Miệng của quần chúng, gương của chính phủ.
Đây là câu châm ngôn của một vị lãnh đạo từng tặng cho những người làm việc trong giới truyền thông, lý thật mà tình cũng thiết, có thể từ Hình Minh mà nhìn ra, người trong giới truyền thông thật ra cũng chỉ là một đám người suốt ngày làm ra vẻ đạo mạo mà thôi.
Hình Minh đối với cái vòng luẩn quẩn này có chút bi quan, nhưng đối với tổ nhóm trong công ty của mình lại tràn ngập tự tin, lúc trước vì chen ngang lối đi của Trang Lôi, Hình Minh đã tỉ mỉ tuyển chọn cho mình một tổ gồm các thành viên nòng cốt, trong tổ có không ít người đã từng được cậu một tay đào tạo và đề bạt, tuy nửa năm giao tình không lâu lắm, nhưng không thể không nói, đến bây giờ Hình Minh đối với công tác luôn nghiêm khắc đến gần như hà khắc, lúc bình thường vẫn mang bộ dạng của lãnh đạo. Cậu không tham công lao, không tiếc tiền thưởng, ‘Minh Châu kết nối’ mấy lần phát sóng được khen ngợi, Hình Minh trên danh nghĩa là người chủ trì nhưng thực tế lợi nhuận lại chui hết vào túi nhà sản xuất, một người tổ trưởng thông minh là người phải biết nắm bắt thời cơ, làm cho cả đội vừa có tiếng, vừa được hưởng lợi ích.
Hành động trượng nghĩa nhất của cậu đó là khi ở Ma-ni-la phỏng vấn gặp phải bạo dân tập kích. Thực ra thì dao nhọn trong tay bạo dân kia vốn không phải hướng tới cậu, Hình Minh mắt thấy đạo diễn bị người kia ngắm vào sợ đến không phản ứng chút nào, dưới tình thế cấp bách vội đẩy hắn ra, chính mình chịu thay một dao này.
Lúc đó Hình Minh bưng miệng vết thương, máu trào ra như suối, cả người vẫn giữ được sự bình tĩnh, ngược lại tên đạo diễn kia khóc lóc thảm thương, hận không thể thay thế chịu một dao kia cho cậu.
Cùng ở bên nhau qua đêm, cùng nhau chơi đùa vận mệnh, tựa như vừa lăn qua bên trong một cái hố xí, một chiến hào cũ nát đã sắp sụp đổ, cái gọi là tình nghĩa cách mệnh, cũng chỉ như vậy mà thôi.
Cho nên cậu mới dám ở trước mặt Ngu Trọng Dạ buông lời, tập hợp các thành viên của tổ đến gặp cậu.
Mà Hình Minh cũng có một tật xấu, cậu làm việc quá độc lập, cho nên thường không nhớ tên của các tổ viên, chỉ dùng mỗi chức vụ của họ để gọi tên tương xứng, người làm biên tập thì gọi là “Biên tập”, đạo diễn liền gọi “Đạo diễn”, cậu cảm thấy như vậy vừa cụ thể lại hiệu suất, nhưng mà suy cho cùng thì chỉ do lười mà thôi.
Lúc sáng, Hình Minh có dặn dò Nguyễn Ninh đi thu xếp để cuối tuần mời bọn họ đến, cậu dự định cùng tổ viên trao đổi một chút tình cảm, thuận tiện chuẩn bị sớm cho chương trình mới.
Nguyễn Ninh lần lượt hỏi từng thành viên một, xác nhận thứ sáu này mọi người đều rảnh, xong xuôi liền đi đến nhà hàng Quốc Mậu. Nhà hàng lớn số một số hai Châu Á, ở tầng 88, được thiết kế xoay vòng, đồ ăn là hải sản tươi đủ loại, có thể tự mình lựa chọn thoải mái, người phục vụ trong phòng ăn hầu như là người ngoại quốc, tuy nhiên lại không nói tiếng Anh.
Mới có khoảng mười giờ ba mươi, mà Hình Minh đã tới nơi. Một mình cậu đứng ở bên cửa sổ, nhìn về phía xa. Từ nơi cậu đứng nhìn ra ngoài, dưới chân thành phố này bỗng nhiên trở nên hoàn toàn thay đổi, nó trở nên thật hẹp, thật chật chội, thật nhỏ bé, xe cộ và con người giống như giun dế, còn dòng sông chảy xuyên qua thành phố như một chiếc khăn quàng cổ xám xịt.
Qua mười một giờ, Nguyễn Ninh xuất hiện. Trong đài Minh Châu trước giờ vẫn luôn có một bí mật qua đêm, màn này ở văn phòng của đài trưởng từ lâu đã lưu truyền đến mức mọi người đều biết, cho nên vào lúc này Nguyễn Ninh có chút sợ khi thấy Hình Minh, sợ mình không cẩn thận liền trở thành nơi trút giận của lãnh đạo. Cũng may vết thương trên cằm Hình Minh dù chưa khỏi hẳn, nhưng tâm tình cậu không tệ lắm, câu được câu không hàn huyên với cậu ta, trên mặt còn mang theo ý cười.
Đợi đến mười một rưỡi, người phục vụ mang lên hai ly sinh tố xoài miễn phí và đồ ăn khai vị, dò hỏi Hình Minh xem khi nào các thành viên đến đông đủ. Đợi thêm hơn nửa giờ, Hình Minh mất dần nhẫn nại, kêu Nguyễn Ninh gọi điện thoại thúc giục.
Nguyễn Ninh nghe lời bấm một dãy số, kết nối được nhưng chỉ nói chuyện được vài câu sau đó liền treo máy. Cậu ta quay đầu nói với Hình Minh: “Con gái của Tôn Vĩ đột nhiên bị viêm dạ dày, không tới được.”
Hình Minh cau mày: “Tôn Vĩ? Tôn Vĩ là ai?”
Nguyễn Ninh biết Hình Minh không nhớ được tên mọi người, liền giải thích với cậu: “Chính là đạo diễn của tổ chúng ta đó, anh ta nhìn qua hơi đen nhưng được cái khỏe khắn, bốn mắt, lần trước đi theo anh đến Ma-ni-la phỏng vấn, anh còn thay anh ta đỡ một dao…”
“À, là anh ta.” Nói đạo diễn một cái, Hình Minh liền nhớ luôn người đó là ai, tuy nhiên vẫn cứ cau mày, không hiểu hỏi, “Anh ta đã có con gái rồi à? Cưới lúc nào vậy nhỉ?”
Nguyễn Ninh vò đầu, cười khúc khích: “Phụng tử thành hôn* nha, khi đó anh còn không phê chuẩn cho chúng em nghỉ để đi đám cưới.”
(Phụng tử thành hôn: Kiểu như cưới chạy, bác sĩ bảo cưới =)))))
Mười hai giờ, người phục vụ lại tới hỏi một lần nữa, mà thành viên trong tổ vẫn là không có một ai tới.
Đợi mãi không đến, Hình Minh sai Nguyễn Ninh gọi điện thoại cho người khác, nhưng lần này Nguyễn Ninh không chịu, cậu ta cúi đầu nói đừng đợi nữa, em nghĩ họ không đến đâu, có thể lui thì lui thôi. Nói năng ấp úng, không rõ ràng.
Hình Minh lắc đầu, nói, tôi chờ.
“Sếp, họ thật sự sẽ không tới đâu, một người cũng không.” Nguyễn Ninh như học sinh mắc lỗi, đầu càng cúi càng thấp, âm thanh càng ngày càng nhỏ, cậu ta nói, “Hôm nay lão Trần cũng mời mọi người đến ăn tiệc, lão Trần nói ‘Nếu như yêu mỹ nhân’ đang muốn tìm người xây dựng chương trình, mấy người Tôn Vĩ đều là những nhân viên chủ chốt của đài, chương trình mới không thể không có bọn họ.”
Hình Minh khẽ cau mày, hỏi: “Bọn họ đang ở nơi nào?”
“Cũng… Cũng đang ở đây.” Giọng Nguyễn Ninh đã nhỏ đến mức không nghe thấy được, “Ở tầng 86, Việt Chi Hiên…”
Hình Minh liếc mắt nhìn Nguyễn Ninh một cái, đoạt lấy điện thoại di động của cậu, gọi cho số vừa nãy.
“Sếp…” Nguyễn Ninh còn muốn lên tiếng, lại thấy Hình Minh hơi quay đầu lại, duỗi ngón tay trỏ ra hiệu cho cậu, nhắc nhở câm miệng.
Nhạc chờ vang lên vài giây, Tôn Vĩ liền nghe điện thoại. Nhận ra giọng người đang nói là Hình Minh sau đó vội vội vã vã mà xin lỗi, hắn nói, sếp, anh xem hôm nay không đúng dịp, sáng sớm nay con tôi đột nhiên bị nôn mửa, đi tả, tôi bây giờ còn đang phải ở trong bệnh viện cùng vợ chăm sóc con.
“Thế sao, có nghiêm trọng không, có muốn nghỉ hai ba ngày hay không.” Hình Minh bất động thanh sắc, cậu đã đi tới tầng 86, dùng ánh mắt ra hiệu cho Nguyễn Ninh dẫn đường, cùng cậu đi vào Việt Chi Hiên.
“Chắc là do viêm dạ dày, con tôi còn quá nhỏ, mẹ nó lại không chú ý, tôi còn phải chăm sóc ——” tiếng nói bỗng im bặt đi, Tôn Vĩ hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đang đứng trước cánh cửa phòng ăn.
Hình Minh mặt không cảm xúc, nhìn Tôn Vĩ, lại nhìn tất cả mọi người.
“Các người…” Nói xong nghẹn mất một phút, Hình Minh một bụng lửa giận muốn phát tiết, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu, “Các người… Rất tốt.”
Người nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng người nghe ai cũng không được tự nhiên. Cả bàn rượu mới ban nãy còn ồn ào náo nhiệt bây giờ nhất thời câm như hến, những người này đều là tinh anh trong tổ, dùng lời của Hình Minh mà nói, bọn họ đều cùng cậu có giao tình tốt.
“Ai da, đây không phải là Tiểu Hình sao?” Lão Trần đang ngồi chính giữa phòng nhìn qua không có gì ngạc nhiên cả, cười híp mắt kêu một tiếng Hình Minh.
Đạo diễn, quay phim, biên tập âm nhạc, ai nấy đều biết, còn cậu trợ lý thực tập Nguyễn Ninh có cũng được không có cũng chẳng sao này, chỉ có một mình cậu chẳng hay biết gì. Lão Trần cố ý tổ chức tiệc ở đây, lại cố ý mời khách đến cùng một nơi, rồi lại không cho các thành viên trong tổ Hình Minh ho he tiết lộ một chút gì.
Nguyễn Ninh chỉ lo Hình Minh lao vào gây họa, nhanh chóng kéo tay cậu ra, sợ hãi gọi: “Sếp.”
Hình Minh đẩy Nguyễn Ninh ra, đi tới trước bàn tròn, lấy một cái chén không ai dùng qua, mở một chai rượu ngũ lương* tự mình rót đầy một chén, đầy đủ ba chén.
(Rượu ngũ lương: loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ xuyên làm bằng năm loại lương thực)
“Chén thứ nhất là rượu cảm ơn.” Hình Minh liếc mắt nhìn Tôn Vĩ, đem chén rượu cầm ở trong tay, “Nhớ lại một năm trước tôi đổi nghề tiến vào đài Minh Châu, mới ra đời, thuật nghiệp không tinh, may mà nhờ mọi người chiếu cố. Một chén này tôi uống trước rồi nói, các người cứ tự nhiên.” Nói xong, cậu liền ngửa đầu một hơi cạn sạch.
Tôn Vĩ đỏ mặt, trong miệng như có điều muốn nói, mà e ngại lão Trần ở đây, nên không dám lên tiếng.
Hình Minh thay mình rót ra chén thứ hai, cầm ở trong tay, mỉm cười nói: “Chén thứ hai là rượu tạ tội. Tôi là một người hay nóng nảy, tính khí lại thất thường, hay vì chương trình mà cùng mọi người đôi co, may mà mấy anh chị rộng lượng, bao dung tôi nhiều lần…—— chén này tôi cũng tự uống, mấy người tùy ý.” Nói xong ngửa đầu liền một hơi uống cạn, xoay tay dốc chén, hết rồi.
Ánh mắt mọi người như nhìn quỷ mà nhìn cậu.
“Chén thứ ba chính là rượu chia tay. Người thường đi tới chỗ cao, bình thường.” Chén rượu thứ ba uống xong, bình rượu ngũ lương 1 lít đã cạn gần tới đáy, Hình Minh nhấc mắt đảo qua nhìn mọi người, “Cạn một chén này xong, chúng ta coi như gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình, tôi chúc mọi người tiền đồ thăng tiến.”
Khoảng hơn chục người hai mặt nhìn nhau, đồng ý cũng không được, mà không đồng ý cũng không xong.
Thấy mọi người đều cứng người bất động, Hình Minh sắc mặt lạnh xuống: “Tôi nói rồi, cùng đến đi.”
Một bàn người bị bắt buộc uống xong một chén này, lão Trần vẫn ở một bên cười híp mắt nhìn.
Hình Minh uống cạn chén rượu ngũ lương thứ ba, hơi nhếch khóe miệng, dùng loại ánh mắt bình tĩnh không lay động liếc nhìn mọi người một lần cuối cùng —— cái nhìn này đặc biệt dài dằng dặc, Tôn Vĩ xấu hổ đến mặt đỏ, Nguyễn Ninh khẩn trương đến đổ mồ hôi, chỉ có lão Trần nắm chắc phần thắng trong tay, khí định thần nhàn.
Cuối cùng cậu quay người đi. Hình Minh nhanh chân bước về phía không quay đầu lại, sượt qua một cái bình hoa bằng gốm có hoa văn tinh tế, khiến nó rơi xuống đất, cậu liền nhấc chân đạp nát nó trên mặt đất.
Lọ hoa “Choang” một tiếng vỡ nát, người phục vụ nghe tiếng động liền chạy đến, Hình Minh đến liếc mắt cũng không nhìn cô ta một cái, chỉ dùng ngón tay chỉ về phía sau bàn lão Trần: “Ghi vào hóa đơn của bàn kia.”
Nguyễn Ninh cùng Hình Minh đi ra khỏi Việt Chi Hiên, vẫn luôn miệng ở phía sau, gọi cậu, sếp.
Hình Minh không quay đầu lại, chỉ nói một chữ, cút.
“Sếp,” Nguyễn Ninh kiên nhẫn mà đuổi theo, gào to, “Anh đừng trách đám người Tôn Vĩ, họ chắc e ngại dâm uy lão Trần, mới không ai dám không đi.”
Hình Minh quay đầu lại, vừa lạnh nhạt vừa bình tĩnh mà nhìn Nguyễn Ninh, hỏi cậu ta: “Tại sao cậu không đi?”
Nguyễn Ninh cười đến ba phần nịnh nọt, bảy phần e thẹn, kéo cánh tay Hình Minh: “Em sinh ra là người của sếp, chết là đi cũng là quỷ của sếp—— ”
Hình Minh không khách khí đẩy cậu ta ra: “Tôi muốn nghe lời nói thật.”
Nguyễn Ninh gãi đầu một cái, cẩn thận nhìn chằm chằm vào mắt Hình Minh, nửa ngày mới thổ lộ thật tình: “Em thật ra không muốn đi bởi vì, bên kia có thể thiếu vị trí gì chứ chắc chắn không thiếu trợ lý.”
“Ừ, vậy là được rồi.” Hình Minh đã bớt tức giận, nhìn còn như có chút hài lòng gật gật đầu, giơ tay vẫy vẫy Nguyễn Ninh, “Lại đây, chúng ta lại đi uống một chén.”
Hình Minh lôi kéo Nguyễn Ninh đến tầng thấp nhất của Quốc Mậu uống mấy chén, Nguyễn Ninh buổi tối định hẹn bạn gái xem phim, giờ này có lẽ phim sắp chiếu, mà cậu ta không thể thoát thân được. Hình Minh là thủ trưởng của cậu, người lãnh đạo trực tiếp muốn uống rượu, cậu không dám cản, cũng không ngăn được, cứ nói quanh co do dự mãi, Hình Minh đã uống cạn một chai.
“Sếp, cái đám con cháu này không đáng để chúng ta hao tổn nguyên khí tức giận, em khinh! Từng đứa một trọng lợi không trọng nghĩa, chỉ vì lão Trần liền đem linh hồn nhỏ bé bán đi…”
Rượu còn chưa uống đã nghiền, đã có người tới đây thấy người sang bắt quàng làm họ, hỏi xem, có phải là Hình Minh của ‘Minh Châu kết nối’?
Hình Minh nằm phục ở trên quầy bar, mặt vùi vào khuỷu tay, bày ra bộ dạng mình uống nhiều rồi.
Tửu lượng của cậu tàm tạm, mấy chén rượu này sẽ không say, nhưng dạ dày thì không chịu được. Cái này do thói quen ăn uống của cậu, cậu là người không thường hay ăn cơm, ba bữa hay gộp lại thành một bữa, tùy ý lấp đầy bụng mình là coi như xong việc. Bây giờ rượu trắng và rượu vang đang trộn lẫn lộn trong bụng cậu, cả người đều cảm thấy như bị thiêu đốt.
Hình Minh vẫn luôn cúi thấp đầu, vùi mặt vào khuỷu tay để che đi gương mặt cũng được tính là người nổi tiếng này. Cậu biết mình lúc này đã thảm hại lắm rồi, không đấu lại người này.
Người đến dây dưa một lát, không có câu trả lời thoả mãn, liền càu nhàu rồi bỏ đi. Nguyễn Ninh thở ra một hơi, lại từ xa nhìn thấy một người —— Ngu Trọng Dạ trùng hợp đang bàn chuyện ở Quốc Mậu, hình như là đã nhìn thấy cậu.
“Chú Ngu!” Thấy Ngu Trọng Dạ đi về chỗ mình, Nguyễn Ninh liền bật dậy đứng thẳng người, một mực cung kính. Nguyễn Ninh so với Hình Minh còn nhỏ hơn hai tuổi, bình thường giống như mọi người trong đài gọi Ngu Trọng Dạ là “chú Ngu”, hai người cơ bản chưa từng gặp nhau, cậu đã lường trước được Ngu Trọng Dạ sẽ không nhận ra được mình, nhanh chóng tự giới thiệu: “Chú Ngu, tôi làm ở ban bình luận tin tức—— ”
“Cậu là trợ lý Hình Minh, Nguyễn Ninh.” Ngu Trọng Dạ nói ra tên của Nguyễn Ninh.
Được Ngu tổng chỉ mặt điểm tên quả thực không thua gì được hoàng đế lâm hạnh, Nguyễn Ninh thụ sủng nhược kinh, lắp ba lắp bắp, chỉ chỉ Hình Minh đang ở trên bàn: “Chú, chú Ngu… sếp, anh ấy uống nhiều rồi, gọi không trả lời…”
Ngu Trọng Dạ đánh gãy lời Nguyễn Ninh: “Nơi này không có chuyện của cậu nữa.”
Nguyễn Ninh như được phóng thích mà đi, còn chưa có bước ra cửa Pub đã nhanh chóng điện thoại cho bạn gái, Hình Minh vẫn như cũ say chuếnh choáng bất tỉnh mà phủ phục ở trên quầy bar, lấy tay ôm dạ dày, thân thể cuộn lại. Cậu đột nhiên ngửi thấy được hơi thở mang mùi thuốc lá hòa lẫn với mùi nước hoa, sau đó cảm thấy một bàn tay nhấn giữ đỉnh đầu của chính mình.
Bàn tay kia đặc biệt ôn nhu nhẹ nhàng, dừng lại chốc lát, ngón tay thon dài liền luồn vào bên trong tóc của cậu, xoa xoa.