• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Direct Kill

“Cái kia…” Lão Lâm muốn nói lại thôi, nhìn có vẻ bứt rứt lắm, nhưng Hình Minh không lưu tâm, lấy điện thoại ra gọi điện cho cấp dưới của mình. Trước tiên liên hệ với Nguyễn Ninh, bảo cậu ta thông báo cho mọi người, tuần sau ‘Tầm nhìn Đông Phương’ sẽ trở về hình thức thu hình phỏng vấn, cuối tuần này đừng ai mong được nghỉ ngơi. Tiếp đến liên hệ với hai biên tập trẻ tuổi bên tổ tiết mục, bọn họ vừa nghe thấy liền kích động, họ đều chưa từng làm chương trình talk show như thế bao giờ, nên cảm thấy nóng lòng muốn thử.

Cuối cùng là gọi điện cho Tô Thanh Hoa, một mực cung kính thỉnh giáo, làm sao mới có thể làm chương trình kiểu này thật tốt.

Tô Thanh Hoa trầm mặc, sau đó cảm khái, cậu không làm được.

Kỳ thực Hình Minh cũng tự mình biết mình, cậu không quá giỏi trong việc cùng người khác trò chuyện tán gẫu. Đừng nói trò chuyện, từ nhỏ đến lớn mỗi lần viết văn cậu đều tích chữ như vàng, ngắn gọn đủ ý, phú, tỉ, hứng(1) cái nào có thể tiết kiệm đều tiết kiệm.

(1) Kinh Thi là một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. Ở đây ‘phú, tỉ, hứng’ là ba thủ pháp ở trong Kinh Thi, có hiệu quả nghệ thuật ảnh hưởng rõ rệt đến văn học đời sau. Trong Thi tập truyện, Chu Hy giải thích về “phú”, “tỉ”, “hứng” như sau “Phú là trình bày sự việc rồi viết thẳng ra. Tỉ là lấy vật kia so sánh với vật này. Hứng là trước nói một vật khác để dẫn đến lời của thơ”. Nói một cách dễ hiểu thì “phú” là thể trần thuật, “tỉ” là ví dụ so sánh, “hứng” là qua một vật, một việc để gợi hứng cho bài thơ.

Nghề phóng viên có câu châm ngôn thế này, dưới ngòi bút có tài sản vạn ngàn, dưới ngòi bút có chê khen đủ cả, dưới ngòi bút có thị phi đúng sai, dưới ngòi bút có sinh mệnh con người.

Dưới ngòi bút có thể chứa đựng nhiều thứ như vậy, nhưng mà Hình Minh ở nơi này, bình thường cũng chỉ viết vài dòng là đã xong, ngắn gọn đến gần như lạnh lùng. Có lúc viết bản thảo, cậu lập ra một dàn ý để nắm lấy trọng điểm, sau đó, liền ném cho các nữ đồng nghiệp bên phụ trách xuất bản tin tức chau chuốt, nghe nói là học chuyên ngành tiếng Trung, nhưng lắm khi mấy cô này làm đến ‘chín quá hóa nẫu’, cậu lại phải cất công làm lại.

Viết tin tức lâu ngày nên tính cách cũng dần thờ ơ lạnh nhạt, giờ lại phải theo người tán gẫu hỏi chuyện hiển nhiên không thích hợp.

Tô Thanh Hoa nói tiếp, đài trưởng Ngu nói thân thể cậu không tốt, muốn cho cậu làm hai tập trò chuyện với khách mời, tôi vốn không tán thành. Thứ nhất là mục đích chính của chương trình bị trật khớp, thứ hai là cậu không làm được, làm một chương trình tùy tiện lấy lệ qua mắt khán giả như thế, còn không bằng đóng cửa nghỉ ngơi một quãng thời gian. Nhưng đài trưởng các cậu nói rằng ý là để cho cậu tự mình lựa chọn, hắn còn kêu tôi hỏi cậu, muốn tập trung vào một thứ hay mở rộng vốn kiến thức của mình, tập trung vào một công việc sẽ khiến cậu trở thành một nhân viên tốt nhất, còn mở rộng vốn kiến thức sẽ giúp ích cho chính cậu.

Hình Minh nhất thời nói quanh co. Cậu sợ bại lộ dã tâm của mình.

Tô Thanh Hoa còn nói, hai ngày trước nhìn thấy Lương Nghiễn, bây giờ các phương tiện truyền thông phát triển không ngừng, người làm truyền thông giấy phải khổ sở giãy dụa trong ngành, đài Minh Châu từ lâu đã không phải là đài Minh Châu của năm đó. Trước khi y rời đi đã từng khuyên hắn ta nên bỏ việc, nhưng đáng tiếc anh ta không có nghe.

Tô Thanh Hoa yếu ớt thở dài, Hình Minh rơi vào im lặng.

Hiện tại đài Minh Châu không có các chương trình talk show, nhưng trước đây từng có, tên là ‘Trò chuyện với người nổi tiếng’, mặc dù không phải chương trình át chủ bài như ‘Minh Châu kết nối’, nhưng cũng từng được rất nhiều người khen ngợi, có thể coi là một chương trình nổi tiếng. Người dẫn chương trình của ‘Trò chuyện với người nổi tiếng’ tên là Lương Nghiễn, cái tên thật khó viết, nhưng cách dẫn chương trình của hắn rất thu hút mọi người, rõ ràng là tiến sĩ chuyên ngành kỹ thuật, lại thông kim bác cổ, so với những người uyên bác còn uyên bác hơn gấp vạn lần, giống như Ngu Trọng Dạ từng nói, nhìn cử chỉ lời nói là biết ngay thành phần tri thức. Lương Nghiễn cũng là người dẫn chương trình hiếm thấy, nhưng đáng tiếc khi đó Hình Minh còn đang là một phóng viên quèn chạy khắp phố này ngõ kia để thu thập tin tức, hai người căn bản không có gặp nhau, sau này cậu tiếp nhận ‘Minh Châu kết nối’, thì ‘Trò chuyện với người nổi tiếng’ lúc đó đã ngưng phát sóng.

Ấn tượng của Hình Minh về chương trịnh kia là không cùng người dân làm bạn, người dẫn chương trình và khách quý đều rất thâm trầm, nội dung nói chuyện đều là những thứ trên trời dưới biển, các chủ đề của chương trình đều là văn hóa xã hội, vừa làm người xem cảm thấy kính nể, cũng làm họ cảm thấy lo lắng, khó hiểu.

Tình cờ nghe được biên đạo trong đài đang phun tào, mọi người nói chuyện say sưa về chương trình ‘Câu hỏi của Đôn Ki-hô-tê’, lúc đó đối tượng phỏng vấn là một vị đạo diễn điện ảnh họ Chu.

Nghe đồn rằng vị đạo diễn họ Chu kia có một sở thích rất khác lạ, sáng sớm mỗi khi thức dậy, ông ta đều khoanh chân xếp bằng ngồi thiền, ngước nhìn những đám mây biến ảo khi mặt trời bắt đầu mọc, có lúc có thể nhìn đến giữa trưa, có lúc có thể xem hết cả ngày. Lương Nghiễn sau khi nghe nói như thế liền đem theo ekip của mình đến đó, cùng với sóng vai ngồi dưới trời xanh ngắm mây trắng, lúc thì đàm luận về thứ triết học mười người nghe thì có đến chín người không hiểu, lúc thì lại cùng nhìn lên bầu trời, không nói câu nào. Một hồi phỏng vấn huyền diệu khó hiểu, nhân viên công tác vây quanh đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, nhưng hai người lại như tìm được tri âm tri kỷ, ôm nhau rơi lệ.

Sau đó vị Chu đạo diễn vốn đang ngủ đông mấy chục năm kia, một chốc chuyển hình xuống biển, bộ phim ông ta tự mình nhào nặn vỡ kỷ lục bán vé trong nước, còn thuận lời giành được giải thưởng Oscar ở hạng mục phim nước ngoài xuất sắc nhất; cùng lúc ấy ở trong nước Lưỡng Nghiễn đang cùng lão Trần nổi lên xung đột, hai bên như nước với lửa nhất quyết không chịu cúi đầu, cuối cùng phẫn hận bỏ đi làm cho bên truyền thông mạng về sản xuất video và dịch vụ trực tuyến, mấy tập sau đó, bởi vì lượt view vô cùng thê thảm, làm chưa được bao lâu đã bị sa thải.

Hai ngày trước báo mạng liên tục đưa tin về hắn, cả người bẩn thỉu, đầu tóc bù xù, phanh ngực, vô định đi trên đường, mọi người nghi ngờ thần kinh hắn xảy ra vấn đề, nhìn tiêu đề tin tức mà giật mình, nhưng hầu như không có người nào để ý tới.

Bởi vì vị Chu đạo diễn kia mới kết hôn với một nữ diễn viên trẻ hơn mình gần 30 tuổi, công thành danh toại, vợ đẹp con ngoan, không chút nào quan tâm đến bài đăng giật tít câu view của báo đài.

Chu đạo diễn đối diện với những ‘trường thương đoản pháo’ của các phóng viên vây quanh mình, cười híp mắt nói, vợ hắn đang trong thời kỳ đầu của giai đoạn thai nghén nên mỗi đêm phải đi vệ sinh rất nhiều lần, tất cả đều do hắn chăm sóc, đến nỗi đồng hồ sinh hoạt của hắn đại loạn, chỉ có thể lựa chọn ngủ nhiều vào ban ngày. Nhìn người này bản thân phải gánh vác tất cả công việc gia đình nhưng cả người vẫn tỏa ra cảm giác ngọt ngào, Hình Minh nghĩ, hắn có hay không từng nghĩ lại thời gian si ngốc ngày trước, dành cả ngày ngồi thiền ngước nhìn những đám mây trên trời.

Đôn Ki- hô- tê quay lưng lại với cối xay gió, những nghi hoặc trong lòng cậu đã có lời giải đáp.

Treo điện thoại của Tô Thanh Hoa, Hình Minh có chút mê man. Trước kia cả người cậu như phát ra điện, đấu đá lung tung, gặp ai đánh nấy. Nhưng thật ra chỉ là nhập môn chưa đủ sâu, không biết sợ là gì. Bây giờ trải qua biến cố của ‘Tầm nhìn Đông Phương’, phải giãy dụa cố gắng để tồn tại, mỗi một chi tiết sáng tạo nhỏ đều phải trải qua biết bao gian khổ mà có được, biết mình thua người một bậc là thua ở chỗ nào, cậu nhất thời lâm vào sương mù mờ mịt.

Chỉ có một thứ cậu có thể rõ ràng, bản thân mình không phải là thành phần tri thức toàn thân bốc mùi như trong miệng Ngu Trọng Dạ vẫn nói. Cậu có dã tâm, cũng có dục vọng. Dã tâm giúp người trưởng thành, dục vọng khiến người có ý chí tiến lên, đều là thứ  tốt.

Lão Lâm không nói nữa, khởi động động cơ, chở Hình Minh rời khỏi sân bay. Nhưng không chở cậu về biệt thự của Ngu Trọng Dạ. Hạ xuống tấm chắn, đi qua khu trung tâm mua sắm của thành phố, rồi giảm tốc độ xuôi về, đem xe đỗ dưới tầng hầm của trung tâm Quốc Kim IFC.

Hình Minh đối với “Shopping mall” này có ấn tượng rất sâu sắc. Bởi chính tại nơi đây cậu bị cái người gọi là “người đi săn hôn nhân” liếc mắt một cái nhìn trúng, bắt về ghi hình ‘Duyên tới là em’, một đêm thành danh.

Mấy người đi săn hôn nhân này không chỉ miệng lưỡi trơn tru, đầu óc cũng linh hoạt, mắt như đuốc hỏa, hiểu rõ những người thường tới nơi này tiêu phí chỉ gồm có hai loại, một là những nam trung niên lớn tuổi bụng phệ đầu hói, còn lại là những thiếu nữ mơn mởn thanh xuân. Nếu mấy cô thiếu nữ kia đi một mình dạo phố giết thời gian ở nơi đây, thì chính là đối tượng tốt nhất.

Bạn gái trước của Hình Minh cũng là một mỹ nữ, trong lúc rảnh rỗi rất thích đi dạo ở khu trung tâm IFC này. Mỗi khi muốn đi dạo phố, cô phải tốn đến hơn hai tiếng đồng hồ trang điểm ăn vận thật xinh đẹp, đến nơi cũng không mua đồ, chỉ là đi xung quanh nhìn nhìn sờ sờ, tình cờ gặp đồ được thử thì mặc một chút, đã có thể vui mừng cả ngày. Nhưng mấy cô nhân viên bán hàng ánh mắt cũng cực kỳ tinh tường, liếc mắt một cái đã có thể phân ra được loại người cao thấp thế nào, mặc dù không đến nỗi tại chỗ đuổi người đi ra ngoài, nhưng nụ cười trên mặt lại khiến người ta cảm thấy tự ti mặc cảm.

Mắt chó coi thường người khác. Bạn gái Hình Minh giẫm trên đôi giày Valentino cao gót, mồm miệng liến thoắng mắng người. Kỳ thực bằng vào dáng vẻ xinh đẹp và thân thể mơn mởn của cô, chỉ cần liếc mắt một cái, cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt. Ngoài trường học, các đại gia lắm tiền nhiều của ngóng trông theo đuổi cô không ít, nhưng vị cô nương này do dự một một thời gian dài, cuối cùng vẫn quyết định coi ái tình cao hơn tất cả, đối với người bạn trai nghèo rớt mùng tơi của mình trung trinh nhất quán.

Hình Minh rất cảm động. Nhưng thời điểm chia tay một chút cũng không do dự.

Lão Lâm dẫn Hình Minh vào một cửa hàng nổi tiếng chuyên kinh doanh đồng hồ, Hình Minh lúc này mới phản ứng được mục đích của đối phương. Một nhân viên bán hàng âu phục thẳng thớm nam tính không biết có phải hay không đã nhận ra được người dẫn chương trình của đài Minh Châu, trên mặt luôn mang một nụ cười mập mờ, nhìn cậu chằm chằm.

Từ bên trong nụ cười này Hình Minh đọc ra được vị không thơm mà cậu từng biết, bỗng nhiên tỉnh ngộ, thằng cha này tưởng cậu được vị đại gia bên cạnh bao dưỡng.

Hình Minh quay đầu liếc mắt nhìn Lão Lâm  một cái. Cũng không thể trách được ánh mắt vụng về của tên nhân viên này. Lão Lâm ăn mặc rất lịch lãm, cử chỉ cũng phóng khoáng, nếu là người tài xế khác mà đem những chiếc đồng hồ giá trị hơn trăm ngàn này cầm ở trong tay, hẳn không toát mồ hôi cũng run như cầy sấy. Mà Lão Lâm một biểu tình hờ hững. Thân là tâm phúc của đài trưởng Ngu, mưa dầm thấm đất những năm này, nhiều ít lão cũng lây nhiễm mấy phần phong độ của đài trưởng Ngu, từng ấy thôi đã đủ doạ người rồi.

Cúi đầu nhìn nhìn những chiếc đồng hồ xa hoa trong tủ kính, Hình Minh hỏi Lão Lâm: “Là ý tứ của thầy Ngu?”

“Thích cái gì thì chọn, cái lần trước rơi xuống nước thật sự tìm không thấy.” Lão Lâm gật gật đầu.

Tiền tài là vậy ngoài thân, lúc trước cắn răng bò lên giường đài trưởng Ngu, bỏ qua một bên nội tâm đen tối, dã tâm cùng dục vọng bản thân, trong người cậu vẫn luôn cuồn cuộn chảy dòng máu lý tưởng cao thượng và chính nghĩa đến muộn. Hình Minh không có ý định muốn Ngu Trọng Dạ tặng cậu đồ vật gì, cũng không nghĩ tới Ngu Trọng Dạ sẽ nhờ Lão Lâm tặng đồ vật cho mình. Cậu bắt đầu nhớ lại biểu hiện trên giường, trên xe của mình trong hai ngày vừa qua, rất vô vị phát hiện, đối phương có vẻ như yêu thương dâng trào, kì thực vẫn là dục vọng mãnh liệt quá đi.

Tuy nhiên, chuyện tặng quà thế này chỉ có ‘ái phi, ái thiếp’ mới có đãi ngộ như vậy, ít nhất cũng chứng minh đài trưởng Ngu quả thật coi trọng cậu, coi trọng ngoại hình của mình cũng như phía bên dưới. Hình Minh không trực tiếp từ chối, hiếm khi vạn tuế gia mới ban thưởng, nói như vậy không khỏi quá phạm thượng, vì vậy cậu giả vờ giả vịt bận rộn lựa chọn đồng hồ trong tủ kính, tìm cớ nói: “Những cái này tôi đều không thích, đợi khi nào thầy trở về, tôi sẽ tự mình đòi với thầy ấy.”

Lão Lâm vốn muốn mượn gió bẻ măng, nghe Hình Minh cắn chữ rất nặng, hiển nhiên vẫn còn có chút căm tức. Vì vậy không miễn cưỡng nữa, đi theo phía sau cậu, bước ra cửa tiệm.

Ngồi trở lại bên trong xe Bentley, Hình Minh trầm mặt, ánh mắt của tên bán hàng kia vẫn còn ám ảnh với cậu, vừa có ý trào phúng, cũng có ý không cam. Bình tĩnh mà xem xét, đối phương lớn lên cũng không kém so với mình là bao, ngũ quan góc cạnh, chân dài mông cong, âu phục giày da dáng dấp trông rất giống người dẫn chương trình, giọng nói cũng vô cùng có từ tính.

Cho nên, nếu như không phải được đài trưởng Ngu  ưu ái rất nhiều, dựa vào cái gì có người ngồi ở trường quay phát sóng trực tiếp, có người phải đứng ở sau quầy bán hàng?

Hình Minh cảm thấy sống lưng từng trận phát lạnh. Nỗ lực bình ổn tâm tình, hỏi Lão Lâm: “Gần đây trong đài có chuyện gì không.”

Lão Lâm cười cười, đánh vô-lăng: “Cũng không có động tĩnh gì lớn, tuy nhiên trên internet lại có.”

Hình Minh cầm điện thoại di động lên tìm kiếm, mới vừa nhập từ khóa “đài Minh Châu”, đề xuất tìm kiếm đã nhảy ra ý—— ‘Đài Minh Châu – Chân tướng sau ‘làn sóng nghỉ việc’.

Chuyện là trước khi Lâm Tư Tuyền nghỉ việc đã lên weibo viết một bài dài như lời chia tay. Hành văn giản dị, tình cảm chân thành, tuy có tâm ý ai oán, nhưng không có từ ngữ nào thiếu lịch sự, chủ yếu là đối với sự nghiệp mười năm làm biên tập viên của mình lưu luyến không nỡ, dồn nén trong ngực, đến nay đã tràn ra thành những dòng tâm tình này. Hình Minh bỗng có cảm giác mèo khóc chuột, đọc xong trong lòng chua xót, cũng biết nguyên nhân khiến hắn không nỡ bỏ công việc này, chính là vì người kia.

Ai biết đôi lời tâm sự bình thường này lại như gọt nước làm tràn ly. Tuy rằng “cổ họng quốc dân” từ trước đến giờ rất biết điều, nhưng hắn dường như đã quên mới hôm trước hắn ở trước mặt mấy trăm triệu khán giả cứu giúp người khác, danh tiếng như được củng cố thêm một bậc, cho nên đông đảo quần chúng nhân dân thay hắn ôm lấy bất bình, mũi nhọn nhắm vào chủ nhiệm trung tâm tin tức là lão Trần, cái gì mà qua cầu rút ván, cái gì mà nam phiêu nữ xướng, nhiều câu quả thật rất khó nghe.

Tuy nhiên lão Trần dường như một chút cũng không đem việc này để ở trong lòng, trung tâm tin tức không công khai phát biểu thanh minh, bóc trần sự thật rằng tất cả mọi chuyện Lâm Tư Tuyền làm đều là dàn dựng, cũng không ngầm dựa vào các mối quan hệ với bên trên, xoay chuyển tình hình dư luận.

Lão Lâm nói, mấy người trên mạng muốn nháo, cứ để cho bọn họ nháo một trận đi. Trang Lôi còn ở trong đài. Đây là chút mặt mũi đài trưởng Ngu muốn để lại cho đương gia hoa đán, cũng là phần tình cảm bảy năm với biên tập viên Lâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK