Thời điểm chiếc Mercedes Benz chạy ra khỏi cổng bệnh viện Phổ Nhân đã là mười giờ tối. Ngu Trọng Dạ đến thăm Lâm Tư Tuyền, đúng lúc có phóng viên chạy tới, vừa thấy người đứng đầu đài Minh Châu, liền năn nỉ xin chụp hai tấm hình. Lão Trần lúc đó cũng đang ở trong phòng bệnh, đài trưởng Ngu xưa nay vốn không thích ra mặt, lão Trần thấy thế phối hợp bày ra tư thế vỗ tay, cười ha hả nói gần đây đài Minh Châu xảy ra nhiều sự việc, kính xin các vị “dưới ngòi bút lưu tình”. Sớm lên tiếng chào hỏi là điều cần thiết, đều là người trong giới truyền thông, cũng đều biết trong giới này có bao nhiêu cái tật xấu, lúc mặt đối mặt thì thân thiện đến độ có thể gọi anh là ba, một khi quay đầu lại thì lật mặt còn nhanh hơn lật sách, coi như không quen biết nhau.
Lâm Tư Tuyền nằm trên giường mỉm cười với ống kính, khí sắc không tệ, nhìn qua như đã suy nghĩ thông suốt, hơi thở nhẹ nhàng, những thứ dĩ vãng cũng đều tan như mây khói.
Con đường ra khỏi bệnh viện Phổ Nhân đặc biệt gồ ghề, mặt đường đầy ổ voi ổ chuột, hai bên đường không bật đèn. Lão Lâm liên tục giẫm chân ga, chiếc Mercedes ngâm mình giữa đêm đen, như thú săn mồi tìm kiếm trong bóng tối.
Lão Lâm nói: “Chú Ngu này, cục trưởng Triệu hôm nay có nhờ người đến ủy thác, cái cậu Nam Lĩnh mới đến đài chúng ta thực tập là người thân của ông ta, nhờ chú chỉ điểm, quan tâm một chút.”
“Nam Lĩnh?” Ngu Trọng Dạ đối với cái tên này ấn tượng không sâu, phản ứng lúc lâu mới vỗ trán: “Nhớ rồi, là cậu thực tập sinh nhìn giống Lạc Ưu.”
“Chẳng trách nhìn quen mặt, chú nói chuyện này tôi mới thấy như vậy, tuy nhiên, Lạc thiếu sáng láng hơn nhiều.” Lão Lâm cười hỏi: “Chú cảm thấy người mới này thế nào?”
“Chỉ biết cái trước mắt, không nghĩ tới cái lâu dài.” Đài Minh Châu như biển lớn dung nạp trăm sông, hơn nữa còn có nhiều dòng suối nhỏ cũng muốn hội tụ về nơi đây, quanh năm suốt tháng, lúc nào mà chẳng có lãnh đạo uỷ thác người nhà mình đến đài Minh Châu để ‘chăm sóc’, Ngu Trọng Dạ hiện tại rất buồn ngủ, mí mắt dính vào với nhau: “Cậu ta cùng Cục trưởng Triệu có quan hệ như thế nào?”
“Nam Lĩnh không hẳn là người thân của ông ta, nhưng cậu ta có một người chị gái, bị cục trưởng Triệu lừa gạt vợ mình, lén lút nuôi ở bên ngoài.” Lão Lâm bỗng nở nụ cười: “Trùng hợp là tôi từng gặp qua chị gái Nam Lĩnh, có điều chuyện này vẫn là nghe từ lão Vương tài xế của cục trưởng.” Tài xế bắt chuyện tán gẫu với nhau, về khoản này Lão Lâm là chuyên gia rồi, chỉ nghe không nói, còn có thể hoà mình cùng với các tài xế khác.
“Ồ?” Âm thanh Ngu Trọng Dạ hơi nâng lên, tựa hồ hứng thú: “Lão gặp qua?”
Lão Lâm rõ ràng mười mươi đáp: “Hai chị em bọn họ như từ một khuôn đúc ra, cực kì giống nhau.”
“Cục trưởng Triệu đã sắp về hưu rồi mà còn có thú chơi tao nhã này, thân thể ngược lại không tệ.” Ngu Trọng Dạ cười khẽ, “Nếu cậu Nam Lĩnh kia quả thực muốn ở đây để bước lên con đường công danh, thì trước tiên để cậu ta làm phóng viên cho ‘Minh Châu kết nối’ hoặc ‘Tầm nhìn Đông Phương’ đi.”
“Có điều nghe qua ý tứ, thì Nam Lĩnh không muốn chạy tin tức, ngại khổ, ngại mệt, ngại không có tiền đồ, cậu ta muốn hỏi một chút ‘Nếu như yêu mỹ nhân’ còn có vị trí nào có cơ hội lộ mặt không, nếu thực sự không được, thì sắp xếp đọc lời dẫn trong các chương trình quảng cáo cũng được.”
Ngu Trọng Dạ cau mày: “Học hành gian khổ hơn chục năm, còn cầm hai bằng đại học, chỉ vì đọc quảng cáo?”
“Chỉ có thể nói mỗi người có chí hướng riêng, không phải ai cũng giống Hình…” Lão Lâm đúng lúc dừng lại, sợ vạn tuế gia không muốn nghe được cái tên này, cẩn thận nói tránh đi, “Kỳ thực Lạc thiếu mới là người vất vả, vừa kết thúc ‘Thời sự Trung Quốc’, lập tức leo lên máy bay xuất ngoại ghi hình. Cũng may cậu ấy còn trẻ tuổi, mới có thể hai đầu phối hợp hai đầu chạy, liều mạng cả ngày lẫn đêm như thế.”
“Quả thực không dễ dàng gì. Lạc Ưu ở đài Đông Á vừa làm chương trình giải trí vừa làm chương trình tổng hợp, lúc đầu sợ rằng cậu ấy đột ngột chuyển hình như thế sẽ không thích ứng được. Tuy nhiên có vẻ tôi đã lo xa rồi, ‘Nếu như yêu mỹ nhân’ hai tập nữa sẽ đổi người, bên trung tâm giải trí sẽ tìm người khác thay thế, ‘Minh Châu kết nối’ còn phải giao cho cậu ấy.”
“Ý đồ của Lạc thiếu, so với biên tập viên Lâm không khác là bao…” Lão Lâm thở dài, lại không dám thở quá to. Ý đồ của Lạc thiếu gia đối với đài trưởng Ngu, người làm tài xế như lão cũng biết hơn phân nửa. Nhớ tới lần đó, đài trưởng Ngu vì muốn ‘lĩnh tội’ bởi thành lập công ty kỹ thuật số truyền thông mới, cùng người uống rượu đến mức bệnh đau dạ dày tái phát, bất tỉnh nhân sự, Lạc thiếu gia là thiên chi kiêu tử nạm vàng khảm ngọc, thế mà yên lặng bảo vệ ở một bên, gương mặt mê ly ái mộ. Khiến người không đành lòng nhìn.
“Trẻ nhỏ khó tránh khỏi có chút tâm tư sai lệch, lại nói, tôi cùng lão gia tử không có cách nào nói rõ được.” Ý đồ của Lạc Ưu Ngu Trọng Dạ dĩ nhiên không phải không biết, nhưng biết rồi cũng đàng giả bộ như không biết. Hắn thường ngày hay đến thăm ông ngoại Lạc Ưu, cùng ông chơi cờ nói chuyện phiếm, lúc đó Lạc Ưu còn nhỏ, trong veo như nước, miễn cưỡng được coi là một cậu thiếu niên, thích dính lấy hắn, luôn miệng gọi “chú ơi”. Không biết tại sao đến một ngày, đột nhiên nhất quyết không chịu gọi nữa.
Vẫn là tuổi trẻ tốt, năng lực lý tưởng khuấy động tâm hồn, năng lực ái tình cháy hết mình, người ta khi đã tới cái tuổi này rồi, thứ có thể lọt vào mắt, có thể để trong bụng, đã sớm không còn nhiều.
“Cái cậu Nam Lĩnh kia không phải là con cưng trên internet sao, cái gì mà mười ca sĩ hàng đầu cơ mà,” những chuyện phiền muộn trong đài cứ lũ lượt kéo đến, đài trưởng Ngu căn bản không có tâm tư để ý đến người khác, “Vậy thì để cho cậu ta tham dự cuộc thi giữa các biên tập viên đi. Nếu đoạt giải quán quân sẽ để cậu ta danh chính ngôn thuận tiến vào ‘Nếu như yêu mỹ nhân’ hoặc đọc quảng cáo, sẵn tiện đào tạo luôn người mới cho chương trình.”
Những tòa nhà cũ không ngừng bị phá đi, nhà mới không ngừng xây cao hơn, cả thành phố bất giác như cao thêm một tầng. Dự án cải tạo thành phố không biết đã ngốn bao nhiêu tiền của. Đường cao tốc cắt ngang khung cảnh, chằng chịt như tơ nhện, chung quanh nhà lầu san sát, chọc thẳng mây xanh. Thành phố này bị dệt thành một chiếc võng. Còn con người chỉ biết say mê đắm chìm vào bên trong mà không biết chính mình đang bị mắc kẹt.
Ngoài cửa sổ đường phố bắt đầu thưa dần, tầm mắt nhìn vào cảnh đêm mông lung, Ngu Trọng Dạ nhận ra con đường mà xe đang chạy không giống ngày thường, hỏi: “Đây là đi nơi nào?”
“Đã lâu không cùng chú Ngu uống chút rượu, sẵn tiện tìm chiến hữu cũ tụ họp một chút, sau đó mới nhớ tới tôi là một tài xế sao có thể uống rượu, cho nên nhanh chóng hẹn người khác.” Lão Lâm dừng một chút, mất tự nhiên cười hì hì, “Biên tập viên Hình bây giờ vẫn còn ở trong đài Minh Châu đuổi chương trình, tôi muốn gọi cậu ta ra đây, ít nhất trong bụng cũng phải có chút gì đó lót dạ đã, trở về thức đêm liều mạng cũng không muộn.”
“Lão Lâm, lá gan lão càng lúc càng lớn rồi đó.” Ngu Trọng Dạ âm thanh trầm thấp, nghe không ra là cao hứng hay không cao hứng.
“Kỳ thực chiếc đồng hồ của biên tập viên Hình mấy ngày trước tôi đã phái người tìm được, nhưng đồng hồ đã bị hỏng rồi, nát đến không thể sửa cũng không thể nhìn, tôi sợ cậu ta thấy vật đau lòng, không biết nên nói hay không…”
Lão Lâm theo hắn những năm này, xưa nay sẽ không biết không đúng mực như thế, từ trước tới nay cũng không dám nhiều chuyện như vậy. Ngu Trọng Dạ thấy Lão Lâm ấp a ấp úng, đoán lão Túy Ông chi ý bất tại tửu(1), hơi nhắm mắt, hỏi: “Có chuyện?”
(1) Túy Ông chi ý bất tại tửu: ý của Tuý Ông không phải ở rượu, có dụng ý khác.
Lão Lâm ấp úng: “Cũng không phải chuyện lớn gì…”
Ngu Trọng Dạ không thích úp úp mở mở như thế, trực tiếp hỏi: “Chuyện lớn gì?”
“Con hư tại cha, nhưng cũng là do tên bất tài nhà tôi không có chí tiến thủ, đại học không thi nổi, để cho nó đi lính thì nó ngại khổ không chịu đi, nếu nó có thể có được một nửa sự xuất sắc của Thiếu Ngả thì hay rồi, tôi cũng không đến nỗi sầu thành như vậy. Thế nhưng, suốt ngày cùng một đám bạn bè vớ va vớ vẩn ra vào hộp đêm, đã thế còn khiến cho một tiểu thư bị thương, tôi chỉ muốn, có thể hay không làm phiền chú Ngu cùng cục trưởng Lý chào hỏi, tuổi nhỏ như thế mà có tiền án cũng không tốt lắm…”
Ngu Trọng Dạ không nhịn được “Ừ” một tiếng, ánh mắt của hắn đã bị một thân ảnh ngồi xổm ở rìa đường cái hấp dẫn ——
Hình Minh đến sớm, chờ người chờ đến phát chán, đành cùng với một ông già ngồi đánh cờ tướng trên vỉa hè.
Cũng nhờ Hình Hoành giáo dục nghiêm khắc, Hình Minh từ nhỏ cái gì cũng học qua một chút, cờ vây trình độ nghiệp dư 5d, cờ tướng, nước tượng, loại vận động trí lực này cũng coi như là một loại suy luận. Cậu nhìn thấy mấy ông già ngồi thành vòng tròn chơi cờ, có trù trừ không dám đi, có nóng lòng muốn thử, chắc hẳn muốn gian lận cái gì—— vạch trần âm mưu đầu đường vốn là chủ đề dự định của ‘Minh Châu kết nối’, nhưng trong đài không phê chuẩn, chỉ xem như đây là một đề tài dự bị, thứ nhất bởi vì ngại trò chơi này không có tính phổ cập cao, khả năng sẽ khó có được sự ủng hộ của khán giả; thứ hai trong đài có chương trình về pháp luật cũng từng làm qua đề tài tương tự như vậy, bây giờ lại đào móc lại thì cũng không được hay cho lắm.
Đến gần mới phát hiện, ông già chơi cờ và những người đặt cược này cùng những bọn bịp bơm giang hồ không giống nhau, tâm không đen, tay không cay, một ván cờ công khai giá cả mới thu tiền, nơi đây buổi tối bày nhiều hàng sạp, mọi người có thời gian rảnh rỗi, chơi ván cờ cho đỡ buồn.
Hình Minh quan sát trong chốc lát, cơ bản đã loại bỏ suy nghĩ đối phương là phường lừa dối, bệnh nghề nghiệp không còn, cơn nghiện cờ lại trào ngược lên.
Hồi sơ trung có đọc qua sách dạy tàn cục trong cờ tướng, đối với cách cờ tàn cũng có nghiên cứu qua, Hình Minh thử nghiệm thân thủ, chấp bên đỏ đi trước, kết quả gọn gàng nhanh chóng mà thua hai ván, không có cửa để so. Mặt ngoài thì tỏ ra lạnh lùng không quan tâm, kì thực trong lòng cuống hết cả lên, càng thua càng không cam lòng, càng thua càng không chịu, vì vậy không dám thất lễ nữa, tập trung tất cả tinh thần. Mắt thấy quân cờ hồng trên bàn sắp chiếm hết tiên cơ, vài bước là có thể đưa cờ đen vào chỗ chết, Hình Minh hoàn toàn không ý thức được đã có người đi đến phía sau cậu.
Người kia cúi người, nắm chặt lấy đôi tay đang cầm cờ, dẫn cậu hạ cờ xuống.
Mu bàn tay tiếp xúc với lòng bàn tay của đối phương, một luồng điện quen thuộc nhất thời chạy dọc toàn thân, Hình Minh run rẩy, lỗ tai cũng cùng hơi nóng lên.
“Pháo ba tốt bốn” một chiêu này chẳng khác nào tự giết chết đối phương, đem ưu thế của cờ đỏ nháy mắt giải giải trừ, nói, “Tướng.”
Hình Minh thấp thỏm, quay đầu lại, ngửa mặt lên, nhìn thấy Ngu Trọng Dạ.
Lão già bị người trẻ tuổi này quấy nhiễu một buổi tối, sớm mệt đến lưng mỏi chân đau mắt mờ, la hét “Đèn đường hỏng, không nhìn thấy gì trên bàn cờ” sau đó đứng dậy thu xếp bàn ghế, dự định rời đi. Hình Minh sảng khoái đưa cho đối phương hai tờ một trăm tệ, tính toán sơ sơ, mình thua chừng mười ván, thôi, không cần chấp vặt với đối phương.
Tất cả đều là nhất trứ bất thận(2), đợi ông già đi xa, cơ nghiện cờ của Hình Minh còn chưa tiêu, vừa đi theo Ngu Trọng Dạ trở lại quán quen, vừa chưa từ bỏ ý định mà nói nhỏ: “Thầy Ngu đến thật đúng lúc, em suýt chút nữa đã thắng.”
(2) Nguyên văn là ‘nhất trứ bất thận, mãn bàn giai thâu’ nghĩa là chỉ cần đi sai một nước cờ, sẽ khiến cả ván cờ bị thua.
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, Ngu Trọng Dạ cười như không cười nhìn cậu: “Làm sao thắng?”
“Em đều ngả mũ” “Ngả mũ” là thuật ngữ trong tàn cục ván cờ, nếu người không có chút nghiên cứu nào sẽ không biết, “Em đây rõ ràng chiếm ưu thế một phương, tướng bốn tiến một, mã bảy tiến năm, ông cụ mặc kệ là vất mã hay ném xe, đều thua chắc rồi.”
“Ván này bên đỏ thua chắc rồi, giãy dụa nữa cũng không có ý nghĩa.” Ngu Trọng Dạ không cùng người trẻ tranh cãi, cầm lên một chiếc hộp đựng đồng hồ, “Nhìn.”
“Trở về là tốt rồi. Không cần nhìn.” Kỳ thực một khắc kia khi Lạc Ưu ném chiếc đồng hồ này ra ngoài cửa sổ, hai vai cậu đột nhiên như được giải thoát, vừa hổ thẹn vừa thoải mái. Hình Minh vuốt ve chiếc hộp nhiều lần, tâm tư vẫn còn đặt trên bàn cờ lúc nãy, không cam lòng: “Em cờ tướng không tinh, nhưng cờ vây thì tàm được.”
Ngu Trọng Dạ khẽ gật đầu: “Nghe lão tiên sinh nói qua.”
Hồng Vạn Lương khen tài đánh cờ của Hình Minh so với con rể của mình cao hơn, không biết là lão tiên sinh tuổi già, hay tài đánh cờ suy yếu, Hình Minh cả gan làm loạn, ước chiến tại chỗ: “Hôm nào đó thầy cùng em chơi cờ vây, chúng ta đánh ba ván, em chắc chắn cả ba ván thầy đều bại.”
Lời này vừa nói ra, Ngu Trọng Dạ bật cười: “Không biết trời cao đất rộng.”
Ông chủ mặt rỗ là chiến hữu cũ của đài trưởng Ngu, nên tất nhiên đối với đài trưởng Ngu yêu thích là điều hiển nhiên, không cần đối phương gọi đồ, đã tự mình thu xếp một bàn đầy thức ăn, nước dùng mì đều là loại ít dầu ít muối, nhưng vẫn chú ý đến khẩu vị người trẻ tuổi, đặt thêm một đĩa hàu hương tỏi, thêm cả các món ăn lót dạ nữa. việc làm ăn rất tốt, xung quanh các bàn hầu như đã có người ngồi, trong không khí tỏa ra mùi xào nấu. Rất thơm.
“Thầy Ngu cầm kỳ thư họa đều tinh thông, chắc hẳn sáu, bảy tuổi đã bắt đầu học?” Hình Minh lấy tay cầm một con hàu, nắn nắn ngón tay dính nước hàu, thầm cảm thấy buồn cười: Trên bàn đầy vết dầu mỡ, dưới đất nước bẩn tràn lan, ở nơi này, mà đàm luận cầm kỳ thư họa cái gì?
Ngu Trọng Dạ nói: “Không phải.”
Hình Minh hơi suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Chẳng lẽ là bí thư Hồng thích chơi cờ, thầy vì muốn người vui lòng, sau đó mới học?”
Lời vừa ra khỏi miệng mới ý thức được bản thân vô lễ, không nghĩ tới Ngu Trọng Dạ thế nhưng không chút nào kiêng kị gật gật đầu, thẳng thắn trả lời: “Đúng.” Dừng một chút, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Học để biết thì dễ chứ học để giỏi khó lắm, có thể doạ dẫm lão tiên sinh là đủ rồi.”
Bên dưới dù đỏ, bên trên bàn dài. Đài trường Ngu không biết phải nói như thế nào, có thể đã quen cùng thân thể “nói hết”, chứ không quen cùng người nói chuyện giao lưu. Đài trưởng Ngu cũng không thế ăn đồ ăn nơi đây, chỉ kêu ông chủ mang lên hai chai Long Tuyền, không tính là rượu ngon, hắn cũng không được uống thả cửa, chỉ là ngẫu nhiên nâng chén, tựa như muốn thấm môi.
Dạ dày của đài trưởng Ngu không được tốt, uống rượu chỉ vì thích bồi người, liều mình tiếp đón.
Hỏi thăm tình trạng Lâm Tư Tuyền gần đây, biết hắn đã mau chóng hồi phục, cuối cùng cũng coi như được thở phào nhẹ nhõm —— kỳ thực trong đài rất nhiều người thích nghiền ngẫm loại chuyện kiểu này, còn nhất vịnh tam thán(3), say sưa ngon lành. Thực sự khi không nói chuyện Hình Minh liền cúi đầu ăn đồ ăn, cậu cả ngày đều vội vàng chuẩn bị cho ‘Tầm nhìn Đông Phương’, đến nước cũng không uống một giọt, quả thực đói muốn chết.
(3) Chỉ một người bắt nhịp, ba người cùng hát, ban đầu dùng trong âm nhạc, sau chuyển sang dùng để hình dung một bài thơ hay mà hàm nghĩa lại sâu sắc
Hiếm khi thấy hai người bình thản mà ngồi đối diện với nhau, cho dù hầu như không nói gì, Hình Minh vẫn có cảm giác rất hưởng thụ. Theo lí trước đây, chưa nói tới câu thứ ba Ngu Trọng Dạ đã đem cậu nhấn lên giường làm việc, đầu lưỡi xâm nhập khoang miệng của cậu, tính khí đâm xuyên qua thân thể cậu, vô độ mà đòi hỏi.
Nhưng sự tình này thì trách được ai đây. Lúc đó bọn thân thể họ trần trụi đồng sàng cộng chẩm, cậu cảm thấy nam nhân này xa lạ đến đáng sợ, bây giờ trong không gian ồn ào, hai người cách nhau hơn một mét, cậu ngược lại cảm thấy thân cận với đối phương.
Đột nhiên nhớ tới gì đó, Hình Minh để đũa xuống, giơ tay gọi ông chủ mặt rỗ, hỏi, có giao thức ăn nhanh không?
Mặt rỗ lão bản đương nhiên gật đầu, khách của đài Minh Châu, dù xa mấy cũng phải giao.
Hình Minh cầm bút viết tên các món ăn, đặt mấy món cay và một đống đồ nướng, thêm cả chút rau sống ăn kèm, dặn ông chủ mặt rỗ sai người đưa vào vườn Minh Châu. Trong vườn Minh Châu có một quán cà phê mở cửa cả ngày. Bên ngoài vô cùng sang trọng, nội thất cũng có phần cách điệu, ngày thường cánh cửa luôn đóng kín, lộ ra bộ mặt từ chối người và nơi chỉ giành cho những thành phần có địa vị. Lãnh đạo trong đài rất yêu thích nơi này, nhưng hầu như những công nhân tạm tuyển đều không thích.
Ông chủ mặt rỗ cầm lấy tờ giấy, hỏi Hình Minh: “Sườn sụn ở đây rất được yêu thích, có muốn đưa cho họ một ít không.”
“Không, trong tổ còn có hai người dân tộc Hồi.” Suy nghĩ một chút, cầm lại tờ giấy viết thêm số điện thoại của Nguyễn Ninh vào, dặn dò: “Thức ăn bên ngoài không được mang vào vườn Minh Châu, chú đến thì nhớ gọi vào số này, để người ra ngoài nhận.”
Ông chủ mặt rỗ kêu người phụ vụ đi chuẩn bị món ăn, Hình Minh ngẩng đầu nhìn Ngu Trọng Dạ, nói, tổ em còn đang ở lại tăng ca, đến bây giờ vẫn chưa có ăn cơm tối.
Ngu Trọng Dạ nhìn như khen ngợi, khóe miệng hơi nhếch lên: “Có chút dáng dấp cấp trên.”
“Không xứng.” Hình Minh lắc đầu, lại thay mình mở một chai bia, “Suýt chút nữa đã lâm trận bỏ chạy, nuốt lời rồi.”
Ngu Trọng Dạ biết đến cậu ám chỉ cái gì: “Tại sao không trở về ‘Minh Châu kết nối’?”
“Thầy không phải nói, ‘Tầm nhìn Đông Phương’ sẽ là chương trình tốt nhất đài Minh Châu sao,” Hình Minh nhíu mày, nửa đùa nửa thật mà nói, “Nếu không là chương trình tốt nhất thì cũng phải là chương trình tốt hơn, lẽ nào là em khờ?”
Không làm vậy thì đã không phải là Hình Minh, Ngu Trọng Dạ chỉ hỏi: “Về chủ đề cải cách y tế lần này, bên Thịnh Vực không có vấn đề gì chứ?”
Lựa chọn của người trưởng thành, Cửu Đỉnh cũng không nặng bằng. Biên tập viên Hình cho dù không biết trời cao đất rộng là thế nào cũng rõ ràng, chính tay mình đã đập cánh cửa sổ kia, một khi bước ra khỏi cổng lớn, thì đã không còn tư cách cầu xin đài trưởng Ngu thứ gì nữa, che chở hay trợ giúp, cũng không được. Không trả tiền mà đòi lấy, đó là ăn mày. Đài trưởng Ngu có thể chỉ là thuận miệng hỏi, bản thân lại vội vàng kể khổ, chỉ khiến người khác thấy hèn hạ và phiền chán. Cậu cầm chén rượu lên cụng với Ngu Trọng Dạ, đem chút không an lòng đối với Liêu Huy như một chén rượu nuốt vào trong bụng, cười cười nói: “Bông lúa chín là bông lúa cúi đầu, em bây giờ rất hiểu chuyện, tất cả đều ổn.”
Ăn xong bữa khuya, Hình Minh còn phải về đài đuổi chương trình. Vậy mà mới vừa đứng dậy, khí trời đột nhiên thay đổi, trời bắt đầu đổ mưa. Ban đầu chỉ là mưa phùn lắc rắc, chợt có mấy hạt mưa to nện xuống chiếc ô màu đỏ, giống như ông trời đang rắc đậu xuống trần gian, chỉ sau đó một hai phút, nhất hô bá ứng, mưa lớn cứ thế tầm tã mà kéo đến, vang rền.
Hình Minh không mang ô, nhìn mưa than thở, Ngu Trọng Dạ nói, cho em đi nhờ một đoạn.
Ngồi quen trên Bentley rồi, ngồi trên chiếc xe mới này có vẻ chật hẹp. Trong không gian chật chội, Ngu Trọng Dạ đột nhiên duỗi tay xoa mặt Hình Minh.
Hình Minh muốn tránh, nhưng ngón tay Ngu Trọng Dạ đã vững vàng nắm lấy cằm của cậu.
Trốn không được.
Nhịp điệu hô hấp bị động tác này miễn cưỡng quấy rầy, bầu không khí lập tức trở nên mập mờ.
Lão Lâm nhẹ đạp chân phanh, chiếc xe đang chạy băng băng chậm rãi dừng lại bên ven đường. Xe này cũng không vách ngăn, Lão Lâm tự biết mình chướng mắt, thừa dịp còn chưa có người đuổi đã chủ động nói: “Cơn nghiện thuốc lá lại đến, tôi xuống xe —— ”
Đồng chí lãnh đạo thế nhưng lại không cảm kích, giọng nói không mang theo chút hơi ấm nào truyền tới: “Lão ở lại trong xe.”
Trên mặt Hình Minh vẫn còn một vài vết thương chưa lành, không gian lại chật chội âm u, nên nhìn qua có chút doạ người. Cậu giải thích với người trong đài là do ngã bị thương, không ai đưa ra nghi vấn. Nghi vấn cái gì? Đơn giản là tuổi trẻ máu nóng, một lời không hợp đã động thủ, thời đại học cậu quanh năm bị thương, đã quá quen thuộc với nghi vấn của người bên ngoài.
Ngu Trọng Dạ thần sắc nghiêm túc, ngón tay lướt qua những vết thương trên mặt Hình Minh, lại dùng toàn bộ lòng bàn tay ôm trọn lấy khuôn mặt cậu.
Trên người nam nhân này có mùi rượu, có mùi thuốc lá, mùi rượu làm say lòng người, mùi thuốc lá trêu ghẹo người. Lòng bàn tay còn có miệng vết thương đã kết vảy sau khi bị mảnh thủy tinh cứa vào, da chỗ đó vốn mỏng, bị như thế càng cảm nhận rõ hơn. Ngu Trọng Dạ cũng không tận lực khiêu khích trêu chọc, chỉ lấy ngón tay xác nhận thương thế nặng nhẹ của Hình Minh, nhưng hình như người hắn có nhiệt độ hơi cao, ngón tay, lòng bàn tay, tựa như những đám lửa nhỏ đốt cháy từng tấc da thịt.
Gió lớn, mưa to, tiếng mưa rơi rào rào trên mui xe, từ trong xe nhìn ra ngoài, toàn bộ thế giới tựa như phiêu diêu bất định, vẩn đục không rõ.
Hai má Hình Minh nóng lên, xương cổ mất tự nhiên giật giật, một ít hình ảnh diễm tình xuất hiện ở trước mắt, làm sao cũng không đuổi đi được.
Tiếng mưa rơi khiến cậu nhớ đến ngày mưa cuồng loạn hôm ấy.
Ven đường đèn đường lấp loé, ánh lên cửa sổ, bị những hạt nước mưa hất lên cửa xe quấy nhiễu một trận, khiến ánh sáng bị biến đổi trở nên quỷ dị. Một chút ánh sáng hắt lên gương mặt góc cạnh của Ngu Trọng Dạ, ánh mắt của nam nhân này trở nên hơi kỳ quái, hình như cũng nghĩ tới ngày hôm đó.
Phía sau lưng Hình Minh mồ hôi đã chảy ròng ròng, thứ dục vọng không thể động vào đang giãy dụa, đôi mắt tựa như viên trân châu đảo tới đảo lui.
Thế nhưng cậu không ngờ Ngu Trọng Dạ lại đột nhiên mở miệng: “Sắp tới vườn Minh Châu rồi, để Tiểu Hình xuống ở ngã tư này.”
Lão Lâm còn chưa kịp đạp phanh xe, Hình Minh đã vội đẩy cửa lao xuống, dường như chỉ muốn chạy trốn ra khỏi chiếc xe này, một mình chạy vào trong màn mưa.
Lão Lâm có chút hốt hoảng. Hắn vẫn luôn tự hào vào nhãn lực của mình, bằng vào giao tình tích lũy mấy chục năm, mới có thể ở bên cạnh đài trưởng Ngu như người thân tín nhất. Nhưng lúc này lão thật sự không chắc. Tất cả có vẻ như rất ổn, lại có vẻ như không ổn chút nào, thực sự không biết màn kịch mà lão đã nhọc lòng rốt cuộc có thành công hay không.
Ngu Trọng Dạ nhắm hai mắt lại, sắc mặt mang theo chút ủ rũ mỏng manh, vẫn không nhìn ra vui buồn.
Có điều khi về đến trước nhà hắn nói một câu, trẻ con đánh lộn không tính là cái gì, chuyện của Lâm Mậu lão không phải lo lắng.