươi, được chưa."
Hiểu Tinh Trần kinh ngạc quay đầu lại.
Tiết Dương thế mà lại chịu thỏa hiệp với người khác, cái này thật ngoài dự liệu của y.
Hiểu Tinh Trần dĩ nhiên rất vui mừng, Tiết Dương nhìn y như vậy, đột nhiên cảm thấy ôn dịch cũng chẳng phải không tốt, cùng y ở chung một chỗ, bất kỳ chuyện gì cũng không còn là vấn đề.
Tiết Dương được voi đòi tiên, sáp tới bên cạnh Hiểu Tinh Trần cười nói: "Ta tốt như vậy, ngươi hôn ta đi."
Hiểu Tinh Trần quẫn bách quay mặt đi chỗ khác, muốn thoát khỏi tay hắn. Tiết Dương không thả người, áp tay lên gương mặt y, nghiêng người kiên quyết hôn lên trán.
Nếu quyết định chữa bệnh, trước tiên phải nắm được tình trạng của người bệnh đã. Nghĩa trang ở nơi hẻo lánh, vật tư thiếu thốn, Tiết Dương cùng Hiểu Tinh Trần quyết định dời đến y quán trong phố.
A Tinh cũng muốn đi theo, Tiết Dương liền hù dọa nàng: "Ngoài đó đang máu chảy thành sông, lại còn toàn bệnh khuẩn, dính vào toàn thân liền chảy máu mà chết."
Nào có đến nỗi kinh khủng đến thế, Tiết Dương chỉ không muốn A Tinh quấy rầy thế giới của hắn và Hiểu Tinh Trần thôi.
Hiểu Tinh Trần lắc đầu một cái, ôn tồn khuyên nhủ A Tinh: "Bên ngoài quả thực rất nguy hiểm, A Tinh, muội ở lại nghĩa trang, nơi đây tương đối an toàn. Nghe lời ta."
Mắc dù không yên lòng để đạo trưởng đơn độc ở chung một chỗ với Tiết Dương, nhưng A Tinh rất nghe lời Hiểu Tinh Trần, huống chi nàng quả thực sợ ôn dịch, liền đồng ý, thuận tiện trừng mắt nhìn Tiết Dương đang đứng đó đầy vẻ đắc ý.
Phải nói Nghĩa thành ai sợ Tiết Dương nhất, chắc chắn là đại phu tại y quán.
Đại phu họ Chu, là một lão đầu đã hơn năm mươi, hôm đó Tiết Dương mang Hiểu Tinh Trần sắp chết tới đây chữa trị, khi nghe không thể chữa nổi, thiếu chút nữa hắn đã đánh sập cả cái y quán này. Hiện nhìn thấy Tiết Dương lại đến, lão đại phu sợ đến gần nữa chết ngất.
Chu đại phu nhìn thấy Hiểu Tinh Trần sống sờ sờ đứng ở đây, run lẩy bẩy nói: "Vị đạo trưởng này, ngài đã khỏe rồi."
Tiết Dương không nhịn được nói: "Khỏe rồi khỏe rồi, đã sớm khỏe rồi. Với cái mớ y thuật rách nát của nhà ngươi, ta thấy nên sớm đóng cửa đi là vừa."
Hiểu Tinh Trần nói: "Trong thành ôn dịch hoành hành, phiền đại phu cho phép ta cùng nghiên cứu đối sách."
Thấy Hiểu Tinh Trần nói rõ ý đồ, Chu đại phu mới thoáng an tâm. Nói thật ôn dịch này lây lan cực mạnh, lão cùng mấy vị đại phu khác hoàn toàn thúc thủ vô sách, nếu đạo nhân này có thể nghĩ ra chút đối sách, chẳng cần chữa khỏi được hoàn toàn căn bệnh, cũng đã là cảm kích vạn phần.
Phòng bệnh trống rỗng không có bóng người nào, bởi một là thân nhân bệnh nhân biết có đưa tới cũng vô dụng, hai là Chu đại phu cũng không dám tiếp. Cho nên y quán này, tất cả các phòng cùng vật tư, Hiểu Tinh Trần đều có thể thoải mái dùng, Tiết Dương còn tóm được quầy thuốc của Trương đại phu, để lão cung cấp dược liệu bất cứ khi nào cần đến.
Y thuật nghiên cứu phức tạp, Hiểu Tinh Trần cẩn thận hỏi thăm tình hình người bệnh, để đảm bảo chu toàn, thậm chí còn một mình đi tới nhà bệnh nhân. Y mang theo mặt nạ, không tiếp xúc trực tiếp, chỉ đứng từ xa tìm hiểu hiện trạng. Tiết Dương biết thì tức giận gần chết, nói cái gì đó rồi kéo y trở lại y quán.
Hiểu Tinh Trần nghĩ, nếu triệu chứng là xuất huyết, vậy dùng dược liệu cầm máu có thể làm dịu được không. Trương đại phu nói lão cũng nghĩ đến điều này, nhưng đã thử các loại thảo dược kết quả vẫn chưa được, vẫn đang không ngừng phối chế.
Hiểu Tinh Trần tỉ mỉ nghe cách điều chế của Trương đại phu, cảm thấy có rất nhiều chỗ cần thay đổi, cũng không nói nhiều, chỉ ở bên cạnh trợ giúp.
Bão Sơn Tán Nhân y thuật xuất quỷ nhập thần, diệu thủ hồi xuân, tương truyền có khả năng hồi sinh cải tử, Đôi mắt của Hiểu Tinh Trần, chính là y trở về núi xin nàng trả lại cho Tống Lam. Tuy Hiểu Tinh Trần đã xuất môn từ lâu, cũng không chủ tu ở phương diện y thuật, nhưng từ nhỏ thường được nghe, cũng học hỏi được rất nhiều. Để y cùng phối trí dược liệu, hiệu quả tiến độ tăng lên đáng kể.
Vì vậy lượng thảo dược cần dùng đòi hỏi vừa nhiều vừa đa dạng, có nhiều loại hiếm tới mức y quán và tiệm thuốc cũng không có, phải để người đi thu thập.
Nếu gần thì còn tốt, hai ba tiểu nhị đi là được, nhưng đau đầu ở chỗ rất nhiều dược liệu trân quý sinh trưởng ở vùng xa xôi, hoặc là mỗi ngọn núi chỉ có một hai cây, thật sự rất khó kiếm, chờ dược liệu được hái đem về, đừng nói nghiên cứu, mà thời gian lâu như vậy, cũng đủ chết thêm không ít người.
Tiết Dương lại gần nói: "Muốn thảo dược gì, ta có thể ngự kiếm giúp ngươi tìm."
Trong thành xuất hiện ôn dịch, dựa theo tính tình Tiết Dương sớm chuồn luôn rồi, sao có thể trông mong hắn giúp nọ giúp kia. Chỉ là Hiểu Tinh Trần hiện bận bận rộn rộn, tâm tính chuyển biến tốt hơn trước kia nhiều, người cũng có sinh lực cùng sức sống.
Tiết Dương thu hết vào trong mắt, cảm thấy ở lại chỗ này không chừng là một quyết định rất tốt, chỉ cần Hiểu Tinh Trần muốn, hắn nguyện ý hỗ trợ.
Hắn nói hỗ trợ cũng không phải nói bậy nói bạ.
Hiểu Tinh Trần có phần ngoài ý muốn, nhưng thế sự khẩn cấp, không kịp hỏi nhiều, miêu tả vài thứ cần thiết cho Tiết Dương, rồi để hắn lập tức ngự kiếm lên đường.
Vừa xuất hành liền không ngừng lại nữa, chủng loại cùng số lượng dược liệu rất nhiều, Tiết Dương linh lực toàn thân đều dùng cho việc đi lại, suốt mấy ngày đều bay tới bay lui từ trong ra ngoài thành, trở thành một đạo kỳ cảnh nơi đây.
Quỳ Châu Tiết Dương, tu quỷ đạo luyện hung thi, trời sinh tính tình tàn nhẫn xảo quyệt, độc ác vô cùng, sao có thể vì người khác mà bỏ ra nhiều công sức như vậy. Nhưng giờ phút này, hắn không có lấy một lời oán hận một câu căm hờn, chỉ một lòng cam tâm tình nguyện mà thôi.
Hiểu Tinh Trần bận rộn đến quên cả thời gian, duỗi người một cái mới thấy lưng đau nhức, suy nghĩ quá nhiều, đầu cũng có chút đau.
Y đứng dậy hơi cử động eo, duỗi tay bất thình lình đụng phải cánh tay một người.
Tiết Dương nằm ghé lên bàn, gương mặt vùi giữa hai cánh tay, đã ngủ.
Ngọn đèn dầu tối mờ, hết thảy chung quanh vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng trống canh cũng không còn nghe thấy, chắc là do ôn dịch, nên ngay cả người gõ canh cũng không dám bước ra khỏi cửa.
Bên tai chỉ có tiếng hít thở vô cùng nhẹ nhàng của người thiếu niên kia.
Đúng ra theo tuổi tác mà tính, hắn đã sớm là thanh niên, nhưng trong ấn tượng của Hiểu Tinh Trần, hắn vẫn luôn còn nhỏ như vậy.
Hiểu Tinh Trần đứng bên cạnh, bình tĩnh mà "nhìn" hắn.
Giấc ngủ của Tiết Dương rất nông, nhưng hiện bị Hiểu Tinh Trần đụng phải cũng không tỉnh. Suốt ngày bay tới bay lui, vô cùng tiêu hao linh lực và thể lực, hắn quả thực vô cùng mệt mỏi.
Hoặc có lẽ đây không còn là thời tuổi thơ sống lang thang, không còn thời thiếu niên gió tanh mưa máu, giờ phút này ở bên Hiểu Tinh Trần, hắn chỉ còn cảm thấy an tâm mà thôi.
Thậm chí trong giấc mộng của mình, hắn mơ thấy người kia nhẹ nhàng xoa đầu hắn một cái, lấy một tấm mền mỏng đắp lên người hắn.
Danh Sách Chương: