Hình Minh buông tay, thả Hướng Tiểu Ba ra, trào phúng mà nhếch khóe miệng, nói, tôi chưa quên. Anh suýt chút nữa bị ba anh đánh gãy chân, tôi làm sao có thể quên đây.
Hình Minh nói với Ngu Trọng Dạ là mình ủ rũ ngóng người, kỳ thực cậu nơi nào ủ rũ ngóng trông, mạnh mẽ kiêu ngạo, khí chất băng lãnh vương tử giữa hai lông mày liếc mắt một cái là rõ mồn một, nhiều nhất cũng chính là hồi cậu mới vào Hướng gia, người ở dưới mái hiên, thoáng nhẹ cúi đầu.
Hướng Tiểu Ba từ lần gặp đầu tiên đã thấy Hình Minh không vừa mắt. Trong phim truyền hình không phải vẫn thường diễn sao? Con ghẻ nắm chặt góc áo hồ ly tinh, cúi đầu phục tùng, khúm núm, mọi cử động đều thấp hơn người khác một bậc, đáng đời bị người khác khinh thường. Mà Hình Minh hoàn toàn không như vậy. Cậu đứng ở nơi đó, lông mày cùng ánh mắt lạnh lẽo, không nhanh không chậm, tựa như chỉ có mình là phượng hoàng, người khác đều là gà rừng.
Hướng Tiểu Ba cậy bản thân lớn tuổi hơn, hơi một tí lại muốn bắt nạt đứa em trai từ trên trời rơi xuống này, ngày đó thậm chí nảy sinh ý nghĩ bất chợt, ra lệnh bắt Hình Minh khẩu giao cho mình. Hình Minh bị dâm uy của anh trai bức bách không từ chối, hầu hạ đến ân cần chu đáo, lúc bắt đầu hai người bọn họ hoàn toàn lén lén lút lút, tận lực trốn tránh, sau đó quen thói trắng trợn không kiêng dè, mãi đến tận một ngày nào đó Hướng Dũng đột nhiên đang đi làm nửa đường vòng về nhà, bắt được tại chỗ.
Hướng Dũng e ngại thân phận cha dượng nên không dám giáo dục Hình Minh, không thể làm gì khác hơn là ra tay với con ruột của mình, ông vớ được cái gì liền đánh cái đó, Hướng Tiểu Ba bị chiếc giày của mình đập nào khiến mắt trái bị thương, máu me đầy mặt. Hắn suýt chút nữa mù một con mắt, thiếu chút nữa cũng bị đánh chết tươi.
Để tránh việc hai anh em không cùng huyết thống đi nhầm vào con đường lạc lối, Hướng Dũng quyết định, đuổi đứa con đang học lớp 11 của mình ra khỏi nhà, đưa đến ký túc xá của trường để sinh hoạt.
“Tôi biết chú Hướng ngày đó sẽ về nhà.” Ánh đèn u ám trong hành lang, Hình Minh nói ra lời mà năm đó khi Hướng Tiểu Ba rời khỏi nhà chưa kịp nói ra, âm u nở nụ cười, “Giúp một thằng ngu cắn cắn nuốt nuốt vài cái thì tính là gì? Cái khiến người ta buồn nôn, chính là cùng tên ngu xuẩn như anh dưới một mái hiên, sớm chiều ở chung.”
Hướng Tiểu Ba đương nhiên nổi giận, lập tức quyết định dùng ngôn từ bẩn thỉu nhất, mạnh mẽ nhất đáp trả.
“Mày biết ba tao tại sao đánh tao mà không đánh mày không? Bởi vì mày không phải con ruột của ông ta, mày từ trước đến nay đều là người bên ngoài! Ông ta đối tốt với mày vì chột dạ, vì áy náy, vì ông ta cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Mày cho rằng khi đó hai người bọn họ hàng ngày bôn ba là vì tìm luật sư thay ba mày lật lại án hả? Dẹp mẹ đi! Khi ba mày còn ở trong nhà tù, ba tao đã lột trần mẹ mày ra làm thịt rồi! Đúng rồi, mày đã nghe mẹ mày rên rỉ trên giường như thế nào chưa? Tao thì nghe qua không biết bao lần rồi, tao đây còn tận mắt thấy. Có phải trên đùi mẹ mày có vết bớt đúng không? Mẹ mày toàn thân ngoại trừ vết bớt trên đùi cùng nhúm lông đen phía dưới, còn lại đêu là tinh dịch, vừa trắng vừa bóng, bà ta uốn éo người giống như rắn, rên rỉ vừa dâm vừa tiện, đừng nói là ba tao, ngay cả tao đây cũng không chịu được… Thương thay cho ba mày không có phúc khí, tao đây vẫn chưa nghĩ không thông, lão ta không ở nhà tận hưởng người vợ như hoa như ngọc của mình, tại sao lại muốn đi ra ngoài tìm đàn bà…”
Mỗi câu mỗi chữ của Hướng Tiểu Ba, đều như mũi dao đâm thẳng vào tim Hình Minh. Hình Minh không cử động nữa mà ngẩn người tại đó, dường như đã máu me đầm đìa, đau đớn đến chết lặng. Đột nhiên, cậu cử động người, nhào tới Hướng Tiểu Ba. Cậu dùng trọng lượng toàn thân áp chế đối phương, lấy lại ưu thế, sau đó dùng cẳng tay gắt gao kẹp chặt cổ Hướng Tiểu Ba.
Hốc mắt của cậu đỏ đến doạ người, ngay cả con ngươi cũng lộ ra sắc máu.
Đây là đôi mắt chỉ có kẻ muốn giết người mới có.
Xương cổ mềm mại bị đè tưởng chừng như sắp gẫy, Hướng Tiểu Ba hoàn toàn nói không ra lời, hai mắt hắn trắng dã, đầu lưỡi duỗi thẳng ra, giống như quỷ sắp tắt thở.
Ngoại trừ ý nghĩ muốn Hướng Tiểu Ba câm miệng, Hình Minh tai không thể nghe, mắt không thể thấy, dường như đánh mất tất cả tri giác, nhưng cậu thình lình cảm thấy sau gáy tê rần, như là bị thứ gì đập vào.
Buông tay ra, quay đầu lại, thấy Hướng Dũng đang lúng ta lúng túng đứng ở phía sau, trên tay còn cầm một cây chổi nhựa quét nhà.
Hướng Dũng thấy Hình Minh quay đầu lại, lập tức giải thích với cậu, vừa nãy ông kéo cậu lại, gọi tên cậu, nhưng cậu hoàn toàn không có phản ứng, cho nên bất đắc dĩ, mới lấy chổi nhựa đánh cậu.
Kỳ thực rất nhẹ, hoàn toàn không so được với trận đòn ngày xưa ông đánh Hướng Tiểu Ba, nhưng Hướng Dũng không hiểu sao vẫn rất căng thẳng, thật sự không giống một người cha đang dạy bảo con chút nào.
Hình Minh nhìn thẳng vào dáng vẻ lọm khọm của người đàn ông đã lớn tuổi, lúc sau nhìn thấy từ đằng xa phía sau ông, một người phụ nữ da trắng dung mạo xinh đẹp đang đi tới.
Cậu lại nghe thấy trong lồng ngực vang lên những tiếng lạch cạch, rất đáng sợ.
Đường Uyển khi còn trẻ là giáo viên dạy thể dục, bây giờ vào ở trong khu phố này, lại là giáo viên hướng dẫn khiêu vũ cho những người phụ nữ trung niên. Bà cùng hai người phụ nữ cùng tuổi cười cười nói nói, song song đi tới, nhìn qua thực trẻ hơn so với hai người kia, mặt mày thoải mái vui vẻ, vóc người thướt tha, thực sự như là tiên nữ, không ăn không uống, không già không chết.
Nhưng khi ánh mắt của bà nhìn thấy con trai mình, vui sướng trong nháy mắt liền biến mất, gương mặt kiều mị kéo dài, nụ cười chợt tắt, không còn là tiên nữ duyên dáng nữa, mà biến thành một bà mẹ mang đầy đau khổ.
Hình Minh vẫn luôn biết rằng, cậu như một cái rào chắn xấu xí của cái nhà này, khiến người trong nhà luôn tồn tại cảm giác bất an, cậu mỗi khi về nhà mọi ngươi đều như lâm đại địch, tựa như bầu trời đang quang đãng đột nhiên xuất hiện một đám mây đen.
Ai cũng muốn trải qua tháng ngày thoải mái, nhưng cậu không thoải mái, nên cậu khiến cho tất cả mọi người đều không thoải mái.
Hướng Tiểu Ba vừa thấy Đường Uyển liền gọi, mẹ. Giọng nói hắn ta nghe vào đặc biệt oan ức, giống như con trai đang khóc lóc kể lể với mẹ, Hình Minh nó thật sự điên rồi!
“Chớ nói nhảm!” Hướng Dũng rầy một tiếng với hắn, ngược lại nói với Hình Minh, “Tiền tài trợ thực sự không phải ngay một lúc mà có được, nếu như số tiền bán quán này không đủ, chú còn có biện pháp khác…”
“Chú Hướng.” Hình Minh lắc đầu, vực lại tinh thần, khách khí, “Chút tiền kia cháu đã lo xong rồi, chú chỉ cần chăm sóc mẹ cháu thật tốt, và cũng quan tâm đến bản thân mình nữa.”
Trở về phòng lấy đi bức tranh ‘Vạn mã tề âm’, Hình Minh cáo biệt Hướng Dũng và Đường Uyển, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào dự định đi dạo chợ hải sản.
Vừa mới nghĩ xong thì trên trời vang lên tiếng sấm, mưa nhẹ nhàng đổ xuống, bây giờ đã gần đến giờ cơm tối, cậu ngày hôm nay như bị chọc trúng chỗ ngứa, đặc biệt muốn ăn ốc móng tay, thịt heo béo ngậy, chưng, luộc, rán lúc nào cũng có thể ăn được, nhưng mà rượu đế nhắm với ốc móng tay, thần tiên mới hưởng cuộc sống như thế.
Vội vội vàng vàng ra khỏi cửa, trong người không mang đủ tiền lẻ, Hình Minh ngồi xổm tại một quán hàng rong bán ốc móng tay, một bên nâng bức tranh giá trị kia, một bên nhiệt tình khua môi múa mép, vì mấy đồng tiền lẻ mà cùng người cò kè mặc cả. Lúc sau người bán hàng bị cậu lải nhải đến hết cách, thở dài, người đài Minh Châu các cậu ai cũng keo khiệt thế hả.
Hình Minh nở nụ cười, đôi mắt híp lại cong cong rất dễ nhìn. Cậu nói, chú đã nhận ra tôi, còn không giảm giá cho tôi sao.
Mua xong ốc cùng rượu đế, trời không có dấu hiệu nào lại mưa lớn hơn, rào rào, mưa tầm tã trút xuống. Hình Minh không né không tránh, chỉ đứng ở giữa đường mờ mịt nhìn chung quanh, hoàn toàn không biết mình đi như thế nào lại đến nơi này, cũng hoàn toàn không biết bây giờ nên đi hướng nào.
Cậu vốn muốn gọi điện cho Tô Thanh Hoa, kết quả liếc mắt lại thấy bức họa trên tay mình, ma xui quỷ khiến liền bấm số Ngu Trọng Dạ.
Cậu nói, thầy, đêm nay em có thể đến đó không?
Ngu Trọng Dạ nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng mưa rơi và tiếng còi xe, hỏi cậu, em đang ở đâu?
Hình Minh liền giương mắt nhìn chung quanh, mất công tốn sức từ trong mưa lớn nhìn về phía biển tên đường, sau đó mới báo lại tên hai con đường giao nhau.
Ngu Trọng Dạ nói, chờ.
————————————————–
DK: Ở đây có lỗi edit một chút. Hình Minh thích ăn ốc móng tay chứ không phải trai biển như chương 19 mình đã edit. Mình cũng đã sửa lại chương 20 rồi, rất xin lỗi mọi người.